Cố Thừa Nhi, Nghiêm Quân Dịch và Quách Thuần Hy cùng nhau trở ra cùng với đoàn. Vẻ mặt đạo diễn khi trông thấy ba người tựa như ngậm phải ruồi, ông tìm ba người họ từ đầu buổi đến giờ không thấy, giờ lại không tiếng động xuất hiện, quả là hù người.
Đoàn người cùng nhau trở về biệt thự Phong Vân, sắc trời đã trễ, nhưng lại rất thích hợp để đốt lửa trại. Ảnh đế Khương Dạ vô cùng hồ hởi, đưa tay lên trời nêu ý kiến:
- Mọi người, trời đêm nay đẹp như vậy, chúng ta đốt lửa trại đi!.
Mọi người chẳng ai bảo ai, đồng loạt nhìn về phía Cố Thừa Nhi. Đùa chứ, đây là địa bàn của tiểu tổ tông này, làm gì cũng nên thông qua cô nha.
Cố Thừa Nhi còn chưa định thần lại, đầu óc vẫn quẩn quanh vì những lời nói của vị phù thủy già, vốn dĩ không để ý đến lời nói của Khương Dạ. Phong Khiên Triều là công tử được bảo bọc của Phong gia, mấy hoạt động như đốt lửa trại này chưa từng được tham gia, thời điểm này vô cùng thích thú, liền bám lấy tay Cố Thừa Nhi mà bày ra vẻ mặt vô cùng dễ thương:
- Tiểu cô, chúng ta đốt lửa trại đi.
Phong Khiên Triều năm nay mới 20, bố của Phong Khiên Triều là anh trai của mẹ Nghiêm Quân Dịch. Vốn dĩ Phong Khiên Triều gọi Nghiêm Quân Dịch là tiểu thúc, nên mới gọi Cố Thừa Nhi là tiểu cô.
Cố Thừa Nhi đối với thái độ này của Phong đại Tổng tài có chút không dám thích ứng, khoé miệng giật giật, nhanh chóng gỡ tay hắn ra:
- Được rồi, được rồi. Mọi người đốt lửa trại đi.
Cố Thừa Nhi ra hiệu cho ekip quay chuẩn bị dụng cụ. Cô thực sự cảm thấy, trong chương trình này, mình vốn dĩ chỉ là một tuyến nhân vật mờ ảo, không đất diễn, đột nhiên lại bị mấy vị tài nhân này lôi kéo vào, thời gian xuất hiện tăng lên nhiều gấp mấy lần. ==
Ekip chuẩn bị xong, mọi người cùng nhau đốt lửa trại, kể về mấy chuyện thời học sinh. Ngôn Gia Lạc học cùng lớp với Nghiêm Quân Dịch, rất hồ hởi mà kể lại:
- Các cậu biết không, cách đây 20 năm, Nghiêm đại Tổng tài đang học năm cuối sơ trung, tiểu hài tử Cố Thừa Nhi kia ngày nào cũng đến lớp chúng tôi, kéo A Dịch cùng đi đến công ty. Thời điểm ấy cả lớp ai cũng người mộ A Dịch, có thể cùng học quản lí với một tiểu mĩ nhân!.
Hoắc Trí Hiên cũng bằng tuổi Ngôn Gia Lạc và Nghiêm Quân Dịch, nhưng lại học khác lớp. Hắn cười cười, bá vai Ngôn Gia Lạc:
- Đâu chỉ mình lớp các cậu, cả khoá đều rất ngưỡng mộ A Dịch!. Chúng ta 15 ruổi đã phải bắt đầu học quản lí. Quản lí, công việc này phi thường, phi thường nhàm chán!. Chỉ có A Dịch là có một người bạn đồng hành xinh đẹp như vậy thôi!.
Lời này vừa dứt, đám người rộ lên tiếng cười, Cố Thừa Nhi cũng cảm thấy thời điểm đó mình cũng quá mạnh bạo rồi, không nhịn được bật cười.
Nghiêm Quân Dịch vỗ đầu Ngôn Gia Lạc cùng Hoắc Trí Hiên, bày ra khí thế Tổng tài bá đạo mà cười một cách vô sỉ:
- Là do các cậu không có bản lĩnh!.
