Ngọn lửa đỏ rực cháy bùng bầu trời, khiến cả khung trời sáng lên rực rỡ.
Trong biển lửa vô tận, ngọn hỏa thương bắn ra như mưa, công kích
cuồng bạo nóng cháy khiến cho thiên địa đầy sự cuồng bạo dũng mãnh.
Dầu vậy, thế công kinh người không làm cho Mục Trần lùi bước, tay ôm Đại Tu Di Ma Trụ lao lên, linh lực tử hỏa tím ngắt bùng phát, hắn múa
Ma Trụ xoay tròn.
"Bùm bùm!"
Những tiếng nổ kinh thiên vang khắp trời, Mục Trần nhỏ bé vô cùng
trước biển lửa rộng lớn, thế nhưng Đại Tu Di Ma Trụ đập trái quất phải,
chấn nát toàn bộ công kích hỏa thương ập tới.
Mỗi khi chống cự một đòn hỏa thương, hắn lại bị đẩy lùi một đoạn,
thế nhưng chẳng tránh chẳng né, hoàn toàn với tư thái bá đạo hung hăng
ngạnh chiến, cực kỳ kích thích.
Phía ngọn núi bên kia, Lâm Tĩnh tròn mắt há mồm nhìn bóng người liên tiếp bị đẩy lui, nhưng vẻ mặt lanh lợi đầy kinh ngạc.
Mục Trần không lớn hơn nàng bao nhiêu, vậy mà chiến ý của hắn lại
ngùn ngụt như không bao giờ tắt. Cảm giác cứ như một gã điên không hề
biết đến uy thái to lớn của thái sơn trước mặt, cứ vững chân bước tới.
Sự cứng cỏi của tâm tính đó thật khiến người ta ganh tị.
- Hắn... sau này có lẽ là một nhân vật khó nhằn.
Đằng tít xa xa, gã nam tử không hề rời mắt khỏi trận giao đấu của hai tiểu bối, bất giác lên tiếng.
- Ta không biết hắn có gia thế ra sao, nhưng dám khẳng định rằng,
với cái tuổi này hắn đạt được thành tựu như vậy, chính là nhờ vào bản
thân hắn. Một tên "cường giả" nhờ tài lực họ tộc bồi dưỡng mà thành, khó có được khí phách và chiến ý sung mãn như vậy.
Nghe gã trung niên đánh giá, Tâm Hồ tiên tử mỉm cười, khẽ nói:
- Khí phách đúng là không tồi, nhưng chỉ dựa vào đó thì chẳng cách
nào thắng được Liễu Minh. Uy lực Thiên Viêm pháp thân vẫn chưa bày ra
hết...
Gã trung niên khẽ gật, tỏ ra hơi tiếc nuối:
- Nếu tên kia cũng có Chí Tôn pháp thân, cho dù là tầm thường nhất,
thì e rằng Liễu Minh hôm nay chẳng ăn được miếng bánh nào.
Tâm Hồ tiên tử gật đầu đồng ý.
"Uỳnh!"
Đại Tu Di Ma Trụ hung hăng đập xuống, dũng mãnh chấn nát một hỏa
thương đánh tới, lực phản chấn khiến hai cánh tay Mục Trần rung lên, tóe máu.
Hắn lùi một đoạn, rồi ổn định thẳng bằng, lôi điện quanh thanh lóe ra dữ dội.
Gương mặt vẫn bình tĩnh, nhưng ánh mắt đã tỏ ra nghiêm trọng. Sau
một hồi đối chiến, chân chính lãnh giáo uy lực Thiên Viêm pháp thân, hắn đã biết nếu như Lôi Thần Thể bản thân chưa tu luyện tới cửu văn lôi
thể, thì e rằng lúc này đã bị chấn đến trọng thương.
Mà thực tế lúc này hắn cũng khí huyết nhộn nhạo, hỗn độn khó chịu.
