Từ trong tinh không, ánh sáng vô biên vô tận phát ra, linh lực cổ xưa
cũng không ôn hoá như trước, phát ra lực lượng cực kỳ kinh khủng, lập
tức làm cho cả phiên tinh không này ngưng đọng lại.
Trong tinh không, dường như cả thời gian cũng trôi chậm lại!
Ở một góc trong tinh không, thân thể Lẫm Đông lão nhản ngưng trệ, trên
gương mặt của hắn đầy vẻ giận dữ, bất quá vì không gian đã ngưng đọng
lại nên không cách nào nhục nhích, nhưng ánh mắt của hắn vẫn mang theo
vẻ khó tin nhìn chằm chằm Mục Trần, rõ ràng cũng vì biến cố lúc trước mà nổi lên sóng to gió lớn trong lòng.
Hắn không thể nghĩ ra rằng, ở thời khắc cuối cùng đó, Mục Trần lại có
thể phản kích bén nhọn hung hãn như thế, một kiếm kia tuyệt đối mang
theo khí tức của Thiên Chí Tôn chân chính.
Bất quá, sau khi giao thủ thì uy năng của nó cũng không đến mức Lẫm Đông lão nhân nghĩ, một kiếm kia hẳn là có thể tạo thành uy hiếp lớn với
hắn, thậm chí nếu sơ xẩy cũng có thể bị trọng thương.Nhưng dù thế cũng
không đến mức có thể làm hắn kinh hãi thất thố, mà bởi vì, hắn bị khí
tức thiên chí tôn trên một kiếm kia doạ sợ.
Hắn sợ đó là bài tẩy Viêm Đế để lại cho Mục Trần, Viêm Đế là nhân vật
bực nào, dù chỉ là một lá bài tẩy lưu lại cho Mục Trần, cũng dễ dàng có
thể đối phó hắn.Cho nên trong tích tắc đó, để giữ lại mạng nhỏ, Lẩm Đông lão nhân phải lập tức thu tất cả linh lực về để tạo thành phòng ngự.
Như thế mặc dù có thể giúp hắn ngăn được một kiếm kia, nhưng lại đem
toàn bộ đại lục tẩy lễ lực mà hắn vất vả cướp được đổ sông đổ bể, hơn
nữa còn lỗ mất 1 phần!
Hắn hiện tại cũng chỉ còn 3 phần phản ngạch!
- Tiểu tử xảo trá đáng chết.
Trong lòng Lầm Đông lão nhân thầm mắng Mục Trần xối xả, hắn vô cùng hối
hận, khi nãy cũng không nên quá mức cuồng vọng, nếu cẩn thận một chút
thì cũng sẽ không bị một kiếm kinh thiên của Mục Trần doạ gần chết.
Trong lúc Lẫm Đông lão nhân hối hận tột cùng, thì bên ngoài sắc mặt Tây
Thiên Chiến Hoàng cũng xanh mét lại nhìn cảnh này, đồng thời cũng kinh
dị nhìn Mục Trần một cái.
Một kiếm lúc trước kia, đúng là có khí tức của Thiên Chí Tôn.
Bất quá, cũng không phải là khí tức của viêm đế, mà là một khí tức tương tự, mênh mông không lường được, nếu chủ nhân khí tức đó ở thời kỳ toàn
thịnh, sợ rằng Chiến Hoàng hắn còn xa mới bằng được.
Viêm Đế nói không sai, tên Mục Trần này đúng là lấy được truyền thừa của Thiên Đế, nếu ta đoán không lầm, thanh kiếm lúc trước là do thiên đế để lại, hắn có thể đoạt lại phân ngạch cũng nhờ một kiếm này".
Ánh mắt Tây Thiên Chiến Hoàng loé lên, hắn cũng không nghĩ tới Mục Trần
vẫn còn lá bài tẩy loại này. Hơn nữa điều khiến người ta kinh ngạc
hơn lại là, dù đối mặt với Lầm Đông lão nhân cậy thế bức người như vậy,
Mục Trần này vẫn có thể nhẫn nhịn, đợi đến thời khắc cuối cùng khi Lẫm
Đông lão nhân mất cảnh giác liền bất ngờ ra tay, một kích đoạt lại trọn
vẹn phân ngạch!
Ấn nhẫn như thế đủ làm người khác thấy kiêng kị.
Tây Thiên Chiến Hoàng hít sâu một hơi, sau đó bất đắc dĩ thở dài, cũng
không nhìn Lầm Đông lão nhân nữa mà trực tiếp xoay người đi!Thế cục hôm
nay đã định, Lẫm Đông lão nhân hoàn toàn mất đi cơ hội cuối cùng, cho
nên vốn dĩ hắn có thể chèn ép Mục Trần, nháy mắt đã lật thuyền trong
mương, đến mức hiện giờ chỉ có thể nuốt hận.
