Quách Thuần Hy ngước mắt nhìn thuyền của Nghiêm Quân Dịch trước mắt mình, gọng mũi hừ một cái. Gần 30 năm quen biết, quan hệ của bọn họ ban đầu cũng không phải tệ, nhưng sau đó, khi anh đem lòng yêu thích Cố Thừa Nhi thì tên gia hỏa này lại trở mặt với anh, khắp mọi nơi đối đầu anh.
- Nghiêm Quân Dịch, cậu nên tránh ra đi.
- Haha. - Nghiêm Quân Dịch bật cười, dùng ánh mắt ám chỉ những túi hải sản mà buông lời - Quách Thuần Hy, tôi nghĩ tốt nhất cậu nên đưa chúng cho tôi đi.
Quách Thuần Hy đưa mái chèo cho Đông Chính Khiêu, cọt nhả cười cười đúng lên.
- Nghiêm Quân Dịch, chẳng lẽ cậu không biết phải lao động thì mới có thành quả?.
- Có sao?.
Nghiêm Quân Dịch nhướng mày, chớp mắt một cái, đôi chân thon dài đã đá về phía Quách Thuần Hy. Mà Quách Thuần Hy cũng vô cũng khéo léo tránh khỏi cú đá của Nghiêm Quân Dịch. Nghiêm Quân Dịch chỉ chờ có thế, cười cười, nghiêng người đem hải sản nhấc lên ném cho Khương Dạ. Khương Dạ đương nhiên vô cùng phối hợp, bắt lấy túi hải sản. Quách Thuần Hy nhíu mày, Nghiêm Quân Dịch hiển nhiên lại dùng kế!!!. Qua một cái nháy mắt, Khương Dạ bắt túi hải sản làm thuyền có chút chòng chành, Đông Chính Khiêu không chậm một giây đem mái chèo móc lấy túi hải sản về thuyền mình, hướng Quách Thuần Hy làm ra 1 dấu okay.
Nghiêm Quân Dịch đưa mắt ra hiệu gì đó cho Khương Dạ, tuy nhiên trên mặt vẫn là nụ cười nhàn nhạt khó đoán:
- Haha, lâu ngày không gặp, xem ra tiến bộ không ít!.
- Quá khen rồi. - Quách Thuần Hy cười cười.
Những tưởng thế là xong, ai ngờ bùm một cái, Khương Dạ mang mái chèo chọc vào hông Đông Chính Khiêu, khiến hắn vì nhột mà lộn ngược xuống nước. Đương nhiên sau đấy trong khi Quách Thuần Hy chưa còn chưa kịp phản ứng, vị ảnh đế nào đó rất khoái trí liền đem mái chèo móc hơn phân nửa túi hải sản nhà người ta về. ==
Giữa biển mênh mông, mùi thuốc súng lan ra. Ngay thời khắc ấy, chuông báo hết thời gian vang lên, Quách Thuần Hy đành kéo Đông Chính Khiêu lên, buộc phải chèo thuyền trở về bờ. Nghiêm Quân Dịch nhún vai, cười vô sỉ:
- Thuần Hy huynh đệ, đã nhường rồi.
------
Cố Thừa Nhi đứng trên bờ, đương nhiên quan sát hết được mọi chuyện xảy ra, ấn đình khẽ nhăn, Quách Thuần Hy và Nghiêm Quân Dịch không phải định gây chuyện với nhau ngay trong chương trình của cô đấy chứ????.
Trước bãi biển, cả 5 đội đã tập hợp, kết quả đương nhiên không cần nói cũng biết, Nghiêm Quân Dịch và Khương Dạ thắng!.
Ôn Diệc Vũ len lén liếc mắt nhìn Cố Thừa Nhi, quả thực không hiểu vì sao Cố Thừa Nhi không để cô bắt lỗi. Tuy nhiên, không hiểu là không hiểu, cô vẫn không thể làm trái Cố Thừa Nhi. Ôn Diệc Vũ tiến lên trước mặt 5 đội, mỉm cười:
- Trong phần thi tìm kiếm túi hải sản, Nghiêm Quân Dịch và Khương Dạ dành chiến thắng!. Hai người có quyền phạt những đội còn lại.
Đương nhiên lời này nói ra, khiến cả 4 đội còn lại sửng sốt. Nghiêm Quân Dịch là một tên vô sỉ, Khương Dạ là một tên cặn bã biến thái. E rằng lần này mặt mũi bọn họ sẽ mất sạch rồi.
Khương Dạ bày ra một bộ dáng lười biếng, hướng Nghiêm Quân Dịch mỉm cười:
- Sao chúng ta không để Cố tiểu thư phạt nhỉ?.
Cố Thừa Nhi là ai?. Đương nhiên là loại người vừa cặn bã, vừa vô sỉ, thủ đoạn đầy mình, lại tuyệt nhiên không nể mặt ai.Nghiêm Quân Dịch đương nhiên vô cùng hài lòng với ý kiến này rồi.
- Được.
- Cố tiểu thư, không phiền cô chứ?.
Cố Thừa Nhi tự nhiên nằm không cũng trúng đạn, không khỏi bực bội lườm Khương Dạ một cái, không nhanh không chậm đành phải từ sau lưng đạo diễn bước tới chỗ bọn họ. Nụ cười lại được bày ra một cách vô cùng chuyên nghiệp.
