Nghiêm Quân Dịch đưa Hứa An Vy trở về. Chiếc xe sang trọng chậm rãi dừng trước cửa chung cư mà Hứa An Vy đang ở.
Nghiêm Quân Dịch xuống xe, phong thái hoan thái khiến cho dáng người cao gầy của hắn nổi bật lên dưới ánh đèn mờ. Hứa An Vy không nhịn được, ôm lấy eo hắn, đem khuôn mặt nhỏ tựa vào lồng ngực rắn chắc của hắn.
- A Dịch, vào nhà với em đi. - Giọng Hứa An Vy rất nhẹ, nhanh âm tựa như gió thoảng.
- Anh muốn nói chuyện với em.
Nghiêm Quân Dịch gỡ tay Hứa An Vy ra, cả người hơi ngả về sau, tựa vào xe, trong thanh âm không giấu nổi sự mệt mỏi.
- An nhi. Chúng ta bên nhau 7 năm rồi.
- Vâng. - Hứa An Vy gật đầu một cách dịu dàng, khẽ vén lọn tóc ra sau. A Dịch là đang định cầu hôn cô?.
- An nhi, 7 năm không phải quãng thời gian ngắn. Vậy mà... Anh lại nhầm tưởng rằng mình thương em.
Hứa An Vy một mặt sửng sốt, không nhịn được tiến lên muốn ngăn chặn những lời tiếp theo Nghiêm Quân Dịch sắp nói.
- A Dịch...
- An nhi, hãy để anh nói. - Nghiêm Quân Dịch nhìn Hứa An Vy, đưa tay ra phía trước ra hiệu dừng lại, thở dài một tiếng. -Những chuyện em làm, anh đều biết. Anh sẽ không chất vấn hay trách móc em. Nhưng từ nay về sau, anh sẽ không tha thứ cho em một lần nào nữa. Dừng lại đi, anh yêu Thừa Nhi. Anh xin lỗi. Đoạn thời gian qua thực sự đã làm lãng phí thời gian của em rồi.
Khuôn mặt thanh tú của Hứa An Vy từ trắng thành xanh, từ xanh lại thành đỏ. Cô ta, tức giận!. Cố Thừa Nhi, lại là Cố Thừa Nhi. 7 năm rồi, 7 năm rồi, nhưng cô ta vẫn cướp mọi thứ tưởng chừng như đã thuộc về cô. Cố Thừa Nhi, chính cô, chính cô đã đắc tội với tôi, chính cô đã ép tôi!.
Nghiêm Quân Dịch không buồn nhìn đến Hứa An Vy phía trước, nhẹ nhàng nói ra hai chữ “Tạm biệt”, sau đó mở cửa xe, trực tiếp phóng đi.
Hình bóng Hứa An Vy chỉ còn lại là một chấm nhỏ màu đen trong gương chiếu hậu.
Hứa An Vy bực bội dậm chân. Hàm răng trắng cắn chặt vào nhau khiến cho cơ mặt cũng trở nên dữ tợn không ít.
Từ trong bóng tối, một người phụ nữ bước ra. Cô ta có dáng người thon thả, tuy rằng không thấy rõ mặt, vẫn có thể nhìn ra được ắt hẳn là một mỹ nhân. Thanh âm người phụ nữ có chút chua khó nghe, hiển nhiên đã qua mic chỉnh giọng.
- Hứa tiểu như, cô cũng thật thảm quá đi.
- Câm miệng, cô là ai?. - Hứa An Vy tức giận, đôi mắt trừng trừng nhìn người đối diện.
- Tôi sao?. Cha tôi phái tôi đến hỗ trợ cô. Cô thật sự ngu xuẩn!.
Hứa An Vy bặm môi. Xem ra, đây chính là con gái của kẻ lâu nay vẫn đang giúp đỡ cô ta đi?. Mặc dù không hiểu rõ lí do ông ta giúp mình, nhưng Cố Thừa Nhi đắc tội không ít người, người muốn trừ khử Cố Thừa Nhi đâu có ít?. Hứa An Vy này cũng chỉ là thuận nước đẩy thuyền mà thôi.
- Vào nhà rồi nói.
- --------
Biệt thự Cố gia rộng lớn, từng chùm đèn sáng rực rỡ trong đêm, làm nổi bật lên những tác động mạnh mẽ của cấu trúc Pavillion. Cố Thừa Nhi vừa tắm xong, mái tóc dài buông xõa trên vai còn ẩm ướt, từng giọt nước nhỏ lâu lâu lại nhỏ xuống sàn, tạo nên một mảng đốm nước nhỏ, phản chiếu lại ánh đèn bắt mắt. Cố Thừa Nhi cắn một miếng táo nhỏ, đầu óc có chút mơ màng nhìn xuống sân. Dường như trong chút kí ức xa xôi ấy, Cố Thừa Nhi nhìn thấy một cậu nhóc bộ dáng vô cùng đẹp đẽ. luôn từ chối những bữa tiệc ồn ào, một mình lẳng lặng đọc sách dưới tán cây, mặc kệ bên trong kia âm nhạc và vũ điệu sôi động đến nhường nào.