Hiện giờ, ánh sáng tẩy lễ bắt đầu chuyển hoá, trừ khi Chiến Hoàng hắn
cậy vào thực lực Thiên Chí Tôn mạnh mẽ ra tay phá hỏng, nếu không cũng
không có cách nào quấy nhiễu Mục Trần tẩy lễ.
Thế nhưng hành động này, không nghi ngờ là hoàn toàn phá hỏng quy tắc,
nếu tin tức truyền ra tất nhiên sẽ khiến vô số kẻ khinh bỉ, rõ ràng kẻ
thích sĩ diện như Tây Thiên Chiến Hoàng không thể chấp nhận được.
Huống chi sau lưng Mục Trần còn cỏ Viêm Đế và Võ Tổ, nếu hắn thật sự làm chuyện đó, chỉ sợ ngay đến Viêm Đế đã từng trò chuyện vui vẻ với hắn
cũng sinh ác cảm.
Tây Thiên Chiến Hoàng hiển nhiên sẽ không vì đối phó với một tên Mục Trần nho nhỏ mà bỏ ra cái giá lớn như vậy!
- Cứ cho là tiểu tử này thật sự trở thành đại lục chi tử thì đã sao chứ, dõi mắt đến ngày nay, xác xuất đột phá đến Thiên Chí Tôn của đại lục
chi tử đúng là cao hơn một chút, nhưng cũng chỉ đến thế mà thôi, mà 9/10 trong số đó vẫn phải dừng bước trước Thiên Chí Tôn cảnh
Trong lòng chiến hoàng xẹt qua suy nghĩ này, rồi sau đó cười nhạt, thản
ảnh biến mất khỏi phiến tinh không cổ xưa này, chỉ cần chưa tiến vào
thiên chí tôn, thì hạ vị địa chí tôn hay đại viên mãn địa chí tôn trong
mắt hắn đều là con kiến mà thôi.
Lúc Tây Thiên Chiến Hoàng rời đi, ở một khu vực lớn khác trong phiến
tinh không cổ xưa này, trong mắt Mục Trần cũng hiện lên vẻ vui mừng cực
độ, rõ ràng kết quả này làm cho hắn cực kỳ hài lòng.
Lực lượng mà hắn sử dụng chính là từ Thiên Đế Kiếm mà Thiên Đế để lại, ở trên đó có lưu lại khí tức của Viêm Đế, chính là khí tức Thiên Chí Tôn, cho nên mới doạ Lẫm Đông lão nhân đến hồn lìa khỏi xác như thế.
Bất quá Lầm Đông lão nhân cũng không biết được, sau khi Thiên Đế chém
giết Cửu Thi Thiên Ma Đế thì đã tiêu hao phần lớn sức mạnh của Thiên Đế
kiếm, lực lượng còn sót lại cũng chỉ đủ cho Mục Trần sử dụng số lần ít
ỏi đếm trên đầu ngón tay nữa thôi.
Cho nên, vì tránh trận chiến giằng co, Mục Trần đã chọn cách xuất thủ
vào phút cuối, như thế, dù Lầm Đông lão nhân phục hồi lại tinh thần thì
thế cục cũng đã định, không cách nào xoay chuyển được.
Kết quả sau đó cũng nằm trong dự đoán của Mục Trần, thậm chí còn tốt hơn.
Bởi vì hắn chỉ nghĩ là sẽ đoạt lại phân ngạch của mình, không nghĩ rằng
còn đoạt thêm được cả 1 thành của Lẩm Đông lão nhân.Rõ ràng, hắn vẫn
đánh giá thấp sự chấn nhiếp của khí tức Thiên Chí Tôn với Lầm Đông lão
nhân.
Nghĩ đến đây, Mục Trần cũng không nhịn được cười một tiếng trong lòng,
sau đó ánh mắt hướng về phía Lạc Ly, sau khi đoạt lại phân ngạch, Lạc Ly cũng chỉ lấy 3 thành phân ngạch, để lại 4 thành cho hắn.
- Cô bé này thật là...
Mục Trần bất đắc dĩ, nhưng cũng không ý kiến nữa, vì bên người hắn còn
có Hắc Bạch Mục Trần, hắn cố tình để bọn họ lại đây cũng vì muốn 2 đạo
hoá thân này cùng tiếp nhận đại lục tẩy lễ.
- Bắt đầu đi.
- Mục Trần nhắm mắt, lẩm bẩm nói trong lòng.
Ông!