- Nghiêm tiên sinh và Khương ảnh đế đã tin tưởng tôi như vậy, tôi có thể từ chối vinh hạnh này được sao?.
- Haha, vậy quả thật phiền cô rồi.
Khương Dạ cười haha hai tiếng, đương nhiên cũng vô cùng thâm ý mà liếc nhìn những người còn lại.
Tám người còn lại: “Lần này thì mặt mũi bọn họ một đi không trở lại rồi ==“.
Trên bờ biển, thân ảnh Cố Thừa Nhi mềm mại, mỏng manh, gió biển thổi qua mái tóc cô, những sợi tóc như những sợi cước biển, đẹp đến khó thở. Tuy nhiên, người đẹp mê luyến như vậy, nhưng lời nói ra lại vô cùng độc ác:
- Thế này đi, ở chỗ đạo diễn Trương có chút bánh ngọt. Hai người trong mỗi đội liền dùng miệng ngậm thìa đút cho đối phương ăn đi.
Lời nói nghe sao mà nhẹ thế!. Nhưng rối cuộc bảo bọn họ nên làm sao????.
Hiển nhiên, lời này vừa nói ra, tất cả đều là mặt mày nhợt nhạt như nuốt phải ruồi. Ngay sau đó còn là những ánh mắt căm hờn ném về phía Việt Minh Dã. Hình phạt này, chỉ cậu ta có lợi!!!.
Cố Thừa Nhi đem một nụ cười rạng rỡ mà bày ra. Trợ lí đạo diễn đem bánh đến, Ôn Diệc Vũ liền theo phân phó của Cố Thừa Nhi mà giao cho những đội thua.
Cố Thừa Phong ngậm thìa, suy nghĩ đi suy nghĩ lại, cậu vẫn thấy rõ ràng là chị cố tình chơi mình. Cái tin đồn kia!. Chị lại lợi dụng vào nó mà chơi cậu!. Tuy rằng trước mặt công chúng cậu vẫn luôn cùng anh Khương Dạ diễn thân mật trêu tức lão ba nhưng giới tính của cậu hoàn toàn thẳng, hôm nay bảo cậu đút bánh cho cái tên Hoắc Trí Hiên không quen không biết này, cậu làm thế nào được?. ==
Hoắc Trí Hiên nhìn vẻ rối loạn của Cố Thừa Phong, Hoắc Trí Hiên há miệng ngậm lấy miếng bánh, cười một cách cợt nhã:
- Cố thiếu gia không phải cùng ảnh đế Khương Dạ yêu đương đồng tính sao?. Bây giờ sao lại bày ra bộ dáng nam thẳng thế này?.
- Con mẹ nó, anh im miệng cho tôi!.
Đáp lại sự tức giận của Cố Thừa Phong, Hoắc Trí Hiên vô cùng thảo mãn mà cười lớn. Tiểu tử này, chẳng bạo dạn giống chị gái được chút nào!.
Quách Thuần Hy nhìn Đông Chính Khiêu, Đông Chính Khiêu nhìn Quách Thuần Hy. Cả hai không nhịn được mà cười phá lên. Quách Thuần Hy ngậm được thìa lên, thấy khuôn mặt Đông Chính Khiêu ở đối diện liền không nhịn được cười lớn, làm thìa rớt xuống đất. Mà Đông Chính Khiêu nhìn vẻ mặt khó khăn nhịn cười ngậm thìa của Quách Thuần Hy cũng không nhịn được, quay mặt về một phía cười lớn.
Phong Khiên Triều lười biếng nhìn người được mệnh danh là Người tình quốc dân - Ngôn Gia Lạc ngồi trước mặt mình, mày khẽ nhíu, há miệng ngậm lấy bánh nhai nhai. Phong Khiên Triều là con trai của anh họ Nghiêm Quân Dịch, tuổi đã ngoài 20, tuy là nắm giữ vị trí tổng tài Phong thị nhưng trong cuộc sống thường ngày tính cách vẫn rất đơn thuần, đôi khi có chút ngốc nghếch. Như chèo thuyền vòng tròn là đủ hiểu rồi ==. Cậu nhìn Ngôn Gia Lạc rồi lại nhìn mình, vẫn không cảm thấy có gì sai cả. Mà Ngôn Gia Lạc lại là người rất thoải mái về giới tính, hiển nhiên không để ý tới cái gọi là ngại ngùng.
Nạp Lan Tư Đình mặt đỏ như cà chua chín, run rẩy mãi mới đưa được bánh tới miệng Việt Minh Dã. Việt Minh Dã là một tên đại mặt dày, nhìn được vẻ thẹn thùng của thiếu nữ, tuy rằng mặt không đỏ tim không đập nhanh, nhưng lòng lại không kìm được mà gợn lên sóng nhỏ lăn tăn.
Hiển nhiên, tất cả đều lọt vào ống kính của đạo diễn Trương. Cố Thừa Nhi gọi trợ lí, phân phó cô ấy đăng lên một chút hậu trường, bản thân mình thì hài lòng nhìn về phía chân trời xa. Quả nhiên, chỉ có công việc mới khiến cô quên đi được nỗi đau trong tim này.