Doanh trại Diệp bang, lều thủ lĩnh trung ương.
Mục Trần, Diệp Khinh Linh và mấy người nhóm Sở Kì ngồi thành một vòng tròn chật kín.
- Phương huynh, tin tức về linh thú thiên giai như thế nào?
Mục Trần
mỉm cười nói chuyện với thiếu niên đẹp mã, hắn tên Phương Chung, cũng
từng tham dự Linh Lộ, hiện giờ cũng là cường giả Thần phách cảnh trung
kỳ, là bạn tốt của Sở Kì, cùng xây dựng Sở bang.
Phương
Chung gật đầu cười, đối với việc Mục Trần đánh bại Sở Kì mà không kiêu
ngạo cũng không nhạo báng cái nhục của Sở Kì cũng sinh ra hảo cảm:
- Một
tuần trước, chúng ta phát hiện một khu vực khá độc đáo, đặt tên nó là
Hàn Băng cốc, vì bên đó băng giá bao phủ, gió tuyết không ngừng, lạnh
lẽo vô cùng.
- Ở đó
chúng ta phát hiện không ít thứ quý hiếm, nhưng rất kỳ quái khi không
thấy bóng dáng linh thú nào ở đó cả, cũng không có dấu hiệu linh thú
đụng chạm đến những gốc linh dược ở đó.
- Đội thăm dò của bọn ta đi thu hoạch một ít bảo vật, thì có tiếng động
kinh thiên truyền ra từ vực thẳm của Hàn Băng cốc, sau đó họ nhìn thấy
trong bão tuyết một cái bóng khổng lồ, uy áp linh lực tràn ngập, tuyệt
đối hơn hẳn linh thú cao cấp.
Mục Trần tò mò hỏi:
- Có thăm dò được là linh thú gì không?
Linh thú
thiên giai thực lực quá mạnh mẽ, dù cho loại yếu nhất trong cấp độ thiên giai cũng không phải thứ mà hắn có thể dễ dàng tự mình đối phó, phải
hỏi thăm rõ ràng là loại linh thú nào, để còn tính đường đối phó.
- Sau đó chúng ta dựa theo trí nhớ của mấy người kia mà phác thảo lại hình dạng của linh thú kia.
Phương Chung liếc nhìn Sở Kì, tên kia liền lấy ra một cuộn giấy đưa cho Mục Trần.
Mục Trần nhận lấy, đảo mắt nhìn qua. Có vẻ nó giống như một con rắn lớn với đôi cánh khổng lồ mở ra, tạo thành gió tuyết.
- Địa
bảng Vạn Thú lục xếp hạng trên 80 đều là thiên thú, ta nghĩ Bắc Thương
giới không có khả năng xuất hiện những loại thiên thú trên hạng 50.
Mục Trần chậm rãi lẩm bẩm.
Phương
Chung cũng gật đầu. Những thiên thú hạng 50 trở lên, nếu đã trưởng thành e rằng thực lực đã đến bậc Hóa Thiên cảnh, thậm chí Thông Thiên cảnh
cũng không chừng. Sinh vật đáng sợ như thế, e rằng cả Bắc Thương linh
viện cũng không thể khống chế.
- Nói
vậy, xếp hạng từ 50 đến 80, thiên thú hình dáng như rắn lớn, lại có hai
cánh khổng lồ, hơn nữa còn sinh sống nơi hàn băng lạnh lẽo, dường như
chỉ có một loại....
Mục Trần búng tay trả cuộn giấy lại cho Sở Kì, trầm giọng
- Đó là thiên thú bài danh thứ 73, Băng Huyền Linh Giao.
- Băng Huyền Linh Giao!
Sở Kì, Phương Chung, Diệp Khinh Linh đều chấn động.
Băng
Huyền Linh Giao, sinh nơi lạnh lẽo vô song, trời ban cho hai cánh phong
và tuyết, có thể triệu hồi phong tuyết, tạo nên thiên địa hàn băng vô
tận, 100 năm lột xác một lần để lớn lên, mỗi lần lột xác là sức mạnh
tăng cao, ba lần lột xác là trưởng thành, thực lực có thể so sánh với
cường giả hàng đầu Dung Thiên cảnh hậu kỳ.
- Dung Thiên cảnh hậu kỳ. . .
Mục Trần
hít hơi táp lưỡi. Hy vọng con Băng Huyền Linh Giao này chưa đến tuổi
trưởng thành, nếu không thì khó mà dám đá động gì tới nó. Trước kia đối
phó Liễu Kinh Sơn vừa thành công đột phá Dung Thiên cảnh sơ kỳ đã khiến
Mục Trần thê thảm như vậy, nếu Băng Huyền Linh Giao này đạt tới Dung
Thiên cảnh hậu kỳ, dù cho hắn có mượn sức mạnh của Cửu U Tước lần nữa
cũng khó mà chiến được.
- Băng
Huyền Linh Giao có lẽ chưa trưởng thành đâu, nếu không thì dưới uy áp
của nó, người của bọn ta căn bản không đủ khả năng rút lui.
