Giọng nói lạnh lùng và kiêu ngạo của nàng vang trong thiên địa, hoàn
toàn trái ngược với vẻ dịu dàng hiền hòa. Cơn giận bá đạo của nàng khiến tất cả những cường giả xưng bá Bắc Thương đại lục phải run sợ. Đối với
nàng Long Ma Cung chẳng có gì đáng nói.
Nếu nàng vừa xuất hiện đã nói những lời này, không ít kẻ sẽ cười
nhạo. Thế nhưng chỉ một chốc đã đốt chết Phủ Hoàng Long Chí Tôn, một
chưởng nhẹ nhàng đánh bay Hắc Long Chí Tôn, thì nào ai có đủ can đảm lên tiếng?
Đại Thiên thế giới tàng long ngọa hổ, cường giả vô số, đột nhiên đâu đó xuất hiện một vị cường giả đỉnh cấp hàng đầu cũng chẳng phải là hiếm gặp.
Không khí trong vùng yên tĩnh đáng sợ, cả Hắc Long Chí Tôn cũng chỉ
biết ngậm miệng yên tĩnh. Nữ nhân kia chỉ là một linh thể, đã có thực
lực đáng sợ đến vậy, nếu bản thể xuất hiện thì hắn còn mạng hay không?
- Thật đáng sợ!
Hạ Thiên Viêm lí nhí lẩm bẩm. Bên cạnh hắn, Tây Cực Chí Tôn cũng kinh sợ chấn động, hoàn toàn không hề có suy nghĩ phản bác.
- Nàng ta là mẫu thân của Mục Trần ư? Hắn có bối cảnh kinh khủng như vậy?
Hạ Thiên Viêm quay sang hỏi Hạ Du Nhiên. Với thực lực đó, tuyệt đối còn mạnh hơn cả Bắc Minh Long Côn, nếu Mục Trần đã có sự chống lưng như thế, sao còn vào Bắc Thương linh viện tu luyện?
Hạ Du Nhiên lắc đầu, chẳng hề biết tí gì.
- Coi bộ kế hoạch của Long Ma Cung lần này, xôi hỏng bỏng không!
Hạ Thiên Viêm nhếch mép cười. Đột nhiên xuất hiện cường giả như thế, hẳn nhiên nằm ngoài dự liệu của Long Ma Cung.
Không gian im bặt, nữ tử kia lạnh lùng nhìn Hắc Long Chí Tôn đằng
xa, nhưng không ra tay nữa. Nàng xoay lại, bắt gặp đôi mắt kinh ngạc và
sợ hãi của Mục Trần.
Ngay lập tức, vẻ sát khí đằng đằng lạnh băng được thay thế bằng nét
hiền từ dịu dàng của một người mẹ, hai mắt long lanh ngấn nước.
Mục Trần cũng đang nhìn trân trân vào gương mặt hiền từ của nàng,
hình ảnh chôn sâu trong ký ức tràn ngập trong trí não, khóe mũi cay cay.
Bao nhiêu năm rồi, đây chính là lần đầu tiên hắn được ngắm nhìn dung nhan đó một cách rõ ràng.
- Mẹ?
Run rẩy cất tiếng, hắn dường như cũng không tin vào lời nói của mình.
Tiếng gọi tha thiết của hắn khiến nữ tử kia xúc động, giọt nước mắt
không cầm được rơi xuống. Năm xưa bỏ đi, hắn chỉ là một hài tử còn quấn
tã, cũng vì bảo vệ tính mạng của nó mà nàng phải cắn răng rời xa nó, trở về tộc. Ngày đó chia ly, những tưởng sẽ mãi mãi lìa xa, nhưng trời
không phụ lòng người, nàng đã có thể gặp được hài tử nghe hắn gọi tiếng
"mẹ", dù rằng chỉ là một linh thể, khiến cho năm tháng cô tịch của nàng
trở nên tươi mới, khiến cho mười mấy năm thương nhớ cũng trở nên đáng
giá vô cùng.
- Mẹ đây!
Nàng chậm rãi tiến tới, vươn tay vuốt ve gương mặt ấm áp của Mục Trần, mỉm cười nghẹn ngào:
- Tiểu tử kia, đã cao lớn như vậy rồi.
Hài tử ngày đó nằm trong tã, nay đã tuấn kiệt khôi ngô, còn tuấn tú hơn cả phụ thân hắn.
Nét mặt kiên nghị kiên cường của Mục Trần lúc này cũng không còn giữ được, đôi mắt đẫm lệ yếu đuối. Mười mấy năm qua, chưa bao giờ hắn không mong chờ giây phút này, chưa bao giờ hận mẫu thân, vì dù nàng không ở
bên cạnh, hắn vẫn luôn nhận thấy sự bảo vệ ấm áp của nàng bên người.
Nàng ta bất chợt luống cuống, đưa tay gạt đi nước mắt của hắn:
- Ta xin lỗi, mẫu thân không tốt, không ở bên cạnh bảo vệ con!
Chỉ là một linh thể, nhưng nàng dễ dàng nhìn ra được thực lực Thông
Thiên cảnh sơ kỳ của hắn. Thực lực bực này chắc chắn không thể tu luyện
được ở cái nơi hẻo lánh như Bắc Linh cảnh, Mục Phong hẳn nhiên chẳng có
biện pháp trợ giúp hắn có thành tựu này. Để có được thực lực hiện tại,
nàng có thể tưởng tượng ra hắn phải vượt bao gian khó từ cái nơi khỉ ho
cò gáy Bắc Linh cảnh lần mò đến đây, bất chợt khiến nàng đau xót.
Mục Trần lắc đầu, bao năm tôi luyện, hắn ít khi nào biểu hiện ra vẻ
yếu đuối của mình, thậm chí cả những lúc bên cạnh Lạc Li.
