Đại Chu Tiên Lại

Chương 34: Chương 34: Phó thác




Tuy quen biết với Tô Hòa cùng Lâm Uyển thời gian không dài, nhưng nếu là các nàng nói dối, vì sao Lâm Uyển sẽ ngăn trở Lý Mộ điều tra Triệu Vĩnh, cũng chưa ở ngay lúc đó nuốt hồn phách Triệu Vĩnh ------ trực giác nói cho hắn, các nàng không nói dối.

Đương nhiên, chỉ dựa vào lời nói một phía của các nàng, Lý Mộ cũng không thể nhận định Triệu Vĩnh có tội.

Tất cả đều phải chờ sau khi hắn tự mình điều tra, mới có thể làm quyết định.

Giúp đỡ lão Vương làm xong ghi chép, Lý Mộ liền rời khỏi huyện nha, đi thẳng về nhà, khi sắp đến cửa nhà, nhìn thấy một bóng người nho nhỏ, ngồi ở trên bậc thang cửa ngủ gật, bên cạnh đặt hộp thức ăn Lý Mộ đã cực kỳ quen thuộc...

Không biết là xuất phát từ áy náy hay thương xót, buổi sáng mỗi ngày bảo tiểu nha hoàn đến đưa đồ ăn sáng, đã là một trong những việc Liễu Hàm Yên ngày nào cũng làm.

Nghe được bên cạnh truyền đến bước chân, thiếu nữ đứng lên, dụi dụi mắt, ngạc nhiên lẫn vui mừng nói: “Lý công tử, ngươi đã trở lại...”

Lý Mộ xách lên hộp thức ăn trên bậc thang, hỏi: “Đồ ăn sáng lại mua nhiều rồi?”

Tiểu nha hoàn ngốc nghếch gật gật đầu.

Lý Mộ cười cười, nói: “Tiến vào cùng nhau ăn đi.”

Lý Mộ đã quen mỗi ngày cùng nàng ăn bữa sáng, ăn xong một vỉ bánh bao, một bát cháo, hắn đã no bảy phần, nhìn tiểu nha hoàn chưa hết thèm, hỏi: “Chưa ăn no?”

Vãn Vãn xoa xoa bụng, khẽ lắc đầu.

Lượng cơm ăn của tiểu nha hoàn so với mình còn lớn hơn, đây là chuyện Lý Mộ đã sớm ý thức được, hắn thu thập xong hộp thức ăn, lắc đầu đi vào phòng bếp.

Năm chỉ mỡ heo, một thìa tương dầu, một thìa muối tinh, một thìa hành, bỏ vào nước sôi nóng bỏng, nước sôi thả mỳ, nấu chín vớt ra, để vào trong bát, trong bát lại đặt một quả trứng chần nước sôi, một bát mỳ mùa xuân đơn giản đã làm xong.

Lý Mộ bưng mỳ đến bên ngoài, đặt ở trước mặt của nàng, nói: “Ăn đi.”

Nhìn nàng một bát mỳ xuống bụng, lại mang canh trong bát húp sạch, còn chưa hết thèm liếm liếm môi, Lý Mộ thậm chí nghĩ, cần nói cho Liễu Hàm Yên, bảo nàng về sau không cần đưa đồ ăn sáng qua mãi hay không.

Chuyện bữa sáng, vốn hắn đi trên đường, mấy đồng tiền mua vài cái bánh bao là có thể giải quyết, bây giờ lại phải đích thân xuống bếp, không phải làm một bát mỳ mùa xuân, chính là làm một bát cơm rang trứng, phải biết rằng trứng gà cũng không rẻ, là Lý Mộ thật không dễ dàng hạ quyết tâm bổ sung dinh dưỡng cho mình...

Tiểu nha hoàn ăn xong lau sạch miệng, xách hộp thức ăn lên, nói: “Lý công tử, ta về đây...”

“Đi đi...”

Lý Mộ phất phất tay, chờ sau khi nàng rời khỏi, đóng lại cửa sân, chuẩn bị trở về ngủ bù.

Ngày hôm qua bọn Trương Sơn thật ra nhàn rỗi, Lý Mộ lại bận rộn hơn nửa đêm, vì cứu Lâm Uyển, thân thể cạn kiệt nghiêm trọng, cũng không biết bao lâu mới có thể bù lại được.

Sân nhà bên kia, Liễu Hàm Yên nhìn khóe miệng tiểu nha hoàn lưu lại vết dầu mỡ, gõ gõ ở trên trán nàng, nói: “Nói bao nhiêu lần rồi, đưa cơm xong thì về, đừng luôn ở chỗ người ta ăn chực...”

Tiểu nha hoàn cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Lý công tử nấu mỳ ngon lắm...”

Liễu Hàm Yên chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: “Ngươi trừ ăn, còn biết cái gì...”

Thiếu nữ nhìn mũi chân mình, nắm góc áo, không nói một lời.

Liễu Hàm Yên nhìn bộ dáng này của nàng, trong lòng cơn tức lớn nữa cũng hết giận, chỉ có thể bất đắc dĩ nói: “Vậy ngươi cũng không thể mỗi ngày đều ăn của người khác, người ta một tháng bổng lộc cũng không nhiều, tất cả đều bị ngươi ăn rồi...”

