Cố Thừa Nhi nhìn thấy em trai mình bạo hành tiểu trợ lí không chút thương tiếc cũng cảm thấy trướng mắt, không nhịn được mở miệng.
- Này. Em tính hành hạ trợ lí đấy à?.
- Trợ lí cũng không phải của chị. - Cố Thừa Phong lười biếng gác chân lên bàn, phản bác.
- Nhưng từ giờ chị là người đại diện của em. Okay?.
Okay!!. Cố Thừa Phong thừa nhận. Cậu không còn gì để nói. -_-#
Vừa lúc đó, người phụ trách tạp chí cũng mở cửa đi vào, thông báo Cố Thừa Phong tới giờ chụp hình rồi.
----
Cũng khi đó, Tập đoàn Nghiêm thị cao thấu trời, trước cửa là một chiếc xe xa hoa, mà bên cạnh xe lại là một thằng nhóc và một con hổ trắng.
- Cậu chủ.. Liệu mang Simba đến đây có ổn không?.
Tôn Tử ở một bên khiếp sợ nhìn Simba. Đùa chứ, hồi nãy ở trường tiểu học, cậu chủ đột nhiên trở ra, quay về nhà mang theo Simba, hơn nữa còn không cho hắn báo với tiểu thư, đây là muốn hắn chết sao?.
- Ổn.
Cố Thừa Hạo gật đầu chắc nịnh. Simba là tiểu hổ thằng bé cứu từ trong rừng, tuyệt đối nghe lời thằng bé, thằng bé có gì ngần ngại ở cùng nó?. Nhưng thằng bé không biết, cái Tôn Tử lo lắng không phải là cậu chủ ở cùng Simba. Mà là Simba sẽ làm tổn thương mọi người. ●︿●
- Nhưng...
- Không nhưng nhị gì hết, đi bảo với bảo vệ, tôi muốn gặp Nghiêm Quân Dịch.
Tôn Tử nghẹn họng, quả thật chỉ có thể im lặng làm theo.
Tôn Tử mới đi được đấy bước đã nghe được giọng trẻ con non nớt phía sau:
- Đừng có nói gì với mẹ tôi đấy!.
Nhưng đương nhiên, cái ánh mắt đe doạ của Cố Thừa Hạo cùng Simba thì không non nớt, thân thiện chút nào. 〒▽〒
Tôn Tử rùng mình đi tiếp, nhưng đáng tiếc là chưa đi được mấy bước đã thấy một đám người nét mặt hốt hoảng tụ tập ở xung quanh mình.
Đây là hiện trạng gì???. ◑ˍ◐
Chẳng qua là, ngay khi Cố Thừa Hạo cùng Simba bước xuống xe...
Bảo vệ A: [Cấp báo!. Có một đứa bé cùng một con hổ xuất hiện trước cửa chính!!.].
Bảo vệ B: [Cấp báo!. Có một đứa bé bị con hổ đưa đến trước công ty!.].
Lễ tân số 1: [Khẩn cấp!. Có một con hổ mang một đứa bé tới trước cửa công ty!. Nguy cấp!!!.].
Lễ tân số 2: [Khẩn cấp!. Thư kí Cao. Có một đứa bé bị hổ cắn rất nguy cấp!.].
Cao Thuần: [Tổng tài!. Có người đem hổ tới uy hiếm công ty!. Làm bị thương một đứa bé rồi!.].
(T_T)(T_T)(T_T)(T_T)(T_T)(T_T)(T_T)
Nghiêm Quân Dịch lao ra phía trước, thấy cánh tay con trai đang bị hổ liếm trái tim liền treo ngược lên. Con trai hắn... Không thể nào!. Hắn không thể để con hổ đó làm hại con trai hắn!.
