Sát khí ngập trời, thủ lĩnh các thế lực lo lắng chấn động, cục diện đại
lục ngay lúc này đã không còn ai có thể cứu vãn được nữa.
- Ha ha, Thái Thương! Ngươi cho rằng Long Ma Cung ta bây giờ còn e ngại các ngươi à?
Hắc Long Chí Tôn tiến tới, gương mặt lạnh lùng, sát khí hiện rõ:
- Ngươi nghĩ Long Ma Cung ta nhiều năm ẩn nhẫn, thì đều ngồi chơi cả sao? Hôm nay cho dù Bắc Thương linh viện không dám khai chiến, Long Ma
Cung ta đã định sẽ diệt các ngươi!
Người người chấn động, những thủ lĩnh các thế lực hàng đầu cũng biến sắc. Bao lâu nay Long Ma Cung luôn tránh phải đối mặt trực diện với Bắc Thương linh viện, hôm nay sao sung sức như vậy? Bọn họ chuẩn bị chu đáo để khai chiến rồi sao? Chiến tranh khốc liệt ở đẳng cấp này, thì e rằng cả cường giả Chí Tôn cũng bị vạ lây có thể vẫn lạc bất cứ lúc nào.
- Khó có cơ hội Long Ma Cung dám khơi mào chiến tranh, lần này Bắc Thương linh viện ta sẽ xóa sổ hoàn toàn các ngươi.
Thái Thương viện trưởng cười gằn dữ tợn, ngôn ngữ cũng chẳng hề kém cạnh. Long Ma Cung và Bắc Thương linh viện vốn đã có
huyết cừu, bao nhiêu năm âm thầm ẩn nấp, hạ độc thủ với bao nhiêu đệ tử
Bắc Thương linh viện, Thái Thương viện trưởng đã có sát tâm từ lâu. Lần
này họ lại chủ động khai chiến, thế thì cái gai này phải nhổ tận gốc!
- Ha ha!
Hắc Long Chí Tôn cười lớn, vung tay lên.
- Thái Thương, Thánh Linh Sơn này cũng sẽ là nơi mà ngươi vẫn lạc!
"Ầm!"
Không gian phía sau Hắc Long Chí Tôn gào thét vang vọng, biến dạng
kịch liệt, năm luồng sáng rực rỡ bắn lên trời cao, trình độ linh lực dữ
dội vô cùng.
Các cường giả hoảng hốt biến sắc, uy áp Chí Tôn toát ra dữ dội từ năm cột sáng kia.
- Ngũ đại Chí Tôn Long Ma Cung!
"Vù! Vù!"
Vô số người kinh hoảng vội vàng tránh lui, không ai muốn bị vạ lây bởi cuộc chiến không liên quan đến mình này.
Long Ma Cung dĩ nhiên có mục tiêu là Thái Thương viện trưởng, nên kẻ khác tránh lui càng hợp ý bọn họ.
Sau lưng Thái Thương viện trưởng, Linh Khê và Lạc Li nghiêm mặt chờ
đợi. Chợt Linh Khê chụp lấy tay Lạc Li, vội vàng tháo chạy. Giao tranh
cấp độ này, có Lạc Li bên cạnh rất nguy hiểm, phải dẫn nàng ta rời khỏi
Thái Thương viện trưởng.
Thái Thương viện trưởng hững hờ nhìn diễn biến vừa xảy ra, mắt lóe lên lạnh lùng:
- Thì ra đã chuẩn bị kỹ, Long Ma Cung định tiếp đãi ta ở đây sao?
- Ha ha, cứ chờ xem!
Hắc Long Chí Tôn run lên, một luồng sáng khác bắn lên trời, sáu
luồng sáng như hình thành thế trận nào đó, vừa vặn bao vây Thái Thương
viện trưởng ở chính giữa. Hắc Long Chí Tôn rõ ràng định tập hợp sức mạnh sáu vị Chí Tôn trảm sát Thái Thương viện trưởng.
