Đại Chiến Cha Con. Ba! Mẹ Là Của Con!

Chương 19: Chương 19: Chương 17




Không phụ sự kì vọng của Cố Thừa Hạo, Nghiêm Trúc Vy lon ton ôm gấu bông chạy tới, miệng cười như hoa:

- A Hạo!.

Nghiêm Quân Dịch có chút muốn phun máu. Cbn, con gái hắn trốn học?.

Nhác thấy Nghiêm Quân Dịch, Nghiêm Trúc Vy hồ hởi chạy tới ôm lấy chân hắn, ngọt ngào gọi “baba“. Nghe tiếng con gái gọi, vẻ mặt Nghiêm Quân Dịch dường như gà ăn phải đá. Cố Thừa Nhi thấy vậy, không nhịn được bật cười.

Khung cảnh hài hòa, con người xinh đẹp, bốn người họ như một gia đình hòa thuận. Cảnh đẹp như thế, lọt vào ống kính của một nhiếp ảnh gia người Mỹ. Chưa đầy 10 phút, tấm ảnh được đăng lên trang cá nhân của ông, trở thành tấm ảnh nhận được vô số lời khen ngợi. Và đương nhiên, cánh nhà báo đánh mùi thông tin rất nhanh, chưa tới 30 phút, trên mạng đã tràn ngập những bài báo về Nghiêm Quân Dịch và Cố Thừa Nhi.

Thời điểm Hứa An Vy biết được tấm ảnh này chính là nằm trong bài báo có tựa đề: Nghiêm thiếu và Cố đại tiểu thư, trải qua 7 năm, hổ lại về xưng vương?. Đây là bài báo được đọc và chia sẻ nhiều nhất, bởi lẽ, nó đào cả quá khứ của Cố Thừa Nhi và Nghiêm Quân Dịch lên. Bài báo nhắc tới cả việc Cố đại tiểu thư và Nghiêm thiếu gia là thanh mai trúc mã, từng có hôn ước, và cũng từng là cặp đôi kim đồng ngọc nữ đẹp nhất, tài giỏi nhất trong giới kinh doanh. Bên dưới có rất nhiều bình luận, phần lớn đều hỏi về hai đứa trẻ, có người còn đặt nghi vấn, có phải đứa hai đứa bé là con của Cố Thừa Nhi và Nghiêm Quân Dịch hay không. Hứa An Vy sắc mặt xấu đến tệ hại. Cô ngồi sụp xuống, thở từng hơi mệt mỏi. Cho dù qua 7 năm, chỉ cần Cố Thừa Nhi ở đâu, tất cả ánh hào quang đều chiếu về phía cô ấy, chỉ cần một ngày còn Cố Thừa Nhi, Hứa An Vy cô mãi vẫn là người bại dưới tay cô ấy. Hứa An Vy cắn chặt chăn, khóc nấc lên từng tiếng.

-----

8 giờ tối, Thành phố A đổ mưa lớn. Nghiêm Quân Dịch cùng Cố Thừa Nhi và hai đứa bé trở ra đã thấy trời giăng mưa mù trắng xóa. Nghiêm Quân Dịch chậc lưỡi, đành quay lại lấy một phòng nghỉ của Túc Thừa. Phòng nghỉ rất lớn, bao gồm một phòng khách ấm cúng và hai phòng ngủ nhỏ. Cố Thừa Nhi có chút nhàm chán ngồi chơi game cùng mấy đứa nhỏ. Nghiêm quân Dịch cao cao tại thượng đương nhiên sẽ không chịu cùng chơi với ba người. Hắn ngồi trên ghế sofa, tĩnh lặng ngắm mưa đêm, lòng bình yên đến lạ. Có một gia đình nhỏ, một người danh chính ngôn thuận làm vợ mình, một đứa con trong người nó mang dòng máu của mình, quả thật không tệ.

Cố Thừa Nhi chơi mãi mà vẫn thua Cố Thừa Hạo đâm ra có chút bực bội. Cô ném máy, nghỉ chơi giữa chừng. Hiện tại, Cố Thừa Nhi mới để ý đến Nghiêm Quân Dịch, trải qua 7 năm, hắn đã không còn là Nghiêm Quân Dịch của ngày nào, trên người hắn mang vẻ thành thục của đàn ông trưởng thành, mang nét quyến rũ của kẻ phong lưu, lại toát ra hơi thở quyền quý của người đàn ông thành đạt. Ít nhất, chop đến giờ phút này, Cố Thừa Nhi vẫn có thể cảm thấy thành tựu, người đàn ông duy nhất cô yêu, là người đàn ông hoàn mĩ.

Trải qua hơn một giờ nhàm chán giờ, Cố Thừa Nhi đã sớm gục đầu ngủ quên ở một góc sofa. Cố Thừa Hạo sau khi bảo ban bạn nhỏ Tiểu Vy ngủ thì liền phát hiện ra bà mẹ trả con của mình đã ngủ từ khi nào. Cậu tiến đến, một lòng muốn đem mẹ về ngủ chung với mình. Ai ngờ còn chưa chạm đến tay mẹ đã n ghe giọng nói tràn đầy từ tính của Nghiêm Quân Dịch truyền tới bên tai:

- Để chú cho mẹ con ngủ. Con trông chừng Tiểu Vy đi.