Thanh âm vang lên nghe giống nhịp tim của hắn, vừa buông xuống liền thấy linh lực cổ xưa tinh tuý bên trong khu vực của hắn bộc phát ra ánh sáng vạn trượng, ánh sáng bao trùm lấy 3 người Mục Trần.
Ánh sáng bao phủ, Mục Trần cũng cảm giác được linh lực cổ xưa như thấm
dần vào thân thể của hắn, huyết nhục của hắn vô cùng tham lam điên cuồng cắn nuốt thứ linh lực cổ xưa này.
Cảm giác đó, như trẻ nhỏ khát khao bầu sữa mẹ, là cảm giác xuất phát từ bản nằng mỗi người!
Lúc linh lực cổ xưa thấm vào cơ thể hắn, cũng tiếp xúc với linh lực bản
thân của hắn, cảm giác đó như, hò nước trong suốt bỗng dưng có dòng nước đen thuần tuý rót vào, trong khoảnh khắc làm cho linh lực bản thân hắn
trờ nên cô đặc hơn một chút.
Dưới sự tẩy lễ của linh lực cổ xưa này, Mục Trần cảm thấy trong thân thể hắn, mỗi bắp thịt, xương cốt, huyết nhục thâm chí là linh lực đều có
biến hoá nghiêng trời lệch đất.
Hống!
Mà trong lúc cơ thể Mục Trần có sự thay đổi to lớn thì đột nhiên trong
cơ thể hắn có tiếng Rồng Ngâm Phượng Minh vang lên, chỉ thấy bên ngoài
cơ thể hắn chân long, chân phương chi linh đã lâu không sử dụng, lại một lần nữa hiện lên.
Kể từ khi Mục Trần đột phá tới Địa Chí Tôn tới nay, chân long chân
phượng chi linh cũng không hề đột phá, trong chiến đấu cũng không giúp
gì nhiều cho hắn, cho nên Mục Trần cũng dần dần quên mất.
Nhưng dưới linh lực tẩy lễ này, chân long chân phượng cũng thức tỉnh
dậy, tham lam cắn nuốt linh lực, mà Mục Trần cũng cảm thấy sức mạnh của
chúng, cũng dần dần tiến gần tới địa chí tôn.
Đến lúc đó, chúng sẽ lại một lần nữa có tác dụng với Mục Trần.
- Đại Lục Chi Tử quả nhiên có vô số chỗ tốt.
Cảm nhận được biến hoá to lớn trong cơ thể, dù với tâm cảnh của Mục Trần cùng không khỏi mừng như điên, khó khách Lẫm Đông lão nhân kia lại khẩn cấp như thế, hoá ra tác dụng của nó lại kỳ diệu tới vậy.
- Ánh sáng tẩy lễ quá mãnh liệt, hoàn toàn ngưng đọng cả không gian lẫn
thời gian, dựa theo thời gian nơi này mà nói, tẩy lễ này có thể kéo dài
đến mấy năm, mà thời gian bên ngoài cỏ lẽ cũng chỉ mấy tháng mà thôi
Lúc cảm nhận biến hoá trong cơ thể, Mục Trần cũng nhận ra thời gian xung quanh cũng trôi chậm lại, rõ ràng tẩy lễ lực này cũng thay đổi luôn cả
không thời gian của nơi này.
Tẩy lễ lần này, hẳn là sẽ kéo dài trong 1 khoảng thời gian tương đối
lâu. Đối với điều này, Mục Trần lại thở phào nhẹ nhõm, tốc độ tu luyện
của hắn vượt xa người thường, tất nhiên là do thiên phú của hắn tuyệt
đỉnh, nhưng đôi lúc cũng phải trầm tĩnh lại, từ từ rèn dũa.
Ngọc thô nếu chưa mài, dù có tốt hơn nữa, rồi cũng sẽ cần tỉ mỉ mài dũa, loại tỉ mỉ này cũng cần thời gian uẩn nhưỡng.
Hai mắt Mục Trần từ từ khép lại, tâm thần cũng dần dần tĩnh lại, từ từ
tiến vào trạng thái tu luyện, trong thời gian tẩy lễ lâu dài này, hắn
cũng cần tận dụng thật tốt để tiến bộ bản thân.
chỉ có như thế, dưới sự hậu tích bạc phát, hắn mới có thể đột phá thêm lần nữa trong tẩy lễ lần này!
Trong tinh không cổ xưa, ánh sáng vô tận không ngừng soi rọi, ánh sáng
ngưng đọng cả không gian lẫn thời gian, duy chỉ có 5 thân ảnh trong ánh
sáng kia tản ra sinh cơ nhè nhè.
Mà thời gian cứ lặng lẽ như thế trôi qua trong yên tĩnh...!