Thái Thương viện trưởng lạnh lùng nhìn lại, thực lực Chí Tôn ngũ
phẩm, nhưng Hắc Long Chí Tôn cũng là ngũ phẩm, ngang sức ngang tài. Năm
người kia đều ở khoảng Chí Tôn nhất phẩm, đội hình như thế rất mạnh mẽ,
nhưng chẳng lẽ Hắc Long Chí Tôn lại ngây thơ đến mức vẫn ra tay trên Bắc Thương đại lục, coi thường cường giả Bắc Thương linh viện sao?
Đằng xa, Linh Khê đưa Lạc Li đến một nơi an toàn cách xa, ánh mắt nhìn lại, nhíu mày:
- Lạc Li, cứ chờ ở đây, ta đến giúp Thái Thương viện trưởng.
Tuy Linh Khê không tính là người của Bắc Thương linh viện, nhưng
cũng có danh phận trưởng lão, nhiều năm nay cũng nhận không ít quan tâm
giúp đỡ của Thái Thương viện trưởng, lão gặp khó khăn dĩ nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn.
- Ừm, Linh Khê tỷ cẩn thận một chút!
Lạc Li khẽ gật.
Linh Khê mỉm cười, vừa định lướt đi.
Thình lình nàng trừng mắt lạnh lùng nhìn không gian thoáng đãng trước mặt, cất giọng băng hàn:
- Chuột bọ chui lủi từ đâu tới, giấu đầu hở đuôi?
Lời vừa dứt, nàng lập tức vung tay, rồi nắm chặt lại.
Linh lực hóa thành lốc xoáy, cuốn đến không gian trước mặt, dũng mãnh ập vào.
- Ha ha, thật là một nữ tử hung hăng.
Không gian bên đó chợt trở nên u ám, rồi một người hiện ra, hắn vung tay lên phá tan lốc xoáy cuốn đến.
Một nam tử cường tráng, ánh mắt u ám, tóc đen xõa ra, khí khái bất phàm, có lẽ cũng không phải nhân vật đơn giản.
- Ngươi là ai?
Linh Khê gằn giọng hỏi.
- Liễu Ám.
Nam tử kia khẽ cười nói.
- Hội trưởng Ám Ảnh thương hội, Liễu Ám? Xem ra các ngươi đã cấu kết với Long Ma Cung, gan to thật, không sợ rước lấy đại họa sao?
- Ha ha, Linh Khê cô nương nói quá rồi. Ám Ảnh thương hội không hề
muốn đối nghịch với Bắc Thương linh viện, chỉ là Long Ma Cung trả một
cái giá khiến cho ta động tâm, và việc họ nhờ chỉ là cầm cự ngươi mà
thôi.
Liễu Ám mỉm cười:
- Mong Linh Khê cô nương hiểu cho, ngươi không ra tay, thì ta sẽ không cần phải động thủ.
- Hừ! Ngươi tưởng cản được ta sao?
Linh Khê cười khinh bỉ.
- Ha ha, ta biết Linh Khê cô nương chính là Linh Trận đại sư, nhưng
ta nghĩ với thực lực Chí Tôn tam phẩm, muốn kéo dài thời gian với ngươi
cũng không quá khó.
Liễu Ám cười nói.
Linh Khê đáp lại:
- Ngươi chắc chắn thế sao? Chuyện nơi đây, chắc chắn Bắc Minh đại
nhân đã lập tức biết được, khi hắn tới thì ta e các ngươi sẽ xanh mặt
chạy không kịp!
Nghe thấy bốn chữ Bắc Minh đại nhân, Liễu Ám khựng người lại. Bắc
Minh Long Côn nổi danh khắp Bắc Thương đại lục, có thể nói là vô địch.
Cũng chính vì có vị Chí Tôn đó tọa trấn, nên nhiều năm nay chẳng ai cả
gan động tới địa vị Bắc Thương linh viện.
- Long Ma Cung nếu đã dám ra tay, dĩ nhiên phải có hậu chước đối phó Bắc Minh Long Côn.
Liễu Ám cười cười, nhẹ giọng nói.
