Đại Ca Xã Hội Đen “Cầm Thú Tinh Khiết”

Chương 33: Chương 33: Lừa Lạc Viêm Hành




"Trở lại rồi, Chị Thất trở lại rồi!"

"Ô ô ô, Chú Phùng không có việc gì!" Salsa đã sớm khóc mù mịt, mới vừa rồi bị chị đuổi xuống xe thì đã biết sự tình nghiêm trọng, chỉ có không cách nào cứu vãn chị mới nóng nảy như vậy.

Một nhóm người trông chờ mòn con mắt, nghe vậy rối rít đứng lên ném tàn thuốc trong tay, nhìn thấy chiếc xe chạy tới như bay, phía sau dường như có hai chiếc xe hơi màu đen hộ tống chỡ hàng, Đông Phương Minh ôm chầm Salsa an ủi: "Tôi tin cô ấy!" Anh ta vẫn tin cô có thể làm chuyện người khác không thể làm được, Trình Thất vĩnh viễn sống mãi!

Quả nhiên, sau khi Trình Thất xuống xe, nhận lấy bao bố bốn người kia đưa tới, sau đó nói mấy câu rồi nở nụ cười nhìn về phía các anh em ra dấu ok.

Mọi người không quá mức kích động, chẳng qua dùng khuôn mặt tươi cười chào đón, về phần cô làm được như thế nào cũng không biết, Ma Tử vuốt vuốt đầu tóc ngắn tiến lên hỏi thăm: "Tôi rất muốn biết chị làm thế nào?"

"Chị Thất, anh ta không làm khó dễ chị sao?" Lộ Băng cũng rất kỳ tò mò, chỉ cho chút kinh nghiệm đi!

Trình Thất nghe xong hơi chột dạ, theo bản năng sờ sờ bắp đùi, cũng không biết nên giấu giếm sự thật hay nói thẳng ra, thản nhiên đắc ý nói: "Ồ! Không có gì, chỉ nói một chút lý lẽ với anh ta mà thôi!"

Đông Phương Minh nhạy cảm nhìn hai đầu gối cô gái, mọi người thấy vẻ mặt này của anh ta cũng nhìn theo, ngày hè chói chang, cộng thêm cô vốn mặc quần cộc bày ra da thịt trắng nõn, dấu ửng đỏ trên đầu gối thu hết vào mắt, Ma Tử đưa tay che cái miệng nhỏ nhắn, lỗ mũi chua xót, nước mắt không tiếng động rơi xuống.

Trừ Salsa, mọi người cũng không tiếp tục nói chuyện, quá nhiều cảm xúc không biết bày tỏ thế nào, Lộ Băng nuốt nước miếng, không vạch trần, sau khi cô ra tù, mọi người vẫn chưa có tỉ mỉ nhìn kỹ cô, thay đổi rồi, Trình Thất năm năm trước, đừng nói quỳ xuống trước mặt người ta, nói được một câu dịu dàng đều là chuyện hoang đường.

Mà một tháng nay, chẳng những vì bang hội không ngừng tự hạ mình ở trước mặt Lạc Viêm Hành, hôm nay. . . . . . Đột nhiên phát hiện đứng dưới ánh nắng chói chan cô gái kia thật đẹp, đẹp cả tâm hồn, hành động cử chỉ nhìn như thô tục nhưng vẫn là trên đời có một không hai.

Trình Thất không được tự nhiên gãi gãi cái ót: "Làm gì đều nhìn tôi như vậy? Được rồi, được rồi, đi đi đi!" Chỉ nói một chút lý lẽ, bị nhìn ra mắc cỡ chết người!

Thấy cô gái mang theo Salsa lên xe, mọi người nhìn nhau, tất cả không cần nói, bọn họ biết Chị Thất trọng mặt mũi, dứt khoát cũng giả vờ như không biết chuyện gì.

Ở bên trong xe, cực kỳ yên tĩnh, yên tĩnh đến nỗi Salsa hoạt bát hiếu động cũng im re, từ trước đến giờ Ma Tử không để trong lòng chuyện gì, nghĩ đến cái gì mà không nói ra, trong lòng luôn không dễ chịu, cộng thêm ngồi ở vị trí kế bên tài xế, cách Trình Thất không tới một mét, nín lặng một hồi lâu, không nhịn được cúi đầu lẩm bẩm nói: "Thật ra chị không cần thiết làm như vậy!"

"Cái gì?" Trình Thất vẫn còn nhìn ngoài xe, theo phản xạ hỏi, nửa ngày không thấy đáp lời, nghiêng đầu vừa nhìn, đôi mày thanh tú buộc chặt, lại nhìn một lần nữa, khóe miệng co quắp, cắn răng thầm mắng mấy câu, sau đó như không có chuyện gì, nói: "Tôi nói rồi, có phúc cùng hưởng! Có nạn cùng chịu! Đợi có rãnh rồi, chúng ta 34 người uống máu ăn thề, từ nay về sau sẽ là người một nhà!"

Cô không có ưu điểm khác, đối với anh em, từ trước đến giờ nói một không hai.

"Đúng vậy! Uống máu ăn thề!" Ma Tử đưa tay lau nước mắt, nặng nề gật đầu, lúc ấy còn tưởng rằng cô chợt cao hứng nói một chút mà thôi, lại vì Chú Phùng và Lưu Nghĩa quỳ xuống trước mặt người ta, đời này chuyện kiêu ngạo nhất đã làm đó là có thể gia nhập Phi Vân Bang.

Đông Phương Minh thở dài nói: "Tôi tin chắc có một ngày chúng ta rất nhanh nở mày nở mặt !"

