Đại Ca Ta Hảo Soái Ca

Chương 37: Chương 37: Nghi ngờ




Giờ dậu [1], Tại Huyền Vũ sơn trang tại đại sảnh, bàn tiệc đã được bày sẵn ra, chỉ thiếu bóng dáng của mỗi hai người nữa thôi.Huyền Vũ Dạ Nguyệt ngoài mặt thì cười nhu mì nhưng bên trong thì đã nổi lên trận sóng ngầm mãnh liệt, thật là đáng trách mà, Dạ Sương thì thường xuyên lêu lỏng rong chơi không biết giờ giấc, nay ngay cả Hạo Minh cũng học hết thói hư tật xấu của Dạ Sương, nếu họ về nhất định nàng sẽ giáo huấn cho họ một trận ra hồn, hừ. Hoàng Bá Thuần khẽ liếc nhìn khuôn mặt miễn cưỡng vặn ra nụ cười của thê tử mình thì hắn lắc đầu, thật chất nội tâm của hắn không kém phần thê tử mình, hắn cố điều chỉnh lại nhiệt độ cơ thể không cho mình bùng phát tại tiệc tẩy trần quan trọng này, cười nhạt “Được rồi, chắc chắn họ đang bận việc gì đó, ta đã phái người đi tìm bọn họ, nên chúng ta không cần chờ họ nữa”

Rồi hướng về phía Tú La Duệ cùng Tú La Lệ kính rượu “Mong hai vị lượng thứ, cho sự mạo muội của Sương Nhi cùng Minh Nhi”

“Ân, thật ra cũng không có sao, được rồi, ăn thôi” Tú La Duệ cũng kính rượu đáp trả mà nói, rồi ngồi xuống gắp thức ăn cho muội muội mình.

Hoàng Bá Thuần cũng gắp thức ăn cho thê tử mình, bỗng nhiên Huyền Vũ Dạ Nguyệt nghiêng mình một chút, nhỏ giọng hỏi “Có thật huynh đã phái người đi tìm chúng trở về”

“Ân”, Hoàng Bá Thuần cười sủng nịnh đáp, Huyền Vũ Dạ Nguyệt bĩu môi “Huynh có cảm thấy hai đứa nó mất tích cùng một lúc rất lạ không”

Hoàng Bá Thuần ngớ người ra, cười khanh khách nói “Tiểu thê tử, muội quá đa nghi rồi, lỡ họ thật sự bận việc thì sao”

Huyền Vũ Dạ Nguyệt ngắm nhìn lão công mình thì thở phào nhẹ nhõm, dù rằng nàng ta biết Hạo Minh có sắc đẹp mà nữ tử nào cũng không cưỡng nổi, Dạ Sương thì cũng không tệ khuynh quốc khuynh thành dù linh hồn đã đổi nhưng mà, nhưng mà……, sao nàng thấy phi thường kỳ quoặc, và rất bất an vậy nè.

Nhìn thấy sắc mặt của thê tử mình đang dần tái lại, mặc kệ bàn dân thiên hạ đang ngồi trước mặt, bàn tay to lớn vươn tới ôm lấy Huyền Vũ Dạ Nguyệt giọng cực sủng nịnh “Tiểu thê tử, họ đều là người đã trưởng thành rồi không có chuyện gì xảy ra đâu, chắc một chút họ sẽ về, lúc đó ta hỏi vẫn chưa muộn mà, muội hà cớ làm cho mọi người đều lo lắng theo”

Thấy lão công mình nói có lý như vậy nên Huyền Vũ Dạ Nguyệt dù không cười nổi nhưng vẫn miễn cưỡng mà cười, Hoàng Bá Thuần vội gắp thức ăn lia địa vào bát của thê tử mình, nhìn họ già mà vẫn còn mặn nồng khiến cho tất cả mọi người đều ghen tỵ đến ngưỡng mộ.

Lúc này Tú La Lệ ngưỡng mộ ra mặt, thì thầm kế bên Hoàng Bá Dạ Mỵ “Thật không ngờ quận mã bình thường là lãnh nam mà lại cực kỳ thương yêu quận chúa”

Nói xong gò má của Tú La Lệ đỏ ửng một mảnh, thầm nghĩ không biết chàng ta có như thế không nhỉ, bất chi bất giác khuôn mặt Tú La Lệ như đang mộng xuân vậy, Hoàng Bá Dạ Mỵ chứng kiến được thì vội cười phì ra, nàng vội lắc đầu than thở, đúng thật phụ thân của nàng rất thương mẫu thân nàng, cũng không có nghĩa là đại ca của nàng sẽ đối đãi tốt với nữ nhân, vì nàng đã nhận ra là đại ca của nàng không hề có tình ý với Tú La Lệ công chúa a, nàng nhìn lại công chúa thì lại thở dài, nàng muốn nói cho công chúa biết, nhưng mà sợ nàng ta tổn thương.

Tú La Duệ thông minh như vậy đương nhiên nhìn ra muội muội hắn muốn gì rồi, muội muội hắn từ nhỏ mang sắc đẹp ‘chim sa cá lặn’ lại được phụ hoàng cưng chiều hết mực, các nam nhân trong quốc đều mê mẩn nhan sắc của muội muội nguyện quỳ rối dưới chân muội muội hắn.