Trên bầu trời, xích viêm cự ảnh lơ lững giữa không, nhìn xuống Mục Trần, ánh mắt rực lửa nhưng lạnh lẽo độc ác.
Mục Trần có thể bằng sức mạnh Chí Tôn đơn thuần lại chống cự lâu như vậy, thật làm cho hắn đoán không ra.
- Khó trách khẩu khí ngông cuồng, ra là cũng có năng lực.
Xích viêm cự ảnh nhìn xuống đối thủ như nhìn một con giun con bọ,
lời nói như có vẻ khen, ngữ khí lại như miệt thị khinh thường.
Mục Trần vẫn bình lặng như cũ, cười nói:
- Chí Tôn pháp thân của ngươi, có vẻ không đáng sợ như mồm ba hoa của ngươi.
- Thế à?
Liễu Minh châm chọc hỏi lại, rồi tay kết một ấn pháp, ngọn lửa rực cháy ngưng tụ lại.
Dao động cực kỳ nóng bỏng tràn ngập.
- Vậy thì thử tiếp chiêu này xem?
Thiên Viêm pháp thân trừng trừng đôi mắt lửa, một chưởng vỗ xuống,
thiên hỏa lan rộng, không gian hư vô biến dạng, hỏa ấn từ trên không ập
xuống.
- Thiên Viêm Phần Hải!
Một chưởng đập xuống, mặt đất bên dưới lập tức sụp xuống vì áp lực
quá lớn, cả một vùng đồi núi lõm xuống thành thung lũng, rừng rậm hóa
thành tro, cực kỳ bá đạo
Mục Trần biến sắc, thân hình lui gấp, tay nhanh như điện kết ấn, ánh sáng lục trào ra, hình thành một mảng rừng gai tối tăm.
- Mộc Thần Kinh!
Mục Trần quát lên, rừng gai nhanh chóng héo úa, hóa thành những dòng ánh sáng bích lục bị hút lên cao, hội tụ lại vị trí của Mục Trần, tràn
ngập sức sống.
- Thiên Mộc Thần Luân!
Mục Trần lại thay đổi ấn pháp, linh lực thuộc tính mộc xoay tròn
trên không, hình thành mộc luân khổng lồ. Mục Trần lập tức chỉ tay ra
lệnh, mộc luân xoay tròn rồi biến mất, nhưng không gian phía trước nó để lại một vệt đen do không gian bị cắt xé cho thấy hướng đi của nó.
"Xoẹt!"
Tốc độ của mộc luân nhanh đến khó tưởng tượng, mới chớp mắt đã xuất hiện đối diện hỏa chưởng khổng lồ, dũng mãnh chống chọi.
Không một tiếng nổ, mộc luân xoay tròn cực nhanh, mang theo sức
xuyên phá kinh dị, đâm thủng hỏa chưởng, lao thẳng đến Thiên Viêm pháp
thân.
- Cút!
Thiên Viêm pháp thân nổi giận quát to, hỏa quyền uy mãnh mang theo ngọn lửa nóng rực nện vào mộc luân.
"Phừng phừng!"
Mộc luân và hỏa quyền đối chiến, hai loại năng lượng tương sinh
tương khắc công kích nhau khiến cho không gian có dấu hiệu sụp đổ.
Thế công giằng co càng khiến cho Liễu Minh giận dữ, Mục Trần liên
tiếp chống đỡ được công kích của hắn, đối với hắn chính là một sự nhục
nhã, ánh mắt càng điên cuồng hơn, ngọn lửa trên thân ảnh Thiên Viêm càng bốc cao, như hỏa thần vây chặt mộc luân.
Đối diện với công kích càng thêm cuồng bạo, mộc luân cuối cùng không chịu nổi vỡ tan, bị hỏa diễm đốt cháy tan tành.
"Bùm!"
Liễu Minh được thế, không cho Mục Trần cơ hội ra chiêu tiếp, ngọn
lửa đỏ rực bùng cháy, hóa thành hai con hỏa long dung nham gào thét lao
đến công kích.