"Lời này của cậu đã nói đúng rồi, Trình Thất tôi từ trong bụng mẹ sinh ra đã định trước không phải là người không có tiếng tăm gì!" Trình Thất mặt dày khoe khoang, phải nói cô quyết không đồng ý cúi đầu trước người, thói đời ấm lạnh, cũng đáng khen tấm lòng cô cao ngất như trời, bao la như biển.

"Chị Thất, chúng tôi sẽ vĩnh viễn theo chị, cho dù là thất bại thảm hại, chỉ cần mọi người chúng ta có thể ở cùng nhau, chết cũng không tiếc!"

"Có Chị Thất thì có chúng ta!"

"Không xa không rời!"

Bang chủ tốt như vậy đi nơi nào tìm? Cùng tán gẫu với nhau, có thể nói đối với người già trong bang kính yêu như vậy thì nói chi là bọn họ, chú Phùng và Lưu Nghĩa mà biết, khẳng định vô vàng cảm động, mỗi người cũng chưa bao giờ cảm nhận ấm áp gia đình, giờ khắc này, đột nhiên cảm thấy Phi Vân Bang chính là ngôi nhà lớn, bên trong có anh chị em chấp nhận vì bọn họ đổ máu.

Hôm nay duy nhất có thể làm chính là bảo vệ thật tốt địa bàn này.

"Salsa, em đang tính gì đấy?" Ma Tử thấy Salsa ở phía sau bẻ ngón tay, cưng chìu hỏi.

Salsa dừng lại động tác, ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt mọi người chăm chú nhìn cô, vội vàng lắc đầu: "Không có gì, chỉ nhàm chán đếm một chút !" Sau đó lại cúi đầu tiếp tục, rốt cuộc là năm ngày hay sáu ngày? Hay bảy ngày? Có nên nói cho chị biết hay không? Đã có bảy ngày chưa có kinh nguyệt rồi, hôm nay cũng không có dấu hiệu đến, ngã bệnh sao?

Từ trước đến nay đều rất đúng ngày, vừa muốn mở miệng lại thấy mọi người dường như không hề ý định để ý tới chuyện hư hỏng này, hay là chờ bang hội ổn định xong rồi hãy nói.

‘Cốp cốp cốp!’

Trong căn cứ Phi Vân Bang trú đóng, từng chai bia bay thẳng trời cao, trong đại viện lộ thiên, tiếng hoan hô không ngừng, ngay cả ông già đẩy than đá nơi xa dường như cũng cảm nhận được niềm vui sướng này, vui vẻ, mặc dù bọn này xem ra cũng không phải là người lương thiện, cả ngày giống như lưu manh nhưng không đả động đến ông ta.

Nghe nói là một đám người không cha không mẹ.

Ma Tử đứng lên, một chân giẫm trên ghế đẩu giơ cao bia hô to: "Chúc mừng vụ làm ăn đầu tiên của Phi Vân Bang chúng ta thành công, uống một ly này, từ nay về sau, 34 người chúng ta là anh em tốt bạc đầu chẳng xa nhau, cho dù giàu sang hay nghèo khó, cũng cầu được chết cùng năm cùng tháng! Ha ha, được rồi, tôi là người trong bụng không có nhiều chữ nghĩa, các người cũng hiểu mà!"

"Cầu được chết cùng năm cùng tháng!"

Hào khí ngất trời, cởi mở, tất cả mọi người cầm lên chai bia ngửa đầu uống ừng ực.

Trình Thất mấy phen bị sặc vẫn không phụ sự mong đợi của mọi người, uống cạn sạch: "Từ hôm nay trở đi, chúng ta là người một nhà! Đông Phương Minh!"

"Có mặt!"

"Từ bây giờ, cậu là Phó Bang Chủ Phi Vân Bang!"

"Tốt, tốt!"

"Bốp, bốp, bốp!"

Tiếng vỗ tay chọc tan bầu trời.

"Lộ Băng là Tả Hộ Pháp, Ma Tử là Hữu Hộ Pháp, Chú Phùng tư chất cao nhất, hoàn toàn xứng đáng trưởng lão. . . . . ." Liên tiếp đề bạt cũng chính thức thay đổi bang phái, bảy người trưởng lão đều sửa sang lại quần áo, ngồi ngay ngắn, nhận lấy rượu và thuốc lá bọn thủ hạ đưa tới.

Mười người được cất nhắc Đường chủ, còn lại mọi người đều là tinh anh, cũng không có bất cứ phản đối gì, thề cùng sống chết làm rạng rỡ bang hội, đi lên đỉnh cao thế giới.

"Về phần Salsa. . . . . ." Trình Thất sờ sờ cằm, dường như không có chức vị thích hợp, quản lý đòi hỏi phải ra chiến trường chiến đấu mà còn phải có năng lực lãnh đạo khôn khéo. . . . . .

Ma Tử ôm chầm bả vai nhỏ Salsa nói: "Cô ấy a, dứt khoát làm công chúa của tất cả mọi người chúng ta thôi!"

"Chủ ý này không tệ, từ nay về sau Salsa là cô hai của chúng ta rồi !"

Mặc dù trên mặt Salsa vui vẻ nhưng trong lòng vẫn có chút mất mát, thật ra cô không muốn làm cô hai gì đó, cô muốn làm dưới một người trên vạn người, ví dụ như hộ pháp a, trưởng lão a, tại sao không còn cái gì hết vậy? Rõ ràng lập công nhiều nhất chính là cô có được không? Aiz! Cũng do đầu óc đần này gây họa.

Cứ như vậy, Phi Vân Bang bắt đầu thành lập một lần nữa, chắc chắn sẽ có một ngày mở rộng bang chúng khắp nơi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.