Cửu U vệ vs Huyết Ưng vệ, kết quả không thể nghi ngờ chấn kinh toàn bộ Đại La Thiên vực. Lúc nó còn chưa bắt đầu, không ai nghĩ rằng Cửu U vệ lại có thể chiến thắng trong tình cảnh quân số bị áp đảo trước Huyết Ưng vệ hung danh hiển hách.
Nhưng cơn địa chấn này còn chưa rung rinh được mấy ngày, thì Đại La Thiên vực lại bị thu hút bởi một sự kiện khác.
Chính là Đại La Thiên vực chuẩn bị chinh phạt.
Đại La Thiên vực là một trong vài thế lực cự phách nhất Bắc giới, không có nghĩa là chẳng có thế lực nào khác dám khiêu khích nó. Và Bách Chiến vực là một trong những con mãnh hổ như thế.
Bách Chiến vực cũng không phải là tên một thế lực, mà là một địa danh. Địa vực này là một vùng hỗn loạn có tiếng ở Bắc giới, có rồng có rắn, tạp nham lung tung, rất nhiều thế lực mạnh mẽ phát triển ở nơi đó. Phải kể đến thì có ba thế lực nổi bật nhất.
Vạn Kiếm Cốc, Ma Thi Tông và Đại Bi Thiên.
Vạn Kiếm Cốc và Ma Thi Tông là hai thế lực tồn tại truyền thừa đã lâu ở Bắc giới, còn Đại Bi Thiên được sáng lập bởi một kẻ đến từ hạ vị diện nào đó, cũng là một nhân vật tiếng tăm lừng lẫy.
Đó là ba thế lực đầu sỏ Bách Chiến vực, tổng thể mà nói tiềm lực vẫn còn kém xa Đại La Thiên vực, nhưng cũng được xem là nhất lưu, đặc biệt khi bọn họ mà liên kết lại, thì Đại La Thiên vực cũng phải kiêng dè phòng bị.
Vô số những thế lực lớn nhỏ khác ở Bách Chiến vực đều tôn ba thế lực kia làm lãnh đạo. Cũng vì lãnh thổ nối tiếp nhau, nhiều năm nay Bách Chiến vực luôn tìm cách chậm rãi xâm lấn Đại La Thiên vực. Thỉnh thoảng bên này cũng phản công, nhưng vì vực chủ thần bí đã bế quan nhiều năm, nên hành động của Đại La Thiên vực cũng không lớn, càng làm cho Bách Chiến vực huênh hoang kiêu ngạo, có vẻ như đã không xem Đại La Thiên vực ra gì nữa.
Vì việc này nhiều cường giả cao tầng trong Đại La Thiên vực cũng chỉ có thể oán nộ chứ chưa thể bộc phát, vì rõ ràng nếu chân chính khai chiến, cần phải có vực chủ đại nhân quyết định, ngay cả Tam Hoàng cũng không ai dám bất cẩn khai chiến.
Cuộc chiến này nếu nổ ra, sẽ là một cuộc đại chiến quy mô cực lớn và cực kỳ tàn khốc.
Còn lúc này, thời điểm chinh phạt đã đến, vô số cường giả Đại La Thiên vực khấp khởi mừng rơn. Họ biết rõ rằng, mệnh lệnh tối thượng khởi đầu đại chiến chinh phạt, trong Đại La Thiên vực này chỉ một người duy nhất có tư cách tuyên bố.
Chính là vực chủ!
Nói cách khác, nhiều năm bế quan, lúc này vực chủ đại nhân đã xuất quan.
Bình thường sự vụ trong Đại La Thiên vực đều do Tam Hoàng quản lý, nhưng chỉ có vực chủ mới là trụ cột tinh thần cho tất cả mọi người. Chỉ cần có lão ta, thì Đại La Thiên vực vẫn còn tư cách được xưng là thế lực cự phách hàng đầu.
Đại La Thiên, Đại La điện.
Đại điện này tọa lạc ở vùng đất cao nhất Đại La Thiên, hôm nay tề tựu tất cả thành viên cao cấp ở nơi đây, cả tòa đại điện tĩnh lặng không một tiếng động, áp lực vô hình lan tỏa, không bất kỳ kẻ nào dám lớn tiếng ho hen.
Mục Trần cũng được phép đi theo Cửu U lên điện, hắn nhìn lên phía trước, Tam Hoàng đang khoanh tay đứng đó, chẳng hề tỏ ra uy nghi như ngày thường.
Và lúc này vị trí chính tọa lấp lánh kim sắc trên nơi cao nhất kia, ánh sáng của nó không chói lóa, nhưng chẳng ai dám nhìn trộm.
Mục Trần khẽ liếc liếc lên chính tọa, trong lòng cực kỳ tò mò, chẳng biết dáng vẻ của vị vực chủ thần bí kia là như thế nào?
Đúng lúc đó, hào quang sáng ngời ở chỗ vương tọa trở nên rực rỡ, không gian nơi đó đột nhiên biến dạng.
Áp lực không thể hình dung ập xuống đại điện, khiến cho tất cả mọi người bất giác hai chân run rẩy.