Bên dưới sân, Cố Thừa Hạo ngồi khoanh chân bên cạnh Shiba, bàn tay bé nhỏ vuốt vuốt lông mượt của Tiểu Hổ. Trên mặt cậu chàng bày ra một vẻ ông cụ non, thanh âm lại có chút cứng:
- Shiba, mày ăn ít thôi, còn ăn nữa mày sẽ bị béo lú não như Vương phu nhân kia đấy.
Shiba gầm gừ một tiếng nhẹ, tỏ ý không hài lòng.
- Mày còn ý kiến cái gì?. Mày đã béo lắm rồi đó.
Shiba không đồng ý, há ra một miệng đầy răng sắc nhọn, ghé vào má Cố Thừa Hạo. Hiềm ý đe dọa nếu cậu còn tiếp tục chê nó béo, nó sẽ cắn đấyyyy!. Tiểu hổ xuống núi nhà người lại tưởng ta là mèo nhà sao?.
- Mày giỏi mày cắn đi?. Xem mẹ tao có đem mày nấu cao không?.
Cố Thừa Hạo trừng mắt thách thức, còn đem mặt ghé ghé vào răng Shiba.
Đương nhiên Shiba chỉ có cụp đuôi, ngoan ngoãn như con mèo nhỏ liếm liếm tay Cố Thừa Hạo, bộ dáng hết sức đáng yêu. Vậy mà Cố Thừa Hạo lại ghét bỏ nó, trực tiếp đẩy nó ra, ôm lấy đĩa thức ăn đã bị Shiba ăn sạch tiến thẳng vào nhà, còn không quên khì mũi:
- Mày đánh răng đi, thúi ghê.
Shiba: [Không biết điều!!. Thật là không biết điều!!.]
Cố Thừa Hạo đem đĩa bỏ ngay ngắn vào bồn rửa chén trong bếp. Sau đó liền trở về phòng. Tuy nên, vừa ngồi ấm thảm chưa được bao lâu, bên dưới lại truyền đến một mảng ồn ã. Sau đấy là giọng nói quen thuộc của Tôn Tử:
- Tiểu thiếu gia, lão gia gọi cậu xuống nhà. Nghiêm tiên sinh tới thăm cậu.
Thăm cậu?. Cố Thừa Hạo ta đây nhổ vào. Ta thèm vào xuống!.
- Không xuống. Chú bảo với ông ngoại tôi ngủ rồi!. Ngủ say như chết rồi!.
- Tiểu thiếu gia... - Tôn Tử có chút khó xử. - Lão gia bảo nếu cậu không xuống sẽ trực tiếp lên đây đó.
Cố Thừa Hạo thở phì phì. Một mặt không cam tâm mở cửa bước xuống lầu. Trong miệng vẫn nhắc đi nhắc lại: “Không được đắc tội ông ngoại!. Không được đắc tội ông ngoại!.”
Chân nhỏ của Cố Thừa hạo vừa đặt xuống sàn đá hoa của phòng khách, tiếng ba Cố đã truyền tới.
- Tiểu Hạo, tới đây đi, ba con tới thăm con nè.
- Ông ngoại ~. - Cố Thừa hạo chớp chớp hai mắt, ôm lấy lưng ba Cố. - Nhưng mà con buồn ngủ lắm.
- Tiểu tử thối này. - Ba Cố gõ nhẹ vào trán cậu. - Đừng tưởng ông không biết con còn vừa ở ngoài vườn chơi đùa cùng Shiba.
Cố Thừa Hạo bị vạch trần, chỉ đành ngoan ngoãn ngồi xuống ghế, cái mũi nhỏ lại không nhịn được chun lên:
- Thì thế nên giờ con mới buồn ngủ mà ngoại ~.
- Tiểu Hạo. - Nghiêm Quân Dịch khẽ gọi, sau đó liền ôm Cố Thừa hạo vào lòng. - Chà, tiểu tử nhà con nặng phết rồi đấy.
Cố Thừa Hạo nhăn mày, cựa quậy muốn chui ra, lại bắt gặp ngay ánh mắt cảnh cáo của ba Cố. Thằng bé chỉ đành ngoan ngoãn để Nghiêm Quân Dịch ôm.
Nghiêm Quân Dịch lần đầu tiên ôm con trai trong lòng. Con trai hắn 7 tuổi rồi, hắn mới có cơ hội được ôm con trai vào lòng. Đoạn thời gian trước tuy là ở cùng, nhưng hắn đang tham gia The Star, cũng không có nhiều thời gian ở nhà. Mùi hương non mềm của trẻ con phảng phất bên mũi hắn. Con trai hắn, con trai hắn. Đây là con trai ruột thịt của hắn!. Nghiêm Quân Dịch đem Cố Thừa Hạo ôm vào trong lòng càng chặt. Thì ra, đây là cảm giác ruột thịt, cái cảm giác mà cho dù ẵm bồng Nghiêm Trúc Vy từ khi lọt lòng, hắn cũng không thể cảm nhận được.
