Hạ Du Nhiên lạnh lẽo đối thị với Liễu Ảnh, linh lực cường đại bồng bềnh
quanh thân, khiến không khí phát ra những tiếng lẹt xẹt như sắp nổ. Đối
với Liễu Ảnh, xưa nay nàng rất căm ghét, năm xưa hai thương hội vì lợi
ích mà hợp tác, từng có một hôn ước miệng giữa hai lão quái. Nhưng xét
cho cùng đó chỉ là hình thức kết hợp lợi ích, chẳng ai tính sổ. Vậy mà
tên kia lấy đó làm cớ xem nàng là của riêng hắn, không cho nàng đến gần
những bằng hữu khác phái, khiến nàng căm thù vô cùng.
Tuy ngại chiến lực của Ám Ảnh thương hội, Hạ Du Nhiên còn chưa trở mặt với Liễu Ảnh, nhưng chán ghét thì ngày càng sâu.
Hôm nay hắn lại đột nhiên nhắm vào Mục Trần, mười phần hết chín là do Mục Trần được đi cùng nàng.
- Liễu Ảnh, ngươi nghĩ rằng ta không dám đối phó ngươi sao?
Hạ Du Nhiên giận dữ gằn giọng.
Liễu Ảnh nhún vai cười nói:
- Ta chỉ muốn Du Nhiên tỉnh táo lại một chút, tiểu tử kia dã tâm to lớn, chịu đả kích suy sụp một chút cũng vì tốt cho hắn.
- Du Nhiên thấy đó, ta đâu có trực tiếp ra tay với hắn, cũng là nể
mặt nàng. Do vậy nàng cũng đừng nhúng tay vào làm gì, cứ yên lặng xem
trò vui là được rồi, không phải tốt sao?
Hạ Du Nhiên cười khẩy:
- Ngươi nghĩ ngăn cản ta, Ngô Động có thể đối phó được Mục Trần ư?
- Ha ha, ta biết Mục Trần kia đã đánh bại Ma Long Tử. Bất quá Ngô
Động lại không phải là Ma Long Tử, hắn độ kiếp thân thể nan thất bại,
nhưng trong Thông Thiên cảnh hiếm có ai là đối thủ.
Liễu Ảnh cười nhạt.
Hạ Du Nhiên nghiến răng, trong lòng nàng cũng rất lo cho Mục Trần, nhưng bề ngoài thì không thể lộ ra, đành bất đắc dĩ nói:
- Vậy cứ chờ xem!
Hiện tại Liễu Ảnh đang cầm chân nàng, không cho nàng tự do ra tay.
Hạ Du Nhiên cũng không sợ Liễu Ảnh, nhưng giao thủ thì khó mà dứt ra
liền được, vậy thì cũng chẳng có tác dụng gì giúp được Mục Trần.
- Ta cũng đang mỏi mắt mong chờ đây...
Hạ Du Nhiên tức giận như vậy khiến Liễu Ảnh càng đắc chí cười tươi, tay bối sau lưng nhìn lên không trung.
Trên bầu trời kia, Ngô Động tăng tốc cực nhanh, như ánh sáng xuyên
cương phong, hai mắt lạnh lẽo nhìn Mục Trần đang đương đầu gió lốc, chợt tung ra một chưởng dũng mãnh. Chưởng phong mang linh lực hùng hậu xuyên qua không gian cương phong, hướng tới vỗ vào lưng Mục Trần.
Lúc Ngô Động xông lên, Mục Trần đã phát hiện từ sớm, đến lúc tên kia ám toán, long ảnh hiện lên, hắn lui một đoạn dài tránh đi, rồi dừng lại nhìn người vừa lướt tới.
- Ngươi là Mục Trần? Đi xuống đi, linh tàng này ngươi không có tư cách nhúng tay vào.
- Ngươi là ai?
Mục Trần nhướng mày hỏi. Đối thủ trước mặt tuổi chừng ba mươi, linh lực dao động quanh người còn mạnh hơn Ma Long Tử.
- Thành chủ Thiên Mãng thành, Ngô Động.
Ngô Động ngữ khí lạnh nhạt pha thêm một chút ngạo khí.
Mục Trần mặt không đổi sắc:
- Chưa từng nghe qua!
