Đại Ca Xã Hội Đen “Cầm Thú Tinh Khiết”

Chương 22: Chương 22: Giả bộ đáng thương




Hàn Dục rất nhanh hiểu ý đàn anh, lập tức phất tay, chừng ba mươi người đàn ông vạm vỡ chen chúc tiến lên bao vây đám người ở cửa, có thể thấy được một khi biết rõ, nhất định sẽ giết một trận.

Mọi người hít một hơi lạnh, thật hay giả? khẩu vị của Lạc Nhị gia cũng quá không tầm thường rồi, lại có thể thích loại này, nếu là thật, vậy thì có kịch hay xem, đường đường là hội trưởng Long Hổ Hội gặp phải người phụ nữ của mình ngoại tình, bất kể người đàn ông kia là ai thì đôi cẩu nam nữ này cũng không chịu nổi!

Trình Thất thiếu chút nữa ngã xuống như chó ăn phân, tôi nói anh bạn già, lúc anh nói dối làm ơn cũng phải nháy mắt mấy cái chứ? Trở thành người phụ nữ của anh khi nào hả ? Người đàn ông này đến cùng muốn làm cái gì? Lần trước giải vây cho cô, cũng đã không biết vì sao, lần này. . . . . . Wow, không phải anh biết người đêm đó là cô chứ? Cho nên muốn đường hoàng đập chết cô? Vậy thật là chết không nhắm mắt.

Kỳ Dịch kinh ngạc nhìn Trình Thất một chút, nhìn lại Lạc Viêm Hành một chút, thấy Trình Thất bị sợ đến mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, trái tim như bị thứ gì hung hăng đập vào, lạnh nhạt hỏi: "Có thật không?"

Cầu xin anh đừng nói nữa, không nhìn chúng tôi muốn chết rồi sao? Trình Thất gấp đến độ hận không được đào cái hang chạy trốn.

Bà Kỳ lại kéo Kỳ Dịch cười làm lành: "Dĩ nhiên không phải, Lạc tiên sinh, ngài hiểu lầm rồi, chúng tôi chỉ đùa giỡn!"

Mạc Trung Hiền và Thái Thủy Vân như hóa đá, tại sao có thể như vậy?

Lạc Viêm Hành giơ tay lên nắm cằm Trình Thất, bức bách nhìn thẳng vào mắt, khom lưng rút ngắn khoảng cách: "Lá gan cô thật là càng ngày càng lớn rồi, lại dám ở sau lưng tôi trộm đàn ông?" Gần như đã nhận ra cô gái này run rẩy, khóe môi càng giương cao.

Mà ở người ngoài nhìn thấy, đây là nụ cười khát máu, rất nhiều ngườii lo ngại rước họa vào thân, bắt đầu rút lui.

"Đánh chết tôi, cũng không có!" Trình Thất nhấn mạnh từng chữ, đừng nói thật sự cùng Kỳ Dịch không có gì, ngay cả có, cũng chết không thừa nhận, huống chi thật sự không có, thấy sức tay của người đàn ông đang gia tăng, đáng chết, đây là muốn nghiêm hình bức cung, một khi gật đầu, như vậy chết không nơi chôn thân.

Hèn hạ vô sỉ, lại muốn dùng cách này giết chết cô, mẹ nó, có bản lãnh gì thì lấy ra đi, anh cứng rắn tra tấn miệng cô, hễ mà còn một hơi thở, tương lai đòi lại gấp trăm lần.

Kỳ Dịch vốn còn muốn nói gì, thấy Trình Thất thừa nhận có quan hệ với Lạc Viêm Hành, cũng không quay đầu lại, nhắm hướng cửa cầu thang: "Tôi và cô ấy. . . . . . Chỉ là bạn bè bình thường!"

Đám người thấy không còn kịch vui để xem, rối rít giải tán ngay, Mạc Trung Hiền trong lòng đầy suy nghĩ cũng rút lui, lần này xong rồi, xong rồi, xong rồi, Trình Thất là phụ nữ của Lạc Viêm Hành, như vậy muốn xử mình. . . . . . Càng nghĩ càng sợ.

"Này, anh bóp tôi rất đau!" cởi bỏ hiểu lầm, cũng không cần phải ăn nói khép nép, mở ra tay của người đàn ông, muốn chạy trốn trối chết, cánh tay lại bị kéo, luống cuống rống giận: "Con mẹ nó, rốt cuộc anh muốn thế nào?" Được rồi, cô có tật giật mình, một phút chốc cũng không muốn ở lâu cùng người đàn ông này.