Phía trước mọi người, Tam Hoàng cung kính cất giọng:
- Thuộc hạ cung nghênh vực chủ.
"Cung nghênh vực chủ!"
Mọi người còn lại trong đại điện nhất loạt hô vang, ngay cả Huyết Ưng vương bình thường ương ngạnh kiêu ngạo cũng khiêm cung cúi mình, chẳng hề có vẻ gì hống hách bừa bãi.
Mục Trần cũng cúi đầu theo, nhưng ánh mắt lóe lên nhìn trộm chính tọa, chẳng biết từ lúc nào có một bóng người kim sắc đang ngồi đó, dường như khoác áo choàng, ánh sáng rực rỡ căn bản không thể nhìn thấy rõ dáng vẻ người kia ra sao, làm hắn hơi thất vọng.
Bóng người an tĩnh ngồi trên bảo tọa vực chủ, áp lực cực lớn làm cho không gian nơi đó cũng uốn éo biến dạng.
- Được rồi...
Người kia dường như vừa gật đầu, giọng nói trầm trầm già nua vang ra:
- Tình hình hiện tại mọi người đều đã rõ, Đại La Thiên vực chúng ta sẽ bắt đầu chinh phạt, mục tiêu chính là Bách Chiến vực.
Lời vừa dứt, đám đông cường giả cap cấp mắt sáng ngời, phấn chấn đứng thẳng dậy. Cuối cùng đã có thể ra tay với Bách Chiến vực rồi sao?
- Nhưng lần chinh phạt này, bổn tọa sẽ không ra mặt. Sau lưng Bách Chiến vực kia hẳn là có bàn tay Thiên Huyền điện, bằng không có cho bọn linh tinh kia 100 lá gan cũng không đủ can đảm khiêu khích Đại La Thiên vực ta.
Điều này lại làm cho mọi người chấn kinh.
- Khó trách Bách Chiến vực những năm gần đây kiêu ngạo, thì ra đã có chỗ dựa Thiên Huyền điện.
Thiên Thứu hoàng nhướng mày trầm giọng.
- Thiên Huyền điện?
Mục Trần nhíu mày lẩm bẩm. Ở Thương Chi đại lục, cái gã bị hắn cướp đi Hư Không Đại Nhật quả và Cửu Long Cửu Tượng thuật, hình như là thiếu chủ Thiên Huyền điện thì phải?
- Lần chinh phạt này nếu có mặt của ta, khó tránh khỏi khiến cho Liễu Thiên Đạo cũng xuất động. Khi đó thì chúng ta sẽ phải hai mặt kháng địch, phải chính diện đối chiến Thiên Huyền điện.
Vực chủ thản nhiên nói.
Tam Hoàng gật gù. Liễu Thiên Đạo cũng là cường giả siêu cấp danh vọng hiển hách, nếu để hắn nhúng tay vào, thì động tĩnh đại chiến lần này quá lớn.
- Vực chủ xin yên tâm, đối phó Bách Chiến vực chưa cần đến ngài ra tay.
Linh Đồng hoàng mỉm cười nói.
- Hy vọng là vậy!
Vực chủ gật gù, trong hào quang sáng chói dường như có một cặt mắt xuyên thấu lòng người quét khắp đại điện. Bất kỳ ai bị ánh mắt đó chiếu vào, cảm nhận được đều tự giác cúi mình cung kính.
Mục Trần đứng sau lưng Cửu U, lại cảm thấy ánh mắt đó như vô tình mà lại cố ý quét tới hắn, cảm giác sợ hãi sâu xa như đứng trước vực thẳm khiến hắn không tự chủ lạnh mình, vội vã cúi đầu.
- Đại chiến chinh phạt, tất cả lãnh thổ do người nào chiếm được thì thuộc về kẻ đó, hơn nữa bổn tọa sẽ còn trọng thưởng.
Tuyên bố của vực chủ làm cho bao nhiêu kẻ kinh ngạc và hưng phấn cực kỳ. Trước nay chinh phạt, phần lớn lãnh thổ chiếm được đều đưa về cho tổng bộ quản lý, sau đó mới luận công ban thưởng. Thế nhưng lần này chiến lợi phẩm đều thuộc về kẻ chinh phạt, quả là một cái bánh thơm.
- Mặt khác, chiến binh trẻ tuổi có chiến công hiển hách nhất, bổn tọa sẽ cho phép hắn đại diện Đại La Thiên vực tham gia Long Phụng Thiên.
Gương mặt mọi người còn đang hân hoan khoái chí, còn chưa kịp hết vui, thì tuyên bố trong thưởng tiếp theo khiến cho những thống lĩnh, thủ lĩnh các thế lực phụ thuộc, những gã trẻ tuổi được đi cùng vào đại điện đều sáng bừng hai mắt, hít thở dồn dập.
Đặc biệt là Từ Thanh, Chu Nhạc và Ngô Thiên. Cả ba rõ ràng mắt sáng như sao.
- Long Phụng Thiên là gì?
Mục Trần thì nghi hoặc truyền âm hỏi Cửu U.