Nhưng muội muội chẳng thèm để mắt đến họ, dù các nam nhân đó đều tuấn mỹ chí dũng song toàn, tiếc là những nam nhân đó điều thiếu một thứ đó chính là lạnh lùng, một lãnh nam như Hoàng Bá Hạo Minh đương nhiên làm cho các nữ nhân điên đảo vì hắn mà sinh ra muốn chiếm đoạt, hắn hiểu rõ muội muội hắn muốn nắm lấy trái tim hắn, nhưng liệu Hoàng Bá Hạo Minh có thật bị đổ dưới nhan sắc cùng sự quyến rũ vô hạn của muội muội hắn?

“ưm…”, nàng ngâm lên vài câu, cảm nhận thấy thân thể mình rất khoan khoái, nhẹ nhõm hẳn đi, xung quanh đều rất ấm áp mùi thơm phức vươn vào chóp mũi nàng, thậm chí còn cảm nhận có một bàn tay đang chà sát da thịt nàng với đạo lực nhẹ nhàng, nàng vội mở mắt ra, đập vào mắt nàng là khuôn mặt tuấn tú của Hoàng Bá Hạo Minh, hơi nước càng làm cho hắn thêm vài phần điên đảo nhân tâm.

“Sương nhi, đã tỉnh”, hắn nở ra nụ cười hại dân hại nước nhìn nàng, “Á”, nàng la hét lên nhưng lại bị hắn kéo vào lòng, khăn trong tay đang nhẹ nhàng lau mình cho nàng “Chớ nhúc nhích, nếu không người bất lợi là muội”

Nguyên lai là nàng đang cùng tắm với hắn, hắn thấy thân thể nàng thấm đẫm mồ hôi thì vội dặn dò các nữ tỳ pha nước cho nàng, hắn chỉ hảo tâm pha thêm chút dược giúp nàng tắm rửa lại thân thể và phục hồi sức khỏe thôi.

Ta vội im lặng cho đại ca kỳ cọ thân thể ta, dù ta muốn bắt chước loài đà điểu cắm thẳng đầu xuống đất, nhưng ta lại không thể chọc giận ‘đại thần’ này a.

Hình như ta đã quên mất thứ gì rồi thì phải, “A”, ta la lên, hắn để mặt gần sát với mặt nàng hỏi “Sương nhi”

“Tiệc, yến tiệc tẩy trần cho công chúa, đại ca…..” nàng đấm lấy bả vai rộng lớn của hắn mà nói, bộ dạng của nàng vừa giận mà vừa túng quẫn, khiến cho hắn cười thầm trong lòng.

Vươn tay ôm lấy nàng vào lòng hắn, dòng nước ấm làm cho thân thể cả hai thoải mái hơn, hắn bấy giờ mới nói “Đã trễ rồi, không còn kịp đâu, nếu bây giờ về há phải là dọn dẹp chén bát phải đối diện với nhiều người càng thêm rắc rối, thôi thì hãy hảo hảo tận hưởng a”,

Nhìn hắn nói thoải mái như thế thì nàng dâng lên cảm giác càng sợ hãi hơn, run lẩy bẩy nói “Huynh thì không sao, nhưng muội thì có sao a, lão nương sẽ bóp cổ muội”, nhớ lại buổi tiệc hôm đó thì lão nương đã không vừa lòng với thái độ của nàng, thật không muốn tưởng tượng đến cảnh đó.

“Không đâu, mẫu thân thương muội còn không kịp mà”, nói xong hắn cúi đầu hôn lên má ửng hồng do nước nóng hình thành, xung quanh dâng lên làn khói trắng càng khiến cho khung cảnh xung quanh hiện lên vẻ ái muội.

“Lỡ như họ nghi ngờ ta thì phải làm sao, muội thật không muốn phải rời xa huynh” ta vội ôm chặt đại ca, không muốn rời xa đại ca tý nào cả, nếu để bị phát hiện chắc chắn một là ta bị ép gả đi, hai là đại ca phải cưới người khác, ta không muốn đâu.

Nhìn thấy nàng muốn khóc thì hắn nhăn mày, chắc giọng nói “Sương nhi, muội an tâm đi, không ai chia cắt được chúng ta”, rồi ôm nàng đứng dậy, tiến về gường.

Nàng hít mũi ngước mắt đẹp nhìn hắn, hắn vội vớ lấy khăn lau mình cho nàng nói “Yên tâm đi, sẽ không sao, có gì huynh cùng muội chịu trận”

Ta chỉ biết bậm môi lại không nói được gì cả, hắn lại cười nhu tình, chỉnh tranh lại y phục cho cả hai rồi đặt nàng lên đùi mình nói “Cách của huynh bảo đảm xài được mà, muội cứ an tâm đi”

“Cách ư?”, mắt đẹp của nàng nhìn lấy hắn, hắn nhướn mày lên nở ra nụ cười thập phần vô lại, gật đầu vỗ vỗ lưng nàng, trấn an nàng, lúc này nàng cảm thấy vẫn còn thiếu thiếu thứ gì đó, nàng có quên mất đi thứ gì sao? ( =)) )

Giờ dậu [1] 20 giờ~22 giờ


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.