Lạc Viêm Hành khinh bỉ, cười nói: "Cô đền đáp ân nhân như vậy sao?"

À. . . . . . Trình Thất bừng tỉnh, tình hình mới vừa rồi cũng không phải là muốn giải vây cho cô chứ? Đối phương đã nói xong rất rõ ràng, thu hồi sừng sộ, đuối lý, nhún nhún vai: "Cám ơn!" Không đúng, tại sao anh nhiều lần giải vây cho cô? Cô và anh ta quen lắm sao? My God, không phải anh ta. . . . . . Nhịp tim đang tăng lên 180°, rất lúng túng hỏi: "Không phải anh yêu thích tôi chứ?"

Nếu không tại sao luôn giúp cô? Được nhân vật thế này yêu thích, đại biểu bản thân có sức hấp dẫn, ai nói cô rất tệ?

Lạc Viêm Hành nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của phụ nữ ửng đỏ, tay chân luống cuống nắm tóc, không nóng không lạnh nói: "Cô tỉnh lại đi, chẳng qua không muốn các người tiếp tục làm hư hỏng danh tiếng nơi này!" Dứt lời, mặt không thay đổi, xoay người đi vào phòng Tổng Thống, ‘phịch’ một tiếng đóng cửa phòng.

Trình Thất á khẩu không trả lời được, sau khi tĩnh hồn lại, mặt lạnh đi vào thang máy, mặt lạnh ra thang máy, mặt lạnh xuyên qua đại sảnh, mặt lạnh đi tới đường cái, mặt lạnh ôm một cây cột điện không ngừng đập đầu, đáng ghét, đời này, cho dù là ngồi tù, cũng chưa mất mặt như vậy, cho đến khi cảm giác đầu chảy máu mới mạnh mẽ xoay người, thình lình đụng vào một tường bức thịt, chỉ là mùi nước hoa này quen thuộc có thể không quen thuộc hơn nữa, đã biết người tới là ai, thù mới hận cũ, rất nhanh nắm quả đấm, hung hăng nói: "Chó ngoan không cản đường!"

Đã không còn đất dung thân, còn muốn như thế nào nữa? Thấy người đàn ông không tránh ra, chỉ có thể cúi thấp đầu đặt mông ngồi ở bên bồn hoa, móc ra thuốc lá, thấy bên trong rỗng tuếch, phiền muộn đem bao thuốc lá vò thành một cục ném ra: "Tôi hiện tại rất phiền não, cho tôi điếu thuốc!"

Lạc Viêm Hành chán ghét lắc đầu một cái, cùng ngồi xuống, móc ra thuốc lá đưa tới: "Không phải cô rất mạnh mẽ sao? Tại sao bị đánh thành như vậy?"

"Thôi đi, anh có thể ra tay với một người phụ nữ lớn tuổi sao?" Nói nhảm, thấy bao thuốc lá đơn giản giống như bị đánh cướp, đưa trở về: "Giữ cho tốt!"

Người đàn ông lơ đễnh: "Nếu không phải tôi đưa cho cô, đời này cô cũng không rút ra được thứ tốt như vậy!"

"Thật sao?" Trình Thất nghi ngờ đem bao thuốc lá lật xem, thiết kế ngược lại tinh xảo, nếu tên cháu trai này nói tốt, vậy khẳng định. . . . . . Cũng không biết lấy về bắt chước đúng cách, bán lấy tiền mặt có thể thu hoạch tốt hay không, rất thành công, rút ra một cây, đem hộp cũng bỏ vào trong áo lót, trở về sản xuất số lượng lớn, thấy người đàn ông đưa tới một hộp băng keo cá nhân, tùy ý khoát tay từ chối.

"Đừng hiểu lầm, cô ở địa bàn của tôi bị thương, tôi vẫn có một chút trách nhiệm, cầm đi!"

Trình Thất lại từ chối: "Bị thương ngoài da thôi!" Từ trong mũi nhả khói thuốc, không giống mùi vị thuốc lá bình thường, hương thơm nồng nặc làm người ta say mê, có thể nói là khen không dứt miệng, lần này phát tài, xác định bán lớn.

Lạc Viêm Hành cũng không cố ép: "Cô tự chăm sóc!"

