“Ring ring....“.
Âm thanh báo cuộc gọi đến từ trong túi xách Cố Thừa Nhi phát ra không khỏi khiến cho mọi người sợ hãi. Cố Thừa Nhi theo bản năng lấy điện thoại ra. Một chiếc điện thoại màu bạc, phía sau khắc ba chữ “Nghiêm Quân Dịch” vô cùng nổi bật!. Quả thật, nhìn đến chiếc điện thoại này, Cố Thừa Nhi so với việc nhìn thấy quỷ còn giật mình hơn. Làm sao cô lại quên, toàn bộ điện thoại của người tham gia The Star cô đều giữ chứ ==. Nhưng hiển nhiên, trong trường hợp này, người có lợi là cô!.
Cố Thừa Nhi dơ chiếc điện thoại lên, hướng về phía Vương phu nhân, tiếu phi tiếu cười:
- Cái này là số của Vương phu nhân sao?.
Vương phu nhân kia hiển nhiên sợ tới mức không nói được câu nào. Tại sao, tại sao?. Rõ ràng Nghiêm phu nhân đêm qua gọi cho bà ta, khẳng định vô cùng chắc chắn Nghiêm tổng cùng Cố Thừa Nhi quan hệ rất tệ, còn nhất mực nói chỉ cần bà ta đánh vào Cố Thừa Hạo là con hoang thì Cố Thừa Nhi sẽ yếu thế. Tại sao bây giờ Cố Thừa Nhi lại ngày càng cường đại?. Vương phu nhân chưa kịp định thần, lại nghe đến giọng nói nhẹ như bay của Cố thừa Nhi:
- Vương phu nhân, bà nghĩ giữa một đối tác làm ăn và một người lớn lên cùng với mình, Nghiêm Quân Dịch sẽ bảo vệ ai?. Haha, hơn nữa, cho dù tôi và Nghiêm Quân Dịch trở mặt, tôi vẫn là người Cố gia, Nghiêm Quân Dịch vẫn là người Nghiêm gia, đây chính là sự thật không thể thay đổi, bà nghĩ mối quan hệ Cố gia - Nghiêm gia, người nào có thể phá hỏng?.
Lời này, không chỉ mình Vương phu nhân, tất cả mọi người đều không thể phản bác. Cả thành phố A này không ai không biết, Nghiêm gia không hề nhúng tay vào hắc đạo mà vẫn cường thế chính là nhờ Cố gia làm nền tảng, mà mạng của Nghiêm lão thái gia cũng chính là do Cố lão thái gia cứu. Mối quan hệ Nghiêm gia - Cố gia, chỉ có Cố gia trở mặt với Nghiêm gia, tuyệt nhiên không có Nghiêm gia trở mặt Cố gia. Cố Thừa Nhi thấy Vương phu nhân không nói được thêm lời nào, liền đứng lên, ra hiệu Tôn Tử cùng Cố Thừa Hạo trở về. Trước khi ra khỏi cửa còn vô cùng hài lòng mà quay lại mỉm cười nói với Vương phu nhân:
- Vương phu nhân, hôm nay lá gan bà lớn như vậy, hẳn là có người chống lưng đi?. Tôi không quan tâm người chống lưng bà là ai, nhưng việc hôm nay, nể mặt hiệu trưởng Giang, tôi không truy cứu nữa!. Bà sau này, muốn đụng đến Cố Thừa Nhi tôi, trước nhất nên tự bản thân mình kiểm tra lại khả năng của mình đi.
Bóng dáng Cố Thừa Nhi vừa khuất, cô giáo Lâm rốt cuộc mới hoàn hồn, thở hắt ra một hơi mà tiến tới đỡ lấy Vương phu nhân đang sợ tới mức chân nhũn ra. Về phần hiệu trưởng Giang, ông hiển nhiên là đang đi thu lượm hồn phách của mình!. Ông chứng kiến Cố Thừa Nhi lớn lên, nhưng lại không ngờ 7 năm không gặp, Cố Thừa Nhi có thể trở nên như vậy. Cố Thừa Nhi của ngày hôm nay, xem ra chỉ có chàng thiếu nên xưng bá Thanh Phong năm ấy - Nghiêm Quân Dịch mới có thể kìm hãm lại.
Mọi người, ai cũng có suy nghĩ của riêng mình. Người phụ nữ đang đứng ở một góc hành lang cũng không ngoại lệ. Cô ta tức giận tới mức khuôn mặt xinh đẹp trở nên vặn vẹo vô cùng khó coi. Hàm răng trắng đều cắn chặt vào môi đến mức bật máu.