Mọi người: Okay okay, Nghiêm Tổng, cậu nói cái gì thì liền là cái đó đi!.
Đám lửa cháy lớn, tạo thành vầng sáng đỏ nổi bật rực rỡ giữa bờ biển, đám người minh tinh Cố Thừa Phong đem đồ khô nướng thơm phức, sau đó chia cho mọi người. Phong Khiên Triều có chút buồn ngủ tựa đầu vào vai Ngôn Gia Lạc, ngáp ngáp hai cái:
- Thừa Phong, Khương Dạ, tôi vẫn không hiểu một chuyện. Khương Dạ đang là ảnh đế. Thừa Phong lại được giới nghệ sĩ nhận định rằng sẽ là ảnh đế tương lai. Hai người không mâu thuẫn mà còn tung ra tin đồn yêu đương đồng tính là sao?.
Vấn đề này, hiển nhiên nhiều người cũng vô cùng hứng thú. Khương Dạ xoa đầu Cố Thừa Phong, bày ra một bộ dáng nhu tình mật ý:
- Tại người ta cùng Tiểu Phong Phong chính là của anh cũng là của em nha.
- Phụt!!!!!!!!. Haha!.
Cố Thừa Phong cảm giác thực sự muốn ói, đẩy đẩy Khương Dạ:
- Anh cũng diễn sâu quá rồi, xém chút nữa em còn tưởng mình cong thật!.
Mọi người bật cười lớn, tiếng cười rộn rã khắp bờ biển, hoà vào tiếng sóng vỗ.
Nửa đêm, gió biển hiu hiu, mọi người có chút mệt mỏi tựa đầu vào vai nhau ngủ thiếp đi. Chỉ còn Nghiêm Quân Dịch và Cố Thừa Nhi, hai người có chút nhàm chán đi ra sát mép nước, cùng nhau ngắm biển trong vắt. Nghiêm Quân Dịch quay đầu, nhìn sang Cố Thừa Nhi. Trong ánh trăng sáng nhợt nhạt cùng ánh lửa bập bùng, đường nét khuôn mặt cô hiện lên một cách mờ ảo, làn da lại càng thêm trắng trẻo, đôi gò má ửng hồng. Mái tóc bị gió biển thổi có chút rối, nhưng lại khiến hương tóc cùng mùi nước hoa hồng nhàn nhạt đến vờn quanh chóp mũi hắn, khiến tâm hắn có chút nhộn nhạo. Nghiêm Quân Dịch nắm chặt tay, cố gắng làm cho bản thân thanh tỉnh. Tại sao càng ngày, hắn càng cảm thấy mình như kẻ bắt cá hai tay?. Tại sao càng ngày, hắn lại càng quên đi mục đích ban đầu của hắn?. Tại sao càng ngày lại càng tham luyến ở bên cô?.
Cố Thừa Nhi cảm giác được ánh nhìn của Nghiêm Quân Dịch, bất giác quay sang, liền bắt gặp khuôn mặt đẹp như tượng tạc của Nghiêm Quân Dịch ở cự li rất gần. Cố Thừa Nhi đỏ mặt, vội quay đi. Mà Nghiêm Quân Dịch cũng có chút ngại ngùng quay mặt nhìn chăm chú về phía chân trời.
Hai người cứ thế im lặng. Kết quả, Nghiêm Quân Dịch đành lên tiếng, phá đi sự im lặng:
- Thừa Nhi, những năm qua sống tốt chứ?.
- Tốt. - Cố Thừa Nhi gật đầu, môi nhỏ khẽ mấy máy.
Nghiêm Quân Dịch biết, lời này rất định là nói dối. Nếu thực sự tốt, bảy năm này sẽ khiến Cố Thừa Nhi từ một đại tiểu thư vô lo vô nghĩ biến thành một con nhím cả người đầy gai nhọn, lúc nào cũng bày ra thế phòng ngự. Nghiêm Quân Dịch tự nhủ, chỉ đêm nay thôi, hắn muốn hai người trở về thời điểm 7 năm trước, thoải mái mà ở bên nhau. Nghiêm Quân Dịch kéo đầu Cố Thừa Nhi, để cô tựa vào vai mình, thanh âm trầm ấm dễ nghe tựa như lông vũ cọ nhẹ vào tai Cố Thừa Nhi:
- Kể anh nghe, những năm qua em sống thế nào?.