- Mẹ... ta đã tìm được người, ta đã hứa với cha, nhất định phải dẫn mẹ về!
Mục Trần nắm chặt lấy hai cánh tay của mẫu thân, vòng tay vô cùng ấm áp.
Nữ tử mỉm cười:
- Đây chỉ là một linh thể mà mẹ để lại, khi Phù Đồ tháp bị phá hủy
mới có thể xuất hiện, nên ta cũng không thể ở lâu với con. Nhưng lần này xuất hiện, đã có thể nhìn thấy con, thì ta đã thỏa mãn lắm rồi.
Mục Trần cuống quít vội vàng:
- Vậy mẹ đang ở đâu?
Nàng tỏ ra phức tạp, thở dài:
- Hiện tại con vẫn chưa nên biết, con chỉ cần biết ta bỏ rơi con
cũng vì muốn hai cha con được an toàn. Mục Trần, con không được lỗ mãng!
- Con biết! Mẫu thân yên tâm, con sẽ mạnh lên, bất kể nơi đó có gì
khiến mẹ bị vây khốn, con vẫn sẽ cứu người ra! Đây là việc con đã hứa
với cha!
Nữ tử kinh ngạc nhìn thần sắc kiên định của hắn, mỉm cười vui mừng:
- Vốn ta chỉ muốn hai cha con sống an nhàn một cuộc đời bình phàm...
- Nhưng vậy thì gia đình chúng ta không thể đoàn tụ được. Cha rất
muốn mẹ trở về. Cha nói thiên phú của lão không tốt, không làm được, mọi hy vọng đều đặt lên vai con. Do đó mọi chuyện mà cha không làm được,
con sẽ gánh thay.
Nàng vui vẻ xoa đầu hắn:
- Nhóc con đã trưởng thành rồi...
- Dì Tịnh?
Đột nhiên một tiếng nói run rẩy vang lên, nữ tử quay lại nhìn gương mặt quen thuộc, cũng tỏ ra vui vẻ:
- Linh Khê, sao ngươi cũng ở đây?
Linh Khê run rẩy nhìn gương mặt quen thuộc kia, dù có mất trí nàng
cũng không thể nào xóa nhòa đi được, vội lao tới ôm chầm lấy nàng, nghẹn ngào khóc rống lên.
- Dì Tịnh, ta tưởng rằng người không cần ta nữa.
Nàng vỗ về Linh Khê:
- Do ta không tốt, ta không bảo vệ được ngươi. Nếu không phải do ta
dẫn ngươi trở về, thì trí nhớ của ngươi cũng sẽ không mất đi, cũng may
ngươi không sao cả.
Linh Khê vội lắc đầu, nói:
- Dì Tịnh, được ở cùng với người, cho dù kết quả thế nào ta cũng không hối hận, chỉ cần không quên được người là tốt rồi.
- Không ngờ ngươi và Mục Trần lại có duyên đến thế, hội ngộ với nhau trước khi gặp ta.
Nàng mỉm cười.
Mục Trần cười cười, sực nhớ lại Lạc Li, liền vẫy tay gọi nàng
tới. Lạc Li tâm tình không yên nhẹ nhàng lướt tới, đôi mắt xinh đẹp bối
rối, dĩ nhiên biết rõ người trước mặt có quan hệ thế nào với Mục Trần.
- Mẹ, đây là Lạc Li.
Mục Trần nắm chặt tay Lạc Li, mỉm cười hãnh diện.
Nữ tử nhìn chằm chằm vào đôi tay trong tay, nhướng mày sáng tỏ, rồi đưa mắt đánh giá Lạc Li.
Lạc Li bất giác nắm chặt tay Mục Trần, hồi hộp đỏ mặt. Chẳng biết
biểu hiện của mình có gì khiến nàng ta phật lòng hay không, cảm xúc như
một cô dâu mới về nhà chồng, hoàn toàn khác với vẻ lãnh diễm hững hờ
thường ngày.
- Một cô bé rất tốt!
Nữ tử cất lời khen, tấm tắc trước ánh mắt lựa chọn độc đáo của con
trai mình. Cô gái khí chất bất phàm, dung nhan tuyệt đẹp, đứng cạnh Mục
Trần rất xứng đôi.
Lạc Li đỏ mặt, không biết phải nói gì.
- Gọi ta là dì Tịnh đi.
Nàng vươn tay ra cầm lấy bàn tay ngọc ngà của Lạc Li.
- Con chào dì Tịnh!
Lạc Li đỏ mặt líu rít.
Mục Trần bên cạnh nhe răng cười khoái trá, đột nhiên khí huyết sôi
lên, thương thế lúc nãy định bộc phát trở lại, nhưng hắn nghiêm mặt nuốt xuống.
Thay đổi nhỏ đó cả Lạc Li và Linh Khê cũng không nhận ra, nhưng mẫu
thân của hắn thì khác, lập tức nhíu mày nắm lấy tay hắn, dò xét thương
thế trong người. Búng tay bắn ra một tia hào quang, bao phủ Mục Trần.
Hắn kinh ngạc khi thương thế trầm trọng của mình cấp tốc được chữa
khỏi, thậm chí cái lưng bê bết máu thịt cũng nhanh chóng liền lại vô sự.
- Mẹ sẽ không biến đi mất ngay đó chứ?
Mục Trần tự dưng thấy lo lắng, vội hỏi.
Nàng lắc đầu, dịu dàng xoa xoa tóc hắn:
- Yên tâm đi, còn một chút thời gian. Bây giờ thì để mẹ xử lý vài thứ chướng mắt trước đã nhé.
Nàng buông tay Mục Trần và Lạc Li, chậm rãi nhìn ra xa xa.