Đại Chúa Tể

Chương 1037: Chương 1037: Diệt sinh đồng




Giữa ngàn vạn Thần Khí vậy quanh nổi lên ba đạo quang đoàn lơ lửng, chúng phát ra hào quang cũng không cường đại nhưng lại làm cho các thần khí chung quanh ảm đạm vô cùng, giống như đèn đom đóm so với ánh trăng.

Trong ba đạo quang gồm một búa một thước một kính.

Búa màu vàng xanh nhạt , trên bề mặt có đầy dấu vết trầy xướt bao phủ như đã từng Khai Thiên phá địa, uy lực vô cùng.

Thước lại là toàn thân đen tuyền không tạp sắc, dường như chỉ cần vung xuống thì ánh sáng trong thiên địa sẽ triệt để biến mất.

Thạch kính có vẻ cổ xưa nhất, bề mặt thô ráp nhìn có vẻ bình thường nhưng toàn thể lại tản ra một loại chi khí Nguyên Thủy phong cách cổ xưa thần bí

Ba loại đồ vật bất luận cái nào đều cường đại vô cùng.

Đây đều là bảo bối Mục Trần tha thiết ước mơ, chỉ cần có được một cái tất nhiên sẽ làm cho lực chiến đấu của hắn bạo tăng, coi như là kim Kình Thiên lúc trước hắn sẽ dễ dàng đá bay.

Con mắt nóng bỏng chằm chằm vào ba kiện chuẩn Thánh Vật, Mục Trần liếm môi trong nội tâm tham lam lại bùng phát, trước ba kiện Chuẩn Thánh vật, dù là Địa Chí Tôn cũng không còn bình tĩnh được.

Mục Trần bước tới, Linh lực hóa thành bàn tay vung tới ba kiện chuẩn Thánh Vật định chộp lấy, nếu đã thấy rồi vậy thì lấy hết.

Hưu!

Bàn tay Linh lực dễ dàng xuyên qua dòng nước Thần Khí, sau đó xuất hiện ở trước ba kiện chuẩn Thánh Vật, bất quá ngay tại Mục Trần sắp chạm đến ba kiện chuẩn Thánh Vật, ánh mắt của hắn đột nhiên lóe lên. Tựa hồ là hồi phục được chút thần trí rồi sau đó cắn đầu lưỡi một cái.

Vết máu hiển hiện nơi khóe miệng Mục Trần. bàn tay linh lực bất động không chạm đến ba kiện Chuẩn Thánh vật.

Mục Trần chậm rãi bôi đi vết máu ở khóe miệng. Sắc mặt hơi có chút lúng túng, lúc sắp bắt lấy ba kiện chuẩn Thánh Vật, tính tình cẩn thận suốt bao năm chung quy là đã phát huy tác dụng, làm cho hắn cưỡng ép chế trụ lòng tham trong nội tâm. Lúc này Mục Trần đã khôi phục một ít tỉnh táo bắt đầu đã nhận ra có vẻ không đúng.

Quá thuận lợi rồi.

Thẳng một đường đến đây chưa từng gặp trở ngại, tuy nói Đa Bảo Thú sớm đã vẫn lạc nhưng Mục Trần không tin hắn sẽ không lưu lại một ít thủ đoạn hộ bảo. Nghe đồn Đa Bảo Thú vốn keo kiệt, cho nên nếu cho rằng có thể không kiêng nể gì cả thu bảo bối, chỉ sợ gieo gió gặt bão.

Hơn nữa vừa tiến vào đây, Mục Trần cảm giác được lòng tham dễ dàng sinh ra, đây cũng không phải là bản tính của hắn, mà là bị một ít thủ đoạn nơi đây lưu lại ở dẫn động. Loại thủ đoạn này rất có thể là Đa Bảo Thú lưu lại, một khi thật sự tùy tiện thu bảo chỉ sợ kết quả là công dã tràng.

Mục Trần đứng yên trên mặt lộ vẻ vẻ do dự một hồi khá lâu, hắn vừa rồi sâu hít sâu một hơi sau đó ngồi xuống hai mắt đều là chậm rãi nhắm lại. Hắn không hề đoạt bảo mà tĩnh tu cho tâm tình triệt để bình tĩnh vứt bỏ lòng tham đang bị dẫn động.

