Đại Chiến Cha Con. Ba! Mẹ Là Của Con!

Chương 13: Chương 13: Chương 12




Cố Thừa Nhi trở về nhà, dành chút thời gian tắm rửa, ăn cơm cùng con trai Cố Thừa Hạo sau đó liền chạy xe ra ngoài. Bóng dáng nhỏ bé của Cố Thừa Hạo đứng cạnh Tôn Tử quả thật đáng thương, có mẹ mà đêm tối còn bị bỏ ở nhà.

Cố Thừa Nhi chạy xe tới Phong Đằng. Hôm nay vốn dĩ cô rất bực bội, nếu không kiếm nơi xả ra thì cái tên Cố Thừa Nhi này cũng không cần nữa rồi.

Xe thể thao sang trọng của Cố Thừa Nhi dừng trước cửa Phong Đằng thu hút không ít người đẹp chân dài, cô cũng rất phối hợp ngồi trong xe một lúc lâu khiến cho các mĩ nữ lòng vừa tò mò vừa nhộn nhạo.

Xe của Tô Duật cũng vừa tới, anh cùng Nghiêm Quân Dịch ngồi trong xe nhìn qua cửa kính liền bắt gặp cảnh nhốn nháo kia. Tô Duật tuy là nam nhân nhưng lại thuộc tuýp người tò mò, anh nhịn không được liền quay sang hỏi Nghiêm Quân Dịch:

- Nghiêm thiếu gia, cậu xem kia rốt cuộc là thánh thần phương nào?. Tại sao lại có thể thu hút được nhiều mĩ nữ như thế?. Chậc chậc. Mau nhìn xem, các em ấy đều là mật ong rừng~~~

(Mật ong rừng: ý chỉ quý hiếm, ngon lành).

- Đấy là xe của Cố Thừa Nhi.

Nghiêm Quân Dịch mặt không đổi sắc, nhướng mày, môi mỏng khẽ mấp máy tạo nên âm thanh trầm thấp mê hoặc.

Trái ngược với vẻ điềm tĩnh của Nghiêm Quân Dịch, Tô Duật miệng há lớn, quả thật có thể nhét gọn một củ cà rốt.

- What???. Xe của Thừa Nhi??.

Nghiêm Quân Dịch không đáp lại. Mi tâm hắn khẽ nhíu, chiếc xe kia biển số là 00000. Tuy rằng không phải chỉ mình Cố gia mới có thể có biển số độc, nhưng kẻ kiêu căng ngạo mạn thích phô trương đến như thế lại chỉ có duy nhất một người - Cố đại tiểu thư Cố gia, Cố Thừa Nhi. Hơn nữa, trong kí ức mờ nhạt, hắn vẫn còn nghe rõ ràng lời nói ngọt như gió xuân của thiếu nữ 15 tuổi khi ấy: “A Dịch, anh luôn đứng thứ nhất, em biết mình không thể vượt qua anh, nhưng nhất định em sẽ đứng trước anh.“. Khi đó hắn không hiểu lời nói đó có nghĩa là gì, nhưng hiện tại đã là nhiều năm sau, hắn rốt cuộc đã hiểu, đứng trước hắn, đứng trước số 1, Cố Thừa Nhi chọn số 0. Nghĩ đến đây, bất giác khoé môi Nghiêm Quân Dịch khẽ nâng lên, nụ cười điên đảo chúng sinh lập tức rơi vào mắt Tô Duật.

Tô Duật há lớn miệng, chưa kịp phản ứng đã thấy Nghiêm Quân Dịch thu hồi nụ cười, mở cửa xuống xe. Cùng lúc đó, chiếc xe thể thao kia cũng mở cửa, đôi chân thon dài hiện ra trước mắt, Cố Thừa Nhi một bộ dáng kiêu ngạo bước xuống. Nghiêm Quân Dịch chỉ biết lắc đầu, nhiều năm rồi, cái tính đại tiểu thư của Cố Thừa Nhi vẫn không giảm bớt chút nào.

Cố Thừa Nhi thấy Nghiêm Quân Dịch, nhận thức được ánh mắt hắn nhìn mình, không hiểu sao lại có cảm giác mình như người vợ trốn chồng đến chốn hư hỏng ăn chơi. Hắng giọng một cái, Cố Thừa Nhi cười giả lả:

- Haha, Nghiêm tiên sinh, chúng ta quả thật có duyên.