Mục Trần vội bắn lui, linh lực tử sắc bắn ra, hòng ngăn cảng cầm cự, thế nhưng hỏa long khí thế chẻ tre phá hủy toàn bộ.
Liễu Minh đã nóng nảy thôi động Thiên Viêm pháp thân hoàn toàn.
Hỏa long nhanh như điện, Mục Trần sau vài lần né tránh đã không thể lui được nữa, bị hỏa long cuốn lấy đập vào người.
"Uỳnh!"
Mục Trần trúng đòn, rơi xuống như sung rụng, cắm vào trong lòng đất, khiến khu vực đó sụp đổ một mảng.
- Không phải rất lợi hại sao? Cho ta xem thử nữa nào!
Mục Trần rốt cục bị đả thương, Liễu Minh đắc ý cười to, ánh mắt sắc
lạnh đầy sát cơ. Hắn không hề dừng tay, hỏa mâu ngưng tụ, lao vun vút
đánh xuống hố đất sâu hoáy.
"Vèo".
Thình lình một cái bóng nhỏ nhắn xuất hiện ngăn cản giữa đường, cô
nàng kết ấn, linh lực quét ra hình thành một thủy thuẫn to lớn.
- Lưu Thủy Thuẫn!
"Tùm!"
Hỏa mâu hung hãn đánh vào thủy thuẫn, lực xung kích đánh cho thủy
linh lực bạt đi một mảng, thế nhưng phần lớn sức mạnh bị thủy thuẫn
trung hòa nuốt mất.
Hỏa mâu tan biến, Lâm Tĩnh khẽ run, thủy thuẫn "bùm" một tiếng tan vỡ, đã vượt khỏi sức phòng ngự cực hạn của nó.
- Hử? Lại thêm một tên chưa luyện ra được Chí Tôn pháp thân, bất quá lúc này ta sẽ không thèm thương hoa tiếc ngọc nữa.
Liễu Minh cười khẩy, tay vũ động, hỏa mâu được thế thành hình, lại đánh tới liên tiếp.
Lâm Tĩnh nghiến răng căm tức nhìn hỏa mâu công tới, nhưng nàng không lui, chỉ hít một hơi, chu mỏ. Một luồng nước xanh thẳm từ miệng nàng
phun ra như sông lớn, tản mát dao động cường hãn.
Dòng sông linh lực khá kỳ lạ, dao động thoáng cảm ứng như linh lực, nhưng lại mang một chút gì đó như là thần khí.
Con sông lớn vờn quanh người Lâm Tĩnh, tạo thành một bức màn phòng ngự hoàn mỹ.
"Bùm! Bùm!"
Hỏa mâu liên tiếp công kích hà thuẫn, tạo nên sóng gió dữ dội. Càng nhận nhiều công kích, sắc mặt Lâm Tĩnh càng tái đi.
"Bùm!"
Ngọn hỏa mâu cuối cùng bị dòng sông nuốt mất, nó cũng nhạt màu đi
nhiều, rồi trở lại thành luồng nước chui ngược vào trong miệng Lâm Tĩnh.
Nàng ngẩng mặt lên, lạnh lùng nhìn thẳng Thiên Viêm pháp thân, châm chọc:
- Năng lực của ngươi chỉ thế thôi à?
- Ta xem ngươi cố gắng được mấy lúc?
Liễu Minh cười khẩy, sát khí đại thịnh. Bản lĩnh của Lâm Tĩnh vượt
ngoài dự kiến, thế nhưng hắn có Chí Tôn pháp thân, căn bản bọn kia không phải là đối thủ.
Nàng ta chỉ ngoan cố chống cự mà thôi.
- Hả?
Nhưng đột nhiên hắn giật mình, ánh mắt nhìn sang cái hố to dưới đất, dao động linh lực đáng sợ khiến cho trái tim hắn bất an.