Thần sắc của hắn dần bình thản vẻ tham lam vốn hiện trên mặt cũng là dần dần tán đi, tâm tình của hắn bắt đầu như mặt nước phẳng lặng.

Thời gian, lặng yên trôi qua.

Lúc Mục Trần mở ra hai mắt, trong con ngươi đen kịt. một mảnh yên lặng giống như mặt hồ nước , tham lam triệt để tiêu tán. Mục Trần lại lần nữa nhìn về phía dòng Thần Khí, nhưng lần này nhưng lại hoàn toàn bất đồng, dòng nước thần khí đang dần tiêu tán vô căn cứ.

Mục Trần lẳng lặng nhìn Thần Khí tiêu tán, một chút cảm giác tiếc hận cũng không có.

( biết đâu nó cho thời gian đoạt bảo . chú này ngồi thiền xong hết giờ nó biến mất hết =))

Sau khi thần khí tiêu tán, mảnh không gian này chỉ còn lại ba kiện chuẩn Thánh Vật như cũ vẫn lẳng lặng lơ lửng.

Mục Trần vẫn bất động.

Như vậy yên tĩnh hồi lâu, ba kiện chuẩn Thánh Vật rốt cục đã có động tĩnh, chỉ thấy được hào quang trên chúng tỏa ra, sau đó ba kiện chuẩn Thánh Vật dung hợp lại với nhau.

Mục Trần nhìn thấy màn này, trong mắt rốt cục đã có điểm chấn động, ba kiện chuẩn Thánh Vật tuyệt đối không phải hư ảo mà là thật sự ở đó, bởi vì lựa chọn của hắn cuối cùng dẫn động thủ đoạn còn lưu lại của Đa Bảo Thú sinh ra biến hóa.

Mà đối với biến hóa cuối cùng này Mục Trần rất hiếu kỳ.

Nương theo ba kiện chuẩn Thánh Vật dung hợp, chỉ thấy hào quang vặn vẹo theo thời gian dần tan đi chỉ thấy một vật xuất hiện không phải là búa, thước hay là kính, mà là viên hắc cầu tầm lòng bàn tay nếu nhìn cẩn thận vật này tựa như một viên nhãn cầu màu đen, một loại cảm giác thần bí phát ra làm lòng người kinh sợ.

Hưu.

Khỏa nhãn cầu màu đen sau khi xuất hiện chậm rãi bay đến trước mặt Mục Trần, hắn có chút do dự xòe bàn tay ra nhẹ nhàng tiếp nhận, cảm giác lạnh buốt trong lòng bàn tay tràn ra.

Mục Trần búng ngón tay ra một giọt tinh huyết trực tiếp rơi vào hắc cầu, sau đó nhanh chóng thấm vào, hắn cảm giác được giữa hai bên đã thành lập nên một loại liên hệ. bảo bối này sau khi Đa Bảo Thú vẫn lạc biến thành vật vô chủ, chỉ cần đạt được là có thể thuận lợi kết nối.

Tại lúc cả hai kết nối liên hệ Mục Trần cũng lập tức nhận được một ít tin tức cổ xưa tràn vào trong đầu hắn, đó là lai lịch vật trong tay.

Mục Trần nhắm mắt tiếp nhận, một lát sau giương ánh mắt có chút kỳ lạ nhìn chằm chằm vào vật trong tay, vật ấy tên là Diệt Sinh Đồng, Đa Bảo Thú dùng mắt của bản thân làm tài liệu luyện chế, trong đó còn có thêm vô số thiên tài địa bảo cường đại, từ khía cạnh nào đó mà nói đây chính là bảo vật bổn mạng của Đa Bảo Thú.

Nếu như không phải giữa đường vẫn lạc, Đa Bảo Thú chắc chắn luyện chế thành chân chính Thánh Vật, dù vậy Diệt Sinh Đồng vẫn là chuẩn thánh vật mạnh nhất của Đa Bảo Thú.

"Thì ra là thế. . ."

Mục Trần giật mình minh bạch nếu như lúc trước hắn lấy hết ba kiện chuẩn Thánh Vật, bây giờ hắn sẽ chẳng được gì. Mỗi người tới chỗ này chỉ có một lần lựa chọn, nếu như vừa bắt đầu đã tham lam vơ vét thì con đường tầm bảo cũng sẽ dừng lại lập tức.