Nghiêm Quân Dịch nhìn nụ cười khó coi của Cố Thừa Nhi, tâm trạng có chút tụt dốc. Người phụ nữ này, trước kia không phải theo hắn đến mức khiến hắn nhìn thấy cô như con dâu nhìn thấy mẹ chồng?. Bây giờ lại bày ra bộ dáng không muốn thấy hắn thế này là thế nào?. -_-!

Tô Duật lề mề bước xuống xe, vừa đúng lúc bắt gặp nụ cười khó coi hơn cho khỉ ăn muối ớt của Cố Thừa Nhi, có chút cảm thấy mắc cười, liền đi tới ôm lấy bả vai cô, thân thiết chào hỏi:

- Thừa Nhi, lâu rồi không gặp em. Chà chà, mau xem, mới mấy năm không gặp mà em thực sự đẹp ra rất nhiều đấy!.

Cố Thừa Nhi để mặc Tô Duật ôm bả vai mình, cười haha với hắn.

- Nói vậy trước kia bổn tiểu thư không đẹp sao?. Tô lão già, nhà ngươi dám chê bổn tiểu thư?.

- Haha. Nào dám, nào dám chứ.

Nghiêm Quân Dịch đứng một bên nhìn hai người đùa giỡn, không hiểu vì cái gì mà tâm tạm hắn tụt dốc không phanh. Họ thân thiết như vậy từ khi nào mà hắn không biết?. Vì sao đối hắn cô lạnh nhạt, đối Tô Duật cô lại cười vui vẻ đến vậy?. Nghiêm Quân Dịch bất giác bực bội. Hắn điên rồi, hắn đang suy nghĩ cái gì?. Hắn đâu phải người máu M, chẳng lẽ lại thích ngược mình đến mức muốn thêm một cái đuôi?. Không. Tuyệt nhiên không. Hắn sao lại máu M được!!!. Mà người phụ nữ kia, con cũng đã vào lớp 1 rồi, nửa đêm ở trước quán bar cười đùa với một người đàn ông độc thân, rốt cuộc là có ý thức được việc mình đã làm mẹ rồi không?. Hiển nhiên, những bất mãn này đều là Nghiêm thiếu tự giày vò trong lòng mình, bên ngoài vẻ mặt ngàn năm không đổi của hắn vẫn thủy chung không chút đổi sắc.

Cố Thừa Nhi nhìn nhìn hắn mấy cái, tâm tình đột nhiên cũng tốt lên, liền đổi một nụ cười ngọt ngào:

- Nghiêm tiên sinh, dù gì chúng ta cũng đều đến Phong Đằng chơi, chi bằng hôm nay tôi mời anh, xem như là ăn mừng trước sự hợp tác của Cố thị cùng Nghiêm thị trong dự án khu Hoa Liên số 6?.

Nghiêm Quân Dịch nhíu mày. Đây là cô chủ động mời hắn sa đoạ?. Haha, xem ra Cố Thừa Nhi thay đổi thật rồi, không còn khư khư giữ hắn tránh khỏi những người phụ nữ khác. Nhưng thay đổi thì sao?. Lòng hắn chỉ có một người con gái- Hứa An Vy. Cho dù Cố Thừa Nhi thực sự thay đổi, đối với hắn, cũng có ý nghĩa gì?.

Nghiêm Quân Dịch gật đầu với Cố Thừa Nhi, cũng xem như ngầm đồng ý với chủ ý của cô, vượt qua cô cùng Tô Duật đi vào trong. Cố Thừa Nhi, để tôi xem, cô thay đổi đến mức nào.

Tô Duật nhún vai bất đặc dĩ, tên mặt thép này cần gì phải nghiêm trọng đến thế?. -_-b

------------

Xin lỗi các cậu, mình viết mà quên đăng. Hôm qua có bạn cmt, giờ mình xem lại nên mới thấy còn đang để bản thảo. ==

Mình thi học kỳ xong rồi, sau này sẽ cố gắng ít nhất hai ngày một chương, mong các cậu ủng hộ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.