Nếu không, tại sao nói ông trời không phụ nổi khổ tâm của người có lòng, nhìn xem, không phải cơ hội đã tới rồi sao? Cố làm ra vẻ hào phóng: "Đây coi là cái gì? Nhớ năm đó lưu lạc ở đầu đường, đừng nói rách chút da, giành cái bánh, chân cũng bị cắt đứt đến mấy lần!" Thấy người đàn ông không tin, liền liếc một cái: "Loại người như anh tự nhiên sẽ không hiểu, không phải nói bừa, khi đó còn nhỏ, mới sáu tuổi, cha tôi chết đi, khắp nơi đều là kẻ thù của ông ấy, bác cả liều mạng mới đem tôi đưa đến nơi này, không người thân thích, một mình giống như một tên ăn xin đứng ở đầu đường xin cơm, giành chỗ ở cùng người ở dưới gầm cầu, năm đó lường gạt quá nhiều, ai chịu cho tiền kẻ ăn xin? Không có cách nào chỉ có thể chém giết, cứ thế bị đuổi theo mấy con phố, hừ, anh cho rằng đuổi kịp tôi có thể đem đồ về sao? Đã sớm vào trong bụng tôi rồi !" Hả hê vỗ vỗ bụng.

Lạc Viêm Hành nghiêm túc lắng nghe, thấy cô gái cũng không buồn bã hối tiếc liền tán thưởng nói: "Xem ra cô trời sanh cũng rất lạc quan!"

"Có thể sao? Lúc ấy bác cả đã nói với tôi, bọn họ không thể không trở về, mặc dù trở về là chịu chết, nhưng vì bảo vệ cho tôi, chỉ đành phải làm như vậy, cho nên sứ mạng của tôi là phải sống sót thật tốt, ông trời vẫn còn thương tôi đấy, để cho tôi quen biết một đám người cùng cảnh ngộ, cùng nhau tranh đấu giành thiên hạ, lúc ấy tụ tập hơn tám mươi anh chị em lăn lộn ở đầu đường, mọi người tràn đầy nhiệt huyết không chỗ vùng vẫy, nhất trí quyết định làm chuyện lớn một phen. Khi đó tôi mới mười tuổi, lại có thể đánh bại tất cả bọn họ, trở thành người cầm đầu!"

"Mười tuổi?"

Vừa nhắc tới chuyện cũ, Trình Thất rất kiêu ngạo: "Anh đừng không tin, trước đó, tôi có đã bái một sư phụ, ông ấy mở võ quán, vô cùng lợi hại, tôi biết ông ấy vì nhìn thấy tôi đáng thương, mới dạy tôi, không ngờ một đêm kia lại có thể có đất dụng võ, rất nhiều thế hệ trước cũng bị tôi cảm phục, bắt đầu dốc hết tâm huyết dạy dỗ, mười lăm tuổi liền xông ra đường điểm danh, sau đó làm một trận ngất trời, rốt cuộc có thể ngẩng đầu ưỡn ngực rồi, nhưng hơn tám mươi người chỉ sống sót ba mươi mấy người, tất cả thành tựu đều là dùng máu của bọn họ đúc thành. . . . . ." Nghiêng đầu ai oán nhìn về người đàn ông, tiếp tục nói: "Năm năm trước lại bị anh một tay đánh sụp, lúc ấy tôi không còn hy vọng, cảm thấy rất có lỗi với anh em đã chết, có lỗi với mọi người, có lỗi với bác cả đã liều mạng bảo vệ tôi!"

"Cho nên bây giờ cô rất hận tôi?" Không trách được đêm đó muốn đem anh róc xương lóc thịt, không cách nào tưởng tượng một đứa bé sáu tuổi, làm thế nào một thân một mình tồn tại cho đến nay, trong con mắt màu xanh xẹt qua chút thương hại.

Cô gái lại lắc đầu một cái: "Không trách được anh, chỉ trách bản thân tôi, làm việc không đủ vững chắc, xem như không phải anh, cũng sẽ có một ngày bị người kéo xuống, xem như mua một chút bài học, mặc dù tôi không biết hôm nay tại sao anh phải nghe tôi nói những thứ này, nhưng tôi vẫn hi vọng anh giơ cao đánh khẽ, tha cho húng tôi một con đường, sau này nước giếng không phạm nước sông!" Không quên nặn ra vài giọt nước mắt, cố gắng có bao nhiêu đáng thương thì làm bấy nhiêu đáng thương, bàn tay nhỏ bé gần như muốn đem bắp đùi nhéo rách da, hễ mà cho cô cơ hội trở mình, ngày đó dĩ nhiên là một núi không thể chứa hai cọp rồi !

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.