Cố Thừa Hạo ngồi trong vòng tay Nghiêm Quân Dịch, trong lòng tựa như có dòng nước ấm len lỏi. Thằng bé 7 tuổi, lần đầu tiên được người gọi là “ba” ôm vào lòng. Đã có rất nhiều ngày, cậu ước ao có được một người cha, một người sẽ chở cậu đi học mỗi ngày, sẽ bảo vệ cậu khi bị bạn bè bắt nạt. Cậu từng khao khát có một người cha!. Nhưng thời gian cứ trôi đi, cái mong ước đó dần trở nên nhạt nhòa. Cần gì ba chứ, nếu ba đã không xuất hiện, đã để mặc mình mẹ, thì người ba đấy cậu không cần. Cố Thừa Hạo này chỉ cần mẹ, chỉ cần có mẹ là được rồi.
- Xem kìa, Tiểu Hạo xem ra cũng rất thích Tiểu Dịch!.
Ba Cố cười khà khà. Ông tuy rằng luôn tôn trọng quyết định của con gái, nhưng đương nhiên vẫn luôn mong cô có một bến đỗ hạnh phúc, yên bề gia thất. Ông không thể bên con gái cả đời, thực lòng chỉ có thể gửi gắm con gái cho một người thương nó thật lòng.
Cố Thừa Hạo giật mình, đẩy Nghiêm Quân Dịch ra. Trong tâm nhỏ có chút rối rắm:
- Con mới không thèm thích!. Con không thèm!.
Nói đoạn, thằng bé liền chạy lên lầu, đóng sầm cửa lại.
Ba Cố hơi cười, trên khuôn mặt hằn lên dầu chân chim của ông không giấu nổi vẻ xót xa:
- Tiểu Dịch, thằng bé là như thế đấy. Nó cũng giống con, mang cái mặt lạnh, ngoài lạnh trong nóng. Thằng bé rất để tâm đến con, bao nhiêu tin tức về con nó đều biết hết. Còn suốt ngày năn nỉ ngoại nó kể về chuyện của con với Tiểu Thừa. Nó cũng chỉ là đứa trẻ nhỏ, cũng khát khao có cha. Nhưng thằng bé nó sợ Tiểu Thừa phải đau khổ. Nó rất yêu Tiểu Thừa.
- Cố thúc thúc, chuyện của những năm trước con thật sự xin lỗi. Con biết thúc và cha con vẫn luôn muốn vun vén cho đoạn nhân duyên này. Nhưng con lại không biết trân trọng. Con thực sự đã quá vô tâm. Vì cái ngang bướng của mình, con đã để lỡ mất Thừa Nhi. Cố thúc thúc, con mong thúc cho con cơ hội để ở bên em ấy.
- Nói gì vậy chứ thằng nhóc này. - Ba Cố cười một cách khảng khái. - Hai đứa đã có con với nhau, ta đâu phải người không biết đạo lí mà cố tình chia rẽ các con chứ?. Lão già ta cũng già rồi, không thể ở bên con bé mãi được, chỉ mong nửa đời còn lại, con đối xử tốt với con bé và Tiểu Hạo, như vậy là ta mãn nguyện rồi.
- Cố thúc, cảm ơn thúc!.
Nghiêm Quân Dịch vẫn luôn cho rằng, ba Cố là một kẻ cứng đầu, ngang bướng và nhiều thủ đoạn. Tuy rằng hai nhà có giao tình nhiều năm, nhưng Nghiêm Quân Dịch vẫn luôn e dè với ông. Nói gì thì nói, ông từng là ông trùm quyết định sống chết của kẻ khác. Nghiêm Quân Dịch luôn cảm thấy, ông đã giết quá nhiều người, ông thực sự là một kẻ để người ta ghê rợn. Mà hắn lúc trước đối với Cố Thừa Nhi không hề hòa hoãn, cũng vì quan niệm, cô chính là từ bùn lầy, từ tội ác, từ máu tươi, tiếng khóc than của bao con người mà lớn lên. Vì sự trưởng thành của cô, Cố gia đã cướp đi trụ cột của bao gia đình, khiến cho bao đứa trẻ mất cha, bao người vợ mất chồng. Nhưng trải qua bao nhiêu năm lăn lộn trên thương trường, Nghiêm Quân Dịch hiểu rõ được, có những kẻ, bắt buộc phải đền tội!. Giờ phút này, Nghiêm Quân Dịch đột nhiên cảm thấy, ba Cố thực sự cũng chỉ là một người cha, một người muốn bảo hộ cho con gái mình chu toàn nhất, muốn cho con mình được vui vẻ, được hạnh phúc.