Phương Chung trầm ngâm phân tích.
Mục Trần
gật đầu. Khả năng con vật kia trưởng thành cũng không lớn, hắn nghiêng
đầu nhìn qua Diệp Khinh Linh nháy mắt một cái, đây cũng là một cơ hội
không tồi.
- Ha ha, Mục huynh, dáng vẻ của ngươi có phải thấy Băng Huyền Linh Giao này thú vị?
Phương Chung mỉm cười.
- Đúng là hấp dẫn.
Mục Trần cười, cũng không che giấu hứng thú của hắn với Băng Huyền Linh Giao.
- Băng Huyền Linh Giao quá lợi hại, các ngươi đánh không lại đâu.
Sở Kì nghiêm mặt.
Cả đám người ngồi đây nhiều lắm là Thần phách cảnh trung kỳ, muốn đối phó thiên thú Dung Thiên cảnh? Nói dễ hơn làm!
- Đúng là... . nếu chỉ dựa vào chúng ta thì không có cách nào làm được. Nhưng một trăm cường giả Thần phách cảnh thì sao nhỉ?
Mục Trần cười cười
Phương Chung và Sở Kì biến sắc.
- Hiện
giờ Bắc Thương giới có rất nhiều người, hơn nữa có lẽ ai nghe đến thiên
thú cũng sẽ động tâm, chúng ta phao tin Băng Huyền Linh Giao này ra
ngoài, hẳn là người người sẽ chen chúc tiến tới. Một con Băng Huyền Linh Giao có lợi hại thế nào khi đối diện cường giả đông đúc như thế cũng
phải mệt chết, đến lúc đó chúng ta đục nước béo cò, thì cơ hội không
nhỏ.
Mục Trần thản nhiên vạch kế hoạch.
- Nhiều
người xông đến, dù lúc đó thực có thể giết chết Băng Huyền Linh Giao kia cũng không hẳn các ngươi có thể lấy được tinh phách
Phương Chung chậm rãi bàn ra.
- Nhưng ít ra có cơ hội, không phải sao?
Mục Trần cười.
Phương Chung và Sở Kì đều trầm tư. Đúng, ít nhất cũng có một chút cơ may thành công.
- Cảm tạ hai vị báo tin tức quan trọng này.
Mục Trần
ôm quyền ra vẻ đa tạ, nếu không có đám Sở Kì, có lẽ Diệp bang còn phải
cần một thời gian không ngắn nữa mới tìm ra được.
Phương Chung liếc nhìn Sở Kì, bất chợt ho nhẹ một tiếng, tủm tỉm cười nói:
- Mục huynh, thực ra việc này chúng ta cũng có một chút mong đợi, nếu có thể, thì cho chúng ta liên thủ có được không?
- Tinh
phách linh thú thiên giai, hai người bọn ta không có nhu cầu lắm. Dù sao hia ta đều đã luyện hóa tinh phách, muốn luyện hóa nữa cũng được nhưng
phiền toái lớn quá, bọn ta không có tâm ý muốn tranh đoạt nó.
- Nhưng
trong Hàn Băng cốc đó không ít dị vật quý hiếm, nếu có cơ hội bọn ta còn muốn một vài nguyên liệu trên cơ thể Băng Huyền Linh Giao, những thứ đó đều là nguyên vật liệu cực tốt để chế tạo linh cụ, sau này không chừng
có thể nhờ vài vị Linh Cụ sư luyện tạo ra linh cụ lợi hại.
Mục Trần nhìn qua Diệp Khinh Linh trao đổi một chút, rồi cười trả lời
- Vậy vô cùng hoan nghênh, chúng ta sẽ hợp tác một lần.
Tin tức do Sở Kì mang tới, thực lực hai người kia lại quá tốt, hợp tác chỉ có lợi chứ không hại, gia tăng ưu thế.
- Vậy Mục huynh dự định sẽ làm thế nào?
Phương
Chung cất tiếng hỏi, ánh mắt tỏ vẻ háo hức. Dù sao bọn họ cũng còn trẻ,
những sự tình kinh thiên động địa kinh thích như đi săn thiên thú này
rất hấp dẫn, rất đáng tham gia.
- Tính
toán của ta cũng đơn giản, chúng ta dẫn một nhóm người đến Hàn Băng cốc
trước để dò xét, đồng thời phái người phao tin Hàn Băng cốc có Băng
Huyền Linh Giao, ta nghĩ không tới hai ngày bên đó sẽ cực kỳ náo nhiệt.
Chúng ta cứ ôm cây đợi thỏ, chờ cho tình thế tiến triển tốt, sẽ có người vui lòng giúp chúng ta làm tiên phong.
Mục Trần mỉm cười trình bày.
Phương
Chung hai mắt lóe lên. Cái kế hoạch này cũng không có gì quá đặc biệt,
nhưng Băng Huyền Linh Giao quá cường đại, e rằng Bắc Thương giới này sẽ
không có ai đủ sức một mình đối phó nó, vậy chi bằng nhờ số đông tiêu
hao sức lực của nó, đến lúc đó xem tinh phách rơi vào tay ai thì phải
coi bản lĩnh người nào cao nhất.