Cố Thừa Hạo nhìn Nghiêm Quân Dịch, có chút không yên tâm. Nhưng dù gì nó cũng là một đứa nhóc, hôm nay lại chơi rất mệt rồi, quả thực rất muốn đi ngủ. Cố Thừa Hạo đem ánh mắt dò xét nhìn Nghiêm Quân Dịch, sau đó hằm hè đe dọa:

- Chú không được bắt cóc mẹ tôi đâu đấy. - Dường như thấy còn chưa đủ, thằng nhóc lại bồi thêm- chú làm gì mẹ tôi, tôi sẽ làm cái đó lại với con gái chú.

Sau đó, nó quay lưng nghênh ngang rời đi.

Khóe miệng Nghiêm Quân Dịch co giật, chẳng lẽ hắn cùng Cố Thừa NHi “này nọ”, thằng bé cũng định “này nọ” lại con gái hắn???. ==””

Nghiêm Quân Dịch ngồi bên cạnh Cố Thừa Nhi, đốt một điếu thuốc. 7 năm, liệu có xóa nhòa được tất cả?. Có xóa được kí ức của hắn cùng Cố Thừa Nhi?. Có xóa được những khoảnh khắc họ bên nhau?. Tình yêu của Cố Thừa Nhi không có lỗi, nhưng chính cách làm để có được tình yêu của Cố Thừa Nhi thì hoàn toàn sai. Hắn sẽ không bao giờ, không bao giờ tha thứ được cho Cố Thừa Nhi!!!.

Điếu thuốc cũng lụi dần, Nghiêm Quân Dịch ôm Cố Thừa Nhi về phòng, đặt cô xuống giường, rồi cũng nằm xuống bên cạnh. Đối với Nghiêm quân Dịch, hành động này rất đỗi bình thường, Cố Thừa Nhi lớn lên cạnh hắn, số lần hai người ngủ chung cũng đã sớm không thể đếm xuể được nữa. Nhưng điều mà Nghiêm Quân Dịch không ngờ đến chính là: nửa đêm Cố Thừa Nhi phát sốt!. Nghiêm Quân Dịch hắn thế mà quên mất, Cố Thừa Nhi mỗi khi trở trời đều sẽ phát sốt. Nghiêm Quân Dịch có chút khó khăn đi giặt khăn ướt đắp lên trán cho Cố Thừa Nhi. Khoảng cách gần như thế, hắn có thể ngửi thấy mùi hương non mềm trên người cô, có thể người thấy mùi sữa tắm nhàn nhạt khó phai của năm ấy, có thể ngửi thấy mùi nước hoa hồng nhàn nhạt mê người. Mọi thứ... vẫn đều y như trong tiềm thức hắn, cô, vẫn là Cố Thừa Nhi cao cao tại thượng coi trời bằng vung ngày nào, vẫn là vị Cố đại tiểu thư tài sắc vẹn toàn, ngông cuồng kiêu ngạo. Nhưng cho bề ngoài vẫn như cũ, nhân cách Cố Thừa Nhi cũng đã thay đổi rồi!. Nghiêm Quân Dịch vuốt nhẹ má cô, khẽ thủ thỉ:

- Thừa Nhi, nếu em đừng thay đổi thì tốt quá!.

Nếu cô không thay đổi, có lẽ cho dù không thể cho cô tình yêu, bọn họ vẫn có thể ở bên nhau, vẫn có thể cùng nhau sánh vai. 18 năm bên nhau không xa cách, cho dù hắn không yêu cô, cô đối với hắn cũng luôn chiếm một vị trí quan trọng - cô, chiếm trọn cả thanh xuân của hắn. Hắn có thể chán ghét tình yêu cô dành cho hắn, nhưng có một sự thực rằng, hắn không muốn mất cô.

Nghiêm Quân Dịch thở ra một hơi dài, nằm xuống đưa lưng về phía Cố Thừa Nhi. Cố Thừa Nhi trong cơn mơ màng đưa tay ôm lấy hắn, ngửi thấy mùi hương quen thuộc của hắn, cô vô thức siết chặt tay mình, đem khuôn mặt nhỏ nhắn vùi vào lưng hắn, trong cơn sốt mê man, miệng nhỏ khẽ mấp máy:

- A Dịch... A Dịch...

Nghiêm Quân Dịch cả người cứng đờ, nằm im không một chút cử động.

Cố Thừa Nhi nỉ non kêu tên Nghiêm Quân Dịch vài tiếng, lại dường như có chút bất mãn mà tỉnh dậy. Cố Thừa Nhi nhận thấy Nghiêm Quân Dịch không đẩy tay mình ra, liền cho là hắn đã ngủ, cũng không muốn làm khó mình, liền tùy ý ôm chặt Nghiêm Quân Dịch.