Cố Thừa Nhi bị lời này làm cho sửng sốt, trong lòng bỗng có chút tham luyến vô hình, tuy nhiên, rất nhanh liền phục hồi, bật người cách xa Nghiêm Quân Dịch, nụ cười trên khoé môi có chút chua xót:
- Nghiêm Quân Dịch, chúng ta không còn như trước nữa rồi. Cho dù đã xảy ra chuyện gì, chúng ta cũng đã có con đường mình chọn, vốn chính là vĩnh viễn không thể trở về được nữa.
Nghiêm Quân Dịch nghe được lời này, trong lòng có chút bực bội không rõ. Hắn đã muốn mềm mỏng với cô một lần, sao cô phải như con nhím, chống lại hắn?.
Trời càng về khuya, gió biển lại càng mạnh. Cố Thừa Nhi có chút buồn ngủ, gật gù rồi vô tình gục vào vai Nghiêm Quân Dịch, ngủ thiếp đi. Nghiêm Quân Dịch không nỡ đẩy cô ra, chỉ nhẹ nhàng vén tóc cô ra sau tai, để cô thoải mái ngủ. Còn một mình, Nghiêm Quân Dịch không hiểu vì sao càng về khuya lại càng tỉnh, tâm không khỏi có chút buồn chán.
Dưới ánh trăng mờ mờ, Nghiêm Quân Dịch bế Cố Thừa Nhi quay lại gần đám lửa, để cô nằm trên cát, đầu gối lên đùi mình. Nghiêm Quân Dịch cúi đầu, hôn nhẹ lên tóc cô. Mùi hương tựa như trong trí nhờ tràn khắp khoang mũi, gợi lên không ít kí ức xa xôi. Nghiêm Quân Dịch đưa tay day trán mình, hắn rốt cuộc là hạng người gì?. Muốn ở bên cạnh Hứa An Vy nhưng lại vẫn không thể quên kí ức với Cố Thừa Nhi. Hắn hận Cố Thừa Nhi, hận cô tại sao lại độc ác đến vậy?. Nhưng cho đến giờ phút này, hắn lại dường như quên đi mọi sự hận thù đó. Hắn, từ khi nào lại trở thành kẻ tâm bất nhất như vậy?.
Ánh lửa bập bùng, nổ lên những tiếng lách cách nhỏ. Nghiêm Quân Dịch chợt nhớ đến những lời của vị phù thủy kia, trong vô thức lấy chiếc vòng đá từ túi quần ra. Mảnh giấy đi kèm nó trắng ngà ngà, có chút vết ố vàng, nhưng lại không hề có một chữ nào. Hắn theo như trong truyện trinh thám, hơ tờ giấy lên đám lửa, nhưng tờ giấy vẫn y nguyên, không hề xuất hiện chữ. Hắn có chút buồn chán mà miết nhẹ lên mảnh giấy, kết quả lại cảm thấy có chút dính, chỉ hơi dính một chút, rất khó phát hiện. Trong đầu hiện lên một tia loé sáng, hắn vùi mảnh giấy xuống cát, kết quả, trên nền giấy trắng ngà xuất hiện năm chữ: “Đeo cho người cậu yêu“. Năm chữ này vừa được hiểu, trong đầu Nghiêm Quân Dịch liền hiện lên hình ảnh thiếu nữ mặc bộ đồng phục trường Thanh Phong, mái tóc màu nâu tung bay trong gió, nụ cười trên môi vô cùng rạng rỡ. Nghiêm Quân Dịch bị hình ảnh này làm cho giật mình. Đây rõ ràng là Cố Thừa Nhi năm 17 tuổi!. Hắn lắc đầu, gấp mảnh giấy lại, cất đi cùng với chiếc vòng. Hắn nhất định bị úng não rồi, người hắn yêu là An Vy, người hắn muốn ở bên là An Vy!. Nghiêm Quân Dịch vỗ vỗ đầu, mong muốn làm cho bản thân thanh tỉnh lại. Hắn thực sự điên rồi, tại sao mấy ngày nay lại luôn muốn ở bên Cố Thừa Nhi chứ?!?!. Người phụ nữ này, rõ ràng là có độc!.