- Nếu đã vậy, bọn ta cáo từ trước, ngày mai sẽ dẫn người qua đây cùng xuất phát.
Phương Chung và Sở Kì đứng dậy cáo biệt.
Mục Trần gật đầu. Đám người Sở bang lục tục kéo ra khỏi trại rời đi.
- Chúng
ta cũng chuẩn bị đi, việc đi Hàn Băng cốc lần này chỉ dẫn theo những
người có thực lực Linh Luân cảnh hậu kỳ, đi nhiều cũng không tốt, thực
lực yếu kém đi chỉ nguy hiểm thêm.
Mục Trần quay qua bàn bạc với Diệp Khinh Linh. Nàng ta cũng tán thành, nhanh
chóng ra ngoài phân phó đội ngũ tìm người lập kế hoạch.
Mục Trần ưỡn lưng, đôi mắt phấn khích.
- Băng Huyền Linh Giao... Ha ha, mục tiêu không tồi a, áp lực cũng tốt.
Hôm sau,
Phương Chung và Sở Kì đúng hẹn dẫn người tới, ước chừng hơn 30 cường
giả, đều có thực lực Linh Luân cảnh hậu kỳ. Hẳn nhiên thủ lĩnh thế lực
mạnh mẽ như họ hiểu rõ việc khó cần phải có thực lực mới sống được.
Diệp bang thực lực không sánh được với Sở bang, Linh Luân cảnh hậu kỳ chỉ có hơn
10 người, chưa bằng một nửa Sở bang, nhưng lại có đầu lĩnh là Mục Trần
thì bên kia chẳng dám xem thường.
Mục Trần và Phương Chung bàn bạc sơ lược một hồi, sau đó hắn vẫy tay gọi Mặc Lĩnh qua:
- Sau khi chúng ta đi rồi, dựa theo lời ta dặn bí mật phát tán tin tức ra, tránh
bị người khác phát hiện do chúng ta cố ý phao tin.
- Mục ca yên tâm.
Mặc Lĩnh
gật đầu, với việc không thể đi theo Mục Trần đánh giết thiên thú hắn
cũng rất tiếc nuối, nhưng hắn hiểu rõ chuyện nguy hiểm như thế thực lực
không đủ đi theo chỉ vướng chân người khác.
Mục Trần và Phương Chung thấy đã sẵn sàng, cũng vung tay lên:
- Thích thì nhích nào!
Hàn Băng
cốc nằm ở sâu trong rừng nguyên sinh phía tây bắc Bắc Thương giới, khu
vực hẻo lánh này không mấy ai đặt chân tới, dù cho Bắc Thương giới hiện
nay đông đúc đủ mọi thế lực.
Mục Trần
dẫn đội ngũ đến đây cũng mất hết một ngày đi đường, vì dọc đường đi phải đối phó không ít linh thú phiền toái, cũng may trong đội lần này toàn
là hảo thủ, thành ra dù có bị chậm trễ một chút nhưng không xuất hiện
thương vong nào cả.
Giữa trưa ngày thứ hai, tốc độ đoàn người dần chậm lại, vì họ đã cảm thấy nhiệt độ trong không khí đang dần lạnh hơn.
Đoàn người tinh thần rung động, xem ra mục tiêu đã không còn xa.
Một đoàn
người ngựa leo lên núi cao, đưa mắt nhìn ra khu vực rộng lớn mà run rẩy, khoảng rừng xanh um đột nhiên biến mất, chỉ còn là một thế giới trắng
xóa băng tuyết, những bông tuyết lạnh lẽo rơi lả tả theo những cơn gió
rét buốt xương ù ù gào thét.
- Nơi này chính là Hàn Băng cốc sao. . .
Mục Trần
nhìn hẻm núi đầy tuyết trắng, hắn thở ra một hơi, vừa định nói chuyện
thì một tiếng rống dữ tợn của viễn cổ cự thú vang lên từ trong băng
tuyết.
"Ầm ầm ầm...!"
Lớp lớp tuyết trắng bị tiếng rống chấn động nứt ra, tạo thành dòng sông tuyết lở lạnh lẽo khủng bố đổ xuống chân núi.
Mục Trần
vững như bàn thạch sừng sững đứng trên đỉnh tuyết phong, nhìn vào thế
giới băng giá bên dưới. Trong gió tuyết đầy trời, mơ hồ có một con quái
ton lớn khổng lồ đang hô phong hoán vũ.
Khoảng cách đến cự thú kia còn rất xa, thế như uy áp linh lực của nó đã lan tới.
Đôi mắt
đen láy của Mục Trần bừng lên lửa nóng hừng hực. Quả nhiên đoán không
sai, con quái vật trong thế giới trắng xóa kia chính là thiên thú trong
địa bảng Vạn Thú lục bài danh thứ 73, Băng Huyền Linh Giao!