7 năm rồi, 7 năm để quên một cuộc tình. Nhưng tại sao giờ phút này tim lại đau đến vậy?. 7 năm trước, mỗi lần cô nói thích hắn, hắn sẽ đem ánh mắt lạnh lùng bài xích cô, mỗi lần cô ôm hắn, hắn sẽ hất mạnh tay cô ra, mỗi lần bọn họ ở bên nhau, hắn đều chẳng bao giờ cười. Cô những tưởng, hắn là người đàn ông không biết tình yêu là gì, là người đàn ông máu lạnh vô tình. Cho đến ngày, Hứa An Vy xuất hiện. Hắn bức ép cô ấy ở bên hắn, hắn mỉm cười nắm tay cô ấy đi dạo phố, hắn cưng chiều cô ấy từng chút một, hắn ôn nhu dịu dàng mà săn sóc cô ấy. Giờ phút đấy, cô mới hiểu rõ, hắn không phải không biết yêu, mà là cô không phải người hắn yêu. Cô có mọi thứ, nhưng những thứ hắn dành cho An Vy lại luôn là những thứ cô khao khát. Cô muốn được hắn nắm tay đi trong hoa đào của mùa xuân, muốn được hắn choàng cho chiếc khăn ấm mỗi khi đông về, lại càng muốn được hắn ôm lấy mỗi khi đêm đến. Nhưng tất thảy, đều gói gọn trong hai từ mong ước. Khi còn bé, cô ước mỗi ngày đều được nhìn thấy anh Dịch. Lớn hơn một chút, cô ước Anh Dịch đừng đi theo mấy chị gái bỏ cô ở nhà nữa, cô muốn ở cùng Anh Dịch. Lớn hơn nữa, cô lại ước Anh Dịch có thể đừng chán ghét cô nữa được không. Rồi năm 18 tuổi, cô ước, hắn có thể để cô bên cạnh hắn. Nhưng tất thảy, những mong ước đó, đều chưa từng thành hiện thực. 18 năm, để cô mãi trông chờ một người, nhưng rốt cuộc, lại vẫn chỉ là cái quay lừng, ánh mắt vô tình của người ấy. Cố Thừa Nhi có chút chua xót, có lúc cô từng nghĩ, cho dù không yêu, chỉ cần hắn chịu lấy cô, để mỗi đêm, cô có thể ôm lấy tấm lưng rắn chắc của hắn, có thể nghe tiếng thở đều đều của hắn, có thể nghe tiếng trái tim hắn đập đều đặn, cho dù là, trái tim đó đang đập vì người con gái khác, cô cũng không bận tâm. Nhưng tất thảy, lại tan đi như bọt nước, thoáng chút, đã chẳng còn lại gì nữa rồi...

Nghiêm Quân Dịch không biết cô nghĩ gì, mãi thật lâu sau, hắn nghe thấy tiếng cô thở đều đều. Vốn Nghiêm Quân Dịch muốn quay lại nhìn cô. Nhưng đột nhiên, chuông điện thoại reo lên, hắn bắt buộc phải bỏ đi dự tính này của mình.

Là tiểu Vy gọi?.

- Anh nghe?.

Nghiêm Quân Dịch có chút sửng sốt, đầu dây bên kia vang lên tiếng nức nở. Cbn, tại sao hắn có thể quên Tiểu Vy sợ sấm???.

- Tiểu Vy, ngoan, sẽ ổn thôi. Anh sẽ về ngay, anh về với em. Ngoan. Chờ anh.

Trong lúc gấp gáp, Nghiêm Quân Dịch giật mạnh tay Cố Thừa Nhi đang ôm mình ra, chạy vội đi.

Có lẽ, sẽ vĩnh viễn Nghiêm Quân Dịch sẽ không biết rằng, khi bóng hắn vừa khuất sau cánh cửa, người con gái trên giường đôi mắt khẽ mở, hai hàng lệ chảy dài trên gò má trắng nõn, thấm vào gối bông mềm mại.

Cố Thừa Nhi cho tay vào miệng mình cắn chặt. Tại sao lại còn đau khổ, tại sao lại còn kì vọng?. Rõ ràng mày biết, so với tiểu Vy, mày chẳng là gì, tại sao còn kì vọng anh ấy sẽ bỏ mặc tiểu Vy mà ở bên mày?. Rõ ràng đã biết mày đối với người ta không hề quan trọng, tại sao còn đặt tâm tư vào?. Tại sao mày lại ngu ngốc như thế????.

Bàn tay bật máu, Cố Thừa Nhi có thể cảm nhận được vị máu tanh nồng trong miệng mình. 7 năm rồi, cô vẫn ngu ngốc không thể quên. 7 năm rồi, còn gì để kì vọng nữa?. Khóe miệng Cố Thừa Nhi kéo lên một góc cười giễu cợt. 7 năm rồi, quên đi thôi....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.