- Đó là một vùng đất kỳ ảo ở Bắc giới. Nghe đồn thời viễn cổ, Long tộc và Phụng tộc có hai vị siêu cấp nổ ra một trận huyết chiến kinh thiên, bất phân thắng bại mà vẫn lạc, tinh huyết long phụng của họ tự đúc thành một không gian, qua năm tháng trường tồn sinh ra năng lượng thần kỳ. Kẻ nào có thể vào đó thì có cơ duyên nhận được Long thần quán đỉnh hoặc là Phụng thần quán đỉnh, đạt được khả năng bất tử bất diệt.
Cửu U thì thầm giải thích.
- Bất tử bất diệt?
Mục Trần thất kinh, suýt nữa la toáng lên. Long Phụng quán đỉnh có thể tạo ra như vậy sao?
- Cái tin đồn đó đương nhiên chỉ là khoa trương. Dù sao ngay cả Long tộc và Phụng tộc chính thống cũng còn chưa bất tử được. Cái này hẳn có nghĩa là người nhận được Long Phụng quán đỉnh sẽ có sinh mệnh lực biến thái như bọn Long tộc và Phụng tộc. Nói chung đối với kẻ tu luyện thì lợi ích vạn dặm.
Cửu U cười khì.
Mục Trần líu ríu chép miệng. Long tộc và Phụng tộc là hai thú tộc có sinh mệnh lực khủng bố nổi tiếng lâu nay, nếu như con người có được sinh mệnh như thế, thì đúng là chẳng khác nào thần thú giết không chết.
- Nhưng Long Phụng Thiên muốn mở ra cũng cần một điều kiện rất lớn, phải có nhiều vị Địa Chí Tôn hợp tác ra tay. Do vậy Bắc giới có một quy tắc bất thành văn, chỉ những thanh niên trẻ tuổi xuất sắc nhất mới có tư cách tiến vào, sau đó phải trải qua cạnh tranh tàn khốc để có thể xác định kẻ nhận cơ duyên.
Mục Trần giật mình. Khó trách đám người kia lại thất thố ra mặt như vậy. Long Phụng Thiên quá ư thần kỳ, vả lại có tư cách tham gia Long Phụng Thiên, cũng cho thấy khả năng của người đó trong số những kẻ trẻ tuổi khắp Bắc giới là nổi bật xuất chúng. Ngay cả vinh dự tham gia cũng rất đáng phải tranh đoạt.
Mục Trần và Cửu U đang trao đổi, đột nhiên bảo tọa vực chủ vang lên tiếng hỏi:
- À khi nãy Huyết Ưng vệ và Cửu U vệ giao tranh ở Quân Đấu Trường, ai thắng?
Đại điện đang vui vẻ hơi có tiếng lầm rầm xôn xao đột nhiên im bặt trở lại. Mọi ánh mắt hết nhìn Mục Trần rồi ngó sang Ngô Thiên mặt mày khó coi, ai nấy đều ngạc nhiên không ngờ. Với thực lực tôn sư như vực chủ, sao lại để ý đến sự việc tranh đấu giữa các quân đoàn vương cấp như thế này.
Huyết Ưng vương sắc mặt xấu hổ, câu hỏi này cũng như xát muối vào vết sẹo của hắn, thế nhưng lại do vực chủ nói ra, hắn chẳng thể nào có gan tức giận.
- Ha ha, thưa vực chủ, là Cửu U vệ thắng.
Thiên Thứu hoàng mỉm cười bẩm báo.
- Ồ?
Đôi mắt trong hào quang kim sắc kia làm như đang ngạc nhiên thích thú:
- Cửu U vương lần này quay về, lại dẫn theo một người mới tiềm lực không tồi cho Đại La Thiên vực chúng ta nhỉ. Ta nghe nói trận chiến kia còn là một ván cược, Huyết Ưng vương à, các ngươi đã thua rồi thì cũng nên chung độ đi.
Nghe vực chủ nói tới, Huyết Ưng vương vội vâng vâng dạ dạ, nhưng trong lòng thì run rẩy. Cả vực chủ cũng đã lên tiếng, hắn nào dám che đậy khất lần nữa chứ.
Vực chủ gật gù, không nói gì thêm nữa, kim quang tràn ngập sáng lên, thân ảnh đã biến đi mất từ lúc nào. Áp lực trong đại điện theo đó cũng tan đi.
Mọi người lúc này kinh nghi giương những đôi mắt hiếu kỳ ngạc nhiên nhìn sang đám người Cửu U. Gã tân thống lĩnh kia được một câu đánh giá "tiềm lực không tồi" của vực chủ, chừng đó đã đủ cho tất cả mọi người trong Đại La Thiên vực không ai dám trêu chọc hắn nữa.
Phía trước, Thụy hoàng cũng tỏ ra kinh ngạc nhìn Mục Trần. Hắn là người theo vục chủ sớm nhất, lần đầu tiên chứng kiến vực chủ tỏ ra biệt đãi một thống lĩnh nhỏ nhoi như thế.
- Tên nhóc này... khá thú vị đây.
---------------------------đồ ngon mà toàn dành cho thế hệ trẻ, trong khi khoảng cách giữa thế hệ trẻ với lão thành chỉ có 2-3 phẩm.