Cố Thừa Hạo thấy Nghiêm Quân Dịch xuất hiện liền đem cánh tay từ chỗ Simba rút ra, bỏ mặc tiểu bạch hổ cô đơn mà tiến lại chỗ Nghiêm Quân Dịch. Nghiêm Quân Dịch lo lắng kiểm tra con trai một lượt, cảm thấy trên dưới trước sau đều không tổn hại gì mới yên tâm thở phào, đương nhiên cũng không quên ném cho thư kí Cao một cái nhìn sắc lạnh.
- Nghiêm Quân Dịch. Tôi muốn nói chuyện với ông như hai người đàn ông.
Thanh âm trẻ con vang lên thực sự rất êm tai. Nhưng cái nội dung thì lại không “êm” tao chút nào.
- Con muốn nó chuyện với ta?. Chuyện gì?.
Nghiêm Quân Dịch quả thật sửng sốt. Hắn ở trên thương trường làm mưa làm gió nhiều năm như vậy, nhưng quả thật chưa bao giờ đàm phán cùng một thằng nhóc. ( ̄д ̄)
- Về mẹ của tôi, Cố Thừa Nhi.
Đương nhiên, lần này đến lượt đám nhân viên hoảng hốt. Con trai Cố đại tiểu thư tìm gặp Nghiêm Tổng?. Đây quả thực là tin đáng xem còn hơn cả tin đại nguyệt*.
*Đại nguyệt: trăng lớn. Ám chỉ cơ hội thấy mặt trăng siêu trăng.
Nghiêm Quân Dịch rốt cuộc vẫn không nghĩ ra con trai muốn nói chuyện gì với hắn về Cố Thừa Nhi. Cố Thừa Nhi với hắn vốn là hai đường thẳng song song, luôn tồn tại cùng nhau, nhưng chưa từng cắt nhau, chưa từng bước vào cuộc sống của nhau. Thế thì có gì để nói?. Chẳng lẽ việc hắn hận Cố Thừa Nhi, suýt hại chết Cố Thừa Hạo??. Nghĩ tới như vậy, tâm Nghiêm Quân Dịch lại không yên. Hắn 7 năm nay luôn muốn cùng Hứa An Vy sinh con. Nhưng bác sĩ nói hai người cơ địa không hợp, rất khó để có con. Hắn từng nghĩ đến việc cả đời không thể có đứa con của mình. Khi đó thực sự tuyệt vọng. Hiện tại Cố Thừa Hạo xuất hiện, cảm giác làm cha của chính con mình hắn còn chưa trải qua được trọn vẹn, hắn không muốn bỗng chốc con trai không thèm nhìn mặt hắn.
Thấy Nghiêm Quân Dịch khuôn mặt đắm chìm trong cảm xúc, Cố Thừa Hạo không khỏi bực bội:
- Tôi muốn nói chuyện với ông!!!!!!. Nghe không?.
Nghe tiếng hét của con trai, Nghiêm Quân Dịch rốt cuộc cũng giật mình tỉnh lại từ mộng mị:
- À ừ... Con nói đi.
- Lên phòng ông được chứ?.
Nghe được đề nghị của Cố Thừa Hạo, Nghiêm Quân Dịch vốn định từ chối, dù gì thì phòg hắn cũng là nơi cất giữ tài liệu, lên phòng khách còn được, nhưng....
Hiển nhiên, cái “nhưng” này bị đánh gãy. Đôi mắt hung tợn của Simba đang nhìn chăm chú hắn, dường như nếu hiện tại hắn từ chối, nhân viên ở đây sẽ biến thành bữa sáng cho vị tiểu vương rừng xanh Simba này. Được rồi, Nghiêm Quân Dịch thừa nhận hắn đầu hàng, trực tiếp đồng ý để Cố Thừa Hạo lên phòng hắn.
Cố Thừa Hạo: “Tôn Tử, anh canh chừng Simba nhé!“.
Tôn Tử: “Cậu chủ!!!!!. Xin cậu suy xét lại!!!!.“.
Simba /khinh bỉ/: “Thứ loài ngu ngốc“. (´△`)