------
Trong xe thể thao đắt tiền, Tôn Tử chỉ có thể im lặng, mà Cố Thừa Hạo cũng chỉ dám thở khe khẽ. Cậu biết, hôm nay mình kích động đánh bạn đã ảnh hưởng đến mẹ không ít. Mẹ luôn dạy cậu phải kìm chế cảm xúc, phải biết nhẫn nhịn. Nhưng hôm nay, cậu lại làm trái điều đó. Mẹ...nhất định là rất rất không vui. Cố Thừa Hạo chờ đợi mẹ trách mình. Nhưng cho đến lúc xe dừng trước cửa công ty, cậu vẫn không thấy mẹ nói gì.
Cố Thừa Nhi bước xuống xe, căn dặn Tôn Tử đem Cố Thừa Hạo trở về Cố gia, sau đó đi vào FL Thừa Khiêu, cũng không quay đầu nhìn lại. Bởi vì, cô sợ. Sợ con trai thấy được hốc mắt ẩm ướt của mình!. Tiểu Hạo...xin lỗi con!.
Xe thể thao phóng vụt đi, Cố Thừa Hạo nhìn theo bóng mẹ biến mất khỏi cửa kính. Nơi mẹ ngồi, dưới ghế da, một vệt nước đọng lại. Mẹ khóc!. Cố Thừa Hạo nắm chặt tay, đầu cúi nhìn chằm chằm vào tấm thảm dưới chân. Không lâu sau đó, đôi mắt tím bị tóc mái che khuất lóe lên một tia sáng, môi cậu nhếch lên một nụ cười - nụ cười không phù hợp với lứa tuổi, tựa như lời vị phù thủy già kia nói: “Đứa trẻ này, lớn trước tuổi.”
- Tôn Tử, đến trại huấn luyện.
Tôn Tử không hiểu vì sao lời này của tiểu thiếu gia vừa đến tai, hắn lại có chút rùng mình.
-----
Cố Thừa Nhi bước vào FL Thừa Khiêu, cố gắng giương lên một nụ cười, che dấu đi nội tâm đang đau đớn của mình.
Trong sảnh lớn, đám người tiểu minh tinh đứng tụ tập nói chuyện với nhau về mấy dự án mới. Bọn họ ở FL Thừa Khiêu tuy chỉ là tiểu minh tinh đóng mấy vai phụ nhưng cachet (cát-sê) lại cao hơn nhiều so với ở những công ty khác, mà tài nguyên cũng tuyệt nhiên dồi dào hơn. Bọn họ sau bài học của Hoàng Linh Tư, thấy Cố Thừa Nhi cũng không dám thất lễ, liền bày ra bộ dáng vô cùng lấy lòng mà chào hỏi cô. Cố Thừa Nhi nhìn trong đám người, môi mỏng câu lên một cách vô cùng nguy hiểm:
- Vương Na Na, cô đi theo tôi.
Vương Na Na đột nhiên bị điểm mặt gọi tên, không khỏi có chút giật mình. Nhưng Cố Thừa Nhi là ai?. Là tiểu tổ tông của công ty này, cô đương nhiên không thể làm Cố Thừa Nhi mất vui.
Cố Thừa Nhi dẫn Vương Na Na đến phòng của mình. Nếu cô nhớ không nhầm, Vương Na Na chính là con gái vợ trước của Vương Chính - chồng Vương phu nhân kia. Tập đoàn Vương thị 10 năm trước làm ăn sa sút. Cũng lúc đó, con gái một nhà giàu mới nổi lại vừa mắt ông ta. Vương Chính để cứu tập đoàn Vương thị không còn cách nào khác là li hôn với vợ mình, cưới con gái nhà giàu mới nổi kia. Cũng vì thế, Vương Na Na từ đại tiểu thư Vương gia trở thành dã chủng bên ngoài lưu lạc. Mà kẻ phá hoại hạnh phúc gia đình người khác lại trở thành Vương phu nhân danh chính ngôn thuận.
Cố Thừa Nhi ra hiệu cho Vương Na Na ngồi xuống ghế, sau đó rót một li trà cho cô ta:
- Cô là con gái Vương Chính?.
- Cố tiểu thư... Sao cô lại biết?.
Vương Na Na vô cùng sửng sốt. Cô tuy là con gái Vương Chính, nhưng sau khi ông ta lấy Vương phu nhân hiện tại, bà ta đã xóa sạch mọi thông tin, để cô trở thành dã chủng không cha, phải ở bên ngoài lưu lạc không lối thoát.
Chuyện này thực ra là do vào thời điểm Vương thị sắp phá sản, Nghiêm thị muốn thu mua Vương thị nên cô mới tìm hiểu. Nhưng Cố Thừa Nhi cảm thấy mình không nhất định phải giải thích với Vương Na Na, chỉ cười cười, đem ra giấy tờ thay đổi người quản lí cho Vương Na Na:
- Tôi muốn cô trở thành nghệ sĩ dưới chướng của tôi!.