Thiếu nữ nghĩ nghĩ, nói: “Vậy muội mang bạc muội tích cóp cho hắn...”

Liễu Hàm Yên nói: “Đó không phải ngươi tích lũy đồ cưới cho bản thân sao?”

Thiếu nữ thấp giọng nói: “Đồ cưới về sau có thể góp tiếp...”

“Được rồi được rồi, coi như ngươi thắng...” Liễu Hàm Yên bất đắc dĩ thở dài, xoay người đi ra khỏi tòa nhà, gõ vang cửa sân cách vách.

Lý Mộ vừa mới ngủ, liền nghe được tiếng đập cửa bên ngoài.

Mấy ngày qua, hắn hấp thu không ít tình cảm vui sướng, linh giác so với người thường cao hơn không ít, đợi phách thứ nhất hoàn toàn ngưng tụ thành, ngũ cảm không biết sẽ sâu sắc thành bộ dạng gì.

Hắn xuống giường, xuyên qua sân, mở ra cửa sân, khi nhìn thấy Liễu Hàm Yên đứng ở cửa, kinh ngạc nói: “Liễu cô nương, có việc sao?”

Liễu Hàm Yên nhìn bộ dáng “suy yếu” của Lý Mộ, trong lòng lại thêm vài phần đồng tình, sau đó có chút xấu hổ nói: “Có chuyện, muốn kính nhờ Lý công tử.”

“Chuyện gì?”

Lý Mộ nhất thời tinh thần tỉnh táo, hắn đang lo không có cơ hội báo đáp nàng chiếu cố, nàng kính nhờ đúng lúc rồi.

Liễu Hàm Yên nói: “Là như vậy, ta ban ngày cần bận chuyện cửa hàng, Vãn Vãn ở nhà một mình, bản thân nó không biết xuống bếp, có thể để nó ở chỗ ngươi ăn cơm hay không, ta có thể trả ngươi bạc...”

Lý Mộ còn tưởng là chuyện gì, nghe vậy không hề nghĩ ngợi nói: “Bạc thì không cần, ta về sau sẽ làm thêm đồ ăn cho một... , mấy người...”

“Không được không được.” Liễu Hàm Yên thái độ rất kiên quyết, nói: “Một mình Vãn Vãn có thể ăn rất nhiều, ta mỗi tháng cho ngươi mười lượng bạc, coi như là tiền cơm của nó...”

Cuộc sống của kẻ có tiền Lý Mộ quả nhiên không thể hội được, hắn mỗi tháng mới kiếm năm trăm đồng, một đồng cũng phải tiêu tiết kiệm, các nàng một tháng tiền cơm đã là mười lượng.

Thiếu nữ mười lăm mười sáu tuổi, cho dù ăn khỏe nữa, một tháng cũng ăn không hết mười lượng bạc, đây hiển nhiên lại là Liễu Hàm Yên đang thương xót hắn.

Ai biết cho rằng nàng là đang thương xót mình, không biết còn tưởng Lý Mộ được nàng bao nuôi.

Lý Mộ tuy nghèo, nhưng người nghèo có tôn nghiêm, hắn từ chối đề nghị mười lượng bạc của Liễu Hàm Yên, nói: “Một lượng bạc là đủ rồi, nếu tiêu không hết, ta lại trả cho ngươi.”

Hắn cũng không giả bộ hào phóng từ chối toàn bộ, lượng cơm ăn của Vãn Vãn lớn bao nhiêu, Lý Mộ rõ hơn bất cứ ai khác, lấy bổng lộc một tháng năm trăm đồng của hắn, thật đúng là nuôi không nổi nàng.

Liễu Hàm Yên cảm kích nói: “Cảm ơn Lý công tử, nếu không đủ, ngươi lại mở miệng là được.”

Giữ Vãn Vãn ở nơi này ăn cơm, chẳng qua là chuyện thêm một đôi đũa, với lại Liễu Hàm Yên cũng không muốn dùng miễn phí, Lý Mộ trái lại cũng không tổn thất cái gì, tất cả coi như báo đáp ân tình của nàng.

Tiễn bước Liễu Hàm Yên, Lý Mộ một lần nữa đóng lại cửa sân, trở lại trong phòng, còn chưa nằm xuống, bên ngoài lại truyền đến tiếng đập cửa.

Lý Mộ mở ra cửa sân, nghi hoặc nói: “Liễu cô nương, còn có chuyện gì sao?”

Trương Sơn đứng ở ngoài cửa, kinh ngạc hỏi: “Liễu cô nương nào?”

“Không có gì, một người hàng xóm...”

Lý Mộ giải thích một câu, khi ánh mắt nhìn về phía Trương Sơn, đầu tiên là sửng sốt, sau đó liền kinh ngạc nói: “Mặt ngươi làm sao vậy?”

Chẳng qua là gần nửa canh giờ không gặp, mặt Trương Sơn, so với vừa nãy lớn hơn cả một vòng, bên trái mặt còn có vài vết máu, nhìn qua thê thảm vô cùng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.