Mục Trần trong nội tâm cảm thấy vô cùng may mắn khi trước không có tiện tay vơ vét, bằng không mới lấy được một kiện Tuyệt phẩm Thần Khí đã bị đá đi quả thực sẽ bị tức điên mất a.

"Nếu như vừa rồi lấy một trong ba kiện chuẩn Thánh Vật, tuy nhiên có thể có được, nhưng sẽ không cách nào đạt được Diệt Thần đồng. . ."

Mục Trần cảm thán một tiếng, muốn gặp được Diệt Sinh Đồng nhất định phải vứt bỏ tham lam nếu như không phải lúc trước hắn cảnh giác cuối cùng lựa chọn buông tha, chỉ sợ hắn hiện tại cũng không thể nào đạt được Diệt Sinh Đồng.

" Đa Bảo Thú thật đúng là giảo hoạt. . ." Mục Trần lắc đầu nếu như không phải hắn vận khí tốt chỉ sợ sẽ bị Đa Bảo Thú cho lừa bịp một phen, may mà cuối cùng may mắn đã mỉm cười với hắn.

Mục Trần giơ Diệt Sinh Đồng lên khóe miệng cũng là nhịn không được tươi cười thoả mãn, Diệt Sinh Đồng tuy là Chuẩn Thánh vật nhưng nếu cơ duyên đầy đủ nói không chừng có thể tiến hóa thành chân chính Thánh Vật.

"Diệt Sinh Đồng có thể xem thấu thế gian. . . có thể ngưng luyện diệt sinh thần quang, thần quang lướt qua vạn vật tịch diệt bá đạo vô cùng."

Mục Trần nhắm mắt lại tâm niệm vừa động, Diệt Sinh Đồng hóa thành điểm đen chui vào trong cơ thể rồi sau đó chỗ mi tâm hắn có hắc quang ngưng tụ, một khe nứt dọc màu đen chậm rãi mở ra.

Khe nứt màu đen dựng thẳng hắc quang bắn ra, Mục Trần lập tức phát hiện thế giới biến dạng, trực tiếp xuyên qua không gian sau đó trông thấy bảo hồ khổng lồ hơn nhiều.

Lúc này áp chế của Đa Bảo hồ không còn tạo thành chút trở ngại nào với hắn mọi vật hiện ra rõ ràng vô cùng, hài cốt khổng lồ của Đa Bảo Thú không cách nào hình dung được cũng rơi vào mắt hắn..

Mà ở trên hài cốt hắn nhìn thấy bọn người Hàn Sơn, Cửu U bé tí sau đó tầm mắt của hắn chuyển hướng sâu xuống hồ nước, dưới đáy hồ khổng lồ vô số khe rãnh ngang dọc có lẽ là năm đó Đa Bảo Thú lúc vẫn lạc vùng vẫy mà thành, Mục Trần nhìn quét qua chợt hắn đột nhiên có một cảm giác phát ra.

Diệt Sinh Đồng trực tiếp ngưng tụ tại nơi đổ nát theo bộ dáng mà xem nơi đó hẳn là vị trí đầu của Đa Bảo Thú, phía dưới đáy hồ chỗ đầu lâu kia lại có thêm một hố to đen kịt ước chừng trăm trượng tả hữu.

Trong đó không có bất kỳ ánh sáng nào, huyết quang nhàn nhạt quanh quẩn, loại huyết quang này cùng tinh huyết của Đa Bảo Thú không có sai biệt.

" toàn thân tinh huyết Đa Bảo Thú chảy vào trong đó?"

Mục Trần trong lòng chấn động vận dụng Diệt Sinh Đồng quan sát lỗ đen thần bí kia nhưng ánh mắt vừa mới chạm đến chỗ đó liền có huyết quang tách ra đem tầm nhìn của hắn cắn nát.

Mục Trần giật mình mãnh liệt mở mắt khe nứt chỗ mi tâm biến mất, khuôn mặt của hắn hiện đầy ngưng trọng và hoảng sợ, lỗ đen đó đến tột cùng là cái gì?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.