Linh Khê hơi chấn động. Bắc Minh Long Côn chính là Chí Tôn cửu phẩm, trên Bắc Thương đại lục không ai chống cự nổi. Long Ma Cung lại có thể
đối phó Bắc Minh Long Côn? Được sao? Nàng cũng không khinh thường, Long
Ma Cung đâu có váng đầu, dĩ nhiên phải tính đến uy hiếp của Bắc Minh
Long Côn đối với họ, nếu không thì đâu đủ dũng khí khai chiến.
- Để ta xem, ngươi có đủ năng lực cản ta hay không!
Linh Khê đè nén rung động, lạnh lùng nhìn Liễu Ám, đầu ngón tay có những luồng sáng nhỏ dao động.
- Heida, vậy đành phải đắc tội Linh Khê cô nương.
Liễu Ám thở dài, u ám vô tận sau lưng nới rộng ra, ăn mòn hết không gian.
...
Thánh Linh thành.
Mạch U điện chủ và trưởng lão Chúc Thiên không theo đến Thánh Linh
Sơn, chính lúc những luồng sáng vạn trượng bắn lên cao, hai người đang
chơi cờ lập tức biến sắc, quân cờ trên tay Mạch U vỡ nát thành cám.
Cả hai liếc nhìn nhau, rồi bật dậy định đi đến Thánh Linh Sơn.
- Ha ha, hai vị... xin cứ tiếp tục đánh cờ đi.
Chính lúc đó, một tiếng cười vang vọng, Mạch U quay đầu lại, trên
một chiếc ghế trong tòa lầu có một gã áo trắng đang ngồi, mỉm cười nhìn
họ.
- Hội trưởng Thiên Nguyên thương hội... Đổng Minh.
Mạch U điện chủ và trưởng lão Chúc Thiên trầm mặt nhìn kẻ kia.
...
Bắc Thương linh viện.
Các đệ tử còn đang hân hoan reo hò, thì một cột sáng bắn thẳng lên
từ đại điện trung tâm linh viện, theo đó là tếng chuông dồn dập vang
lên.
"Boong! Boong!"
Mọi người biến sắc nhìn lại, trên bầu trời một cái chuông đỏ đang rung lắc dữ dội.
- Đó là... Huyết Hồn Chung? !
Trầm Thương Sinh kinh ngạc, đó là cảnh báo nguy cấp nhất của Bắc
Thương linh viện, bao năm qua ở nơi đây, lần đầu tiên hắn nhìn thấy.
Cả Bắc Thương linh viện loạn cào cào cả lên.
"Vù! Vù!"
Hai vị thiên tịch trưởng lão khác xuất hiện trên không, nhìn nhau nói:
- Bên viện trưởng có chuyện rồi!
Đột nhiên tiếng chuông im bặt, mọi người biến sắc nhìn thấy một lão
già khô đét đang vung tay lên, đập cái chuông văng trở lại đại điện.
Lão già kia dáng vẻ lôi thôi, đầu trọc lóc, chẳng hề có phong phạm
cao nhân. Lão nhìn lại linh viện đang hỗn loạn, nổi giận gầm lên:
- Im hết cho ta!
Tiếng hét đầy áp lực, uy áp nặng nề nháy mắt khiến không gian trở nên tịch mịch.
- Bắc Minh đại nhân!
Hai vị thiên tịch trưởng lão nhìn thấy lão ta, vội vàng thi lễ.
- Tào Tu, hai người các ngươi lập tức khởi động linh trận phòng ngự, rồi đến Thánh Linh Sơn. Những kẻ còn lại trấn thủ Bắc Thương linh viện, nghiêm cấm mọi người ra vào!
Lão trọc thản nhiên điều động, phong cách hoàn toàn khác.
- Dạ!
Lão trọc nhìn hướng về phía Thánh Linh Sơn, cau có lẩm bẩm:
- Cái bọn Long Ma Cung này, cũng nên dẹp luôn cho rồi!
Vừa dứt lời, lão lắc mình bay đi, một đôi cánh đen khổng lồ giang rộng trên không trung, sải cánh cả ngàn dặm.
"Gréécc!"
Một con chim đen khổng lồ thét lên, vẫy cánh lao đi, không gian hư hoại, thân hình khổng lồ lập tức biến mất.
- Đó là...
Đám đệ tử tròn mắt kinh hãi.
- Đó là Bắc Minh Long Côn!