Ngô Động chưng hửng, tiếng tăm của hắn trên Bắc Thương đại lục không lớn cũng nhỏ, với tuổi tác như thế mà có thể đứng đầu một thành trì
danh tiếng trong đại lục cường giả như mây cũng là thành tựu bất phàm,
thái độ của Mục Trần khiến hắn nheo mắt tức tối:
- Bắc Thương linh viện gần đây dạy dỗ đệ tử thật sự là cuồng vọng,
khó trách danh tiếng nhiều năm càng lúc càng mai một. Xem ra năm nay
không chịu nổi muốn tham gia Thánh Linh Sơn lắm nên mới cử ngươi đến gỡ
gạc danh tiếng. Chỉ tiếc là tiếng tăm không kiếm được e phải còn mất cả
vốn.
- Một thên thành chủ Thiên Mãng thành nho nhỏ cũng dám khẩu xuất
cuồng ngôn? Bắc Thương linh viện muốn tiêu diệt ngươi, thì chỉ cần phất
tay là đủ.
Mục Trần cũng chẳng vừa, chẳng hề nể mặt kẻ xưng danh là thành chủ Thiên Mãng thành trước mặt.
- Chán sống?
Ngô Động rốt cuộc tái mặt giận dữ, lắc mình tung quyền, quyền ảnh
liên miên mang theo linh lực nặng như núi công kích Mục Trần.
Nhưng Mục Trần lại chẳng đối chọi chính diện với hắn, long ảnh hiện
ra, long ngâm vang vọng, tốc độ tăng vọt lao vào trong long quyển phong
bạo .
- Ngươi có chạy lên trời!
Ngô Động nhìn thấy Mục Trần lao vào long quyển phong bạo, nheo mắt
cười khẩy, chiến giáp phát sáng bao bọc thân thể, hóa thành một luồng
sáng đuổi theo sát nút.
Tiến sát hơn đến long quyển phong bạo, Mục Trần mới cảm nhận rõ sự
lợi hại cường đại của không gian cương phong này. Dù đã có phòng hộ của
Ngự Phong linh châu nhưng phong nhận mang theo lực xoáy dữ dội vẫn khiến thân thể hắn hằn lên những dấu đỏ thẫm, gần như lúc nào cũng có thể bật máu ra.
Hắn vận chuyển linh lực, lôi đình trên thân thể lóe lên, mạnh mẽ
chống chọi lại công kích phong nhận, nhanh chóng lao vào trung tâm gió
lốc.
Cách một đoạn phía sau, ánh sáng xanh lóe lên, Ngô Động theo sát
tới. Chiến giáp màu xanh bảo vệ thân thể, từng đạo phong nhận mạnh mẽ
đều đón lấy tất cả, dõi mắt nhìn theo mục tiêu, tay hắn nắm lại, một
thanh trường kích xuất hiện. Vung tay lên, kình phong sắc bén quét
ngang, chấn vỡ sạch sẽ phong nhận, hướng tới những yếu huyệt sau lưng
Mục Trần.
- Hôm nay ngươi muốn đoạt bảo trước mặt ta chỉ là nằm mơ thôi!
Cảm ứng được kình phong kéo đến phía sau, mắt Mục Trần lóe sáng, đột nhiên khựng lại, xoay người tung quyền. Linh lực hắc viêm bừng cháy dữ
dội, chấn nổ toàn bộ kích ảnh.
"Véo!"
Một quyền chấn nổ công kích, Mục Trần không quay đầu chạy nữa, xông tới Ngô Động lao ra ngoài.
- Không chịu nổi nữa à? Ta còn nghĩ ngươi chỉ biết chạy trốn chui lủi như chuột kia!
Ngô Động nhìn thấy Mục Trần chủ động tấn công, cười khẩy mừng thầm.
Quả nhiên chỉ là một tên nhóc miệng còn hôi sữa, mới khích một chút đã
không chịu nổi, nghĩ hắn là Ma Long Tử sao?
"Gràooo!"
Mục Trần mặt lạnh lùng kết ấn, linh lực hùng hậu bùng lên, tinh tú
hiện ra, ba thú ảnh khổng lồ lập tức thành hình. Tiếp theo kình lực kinh người phá tan nát phong nhận liên miên bất tuyệt đánh tới chung quanh.
- Có chút năng lực!
Ngô Động trố mắt nhìn ba thú ảnh lao tới, công kích ẩn chứa sức mạnh linh lực cũng khiến hắn nheo mắt lại. Công kích cỡ này đủ so với Thông
Thiên cảnh hậu kỳ, Mục Trần có thể đánh bại Ma Long Tử cũng không phải
hoàn toàn chỉ là may mắn.
- Nhưng mà năng lực cỡ này trước mặt ta tính là gì chứ?
Ngô Động múa kích đẩm thẳng tới, linh lực cường đại hùng hổ hình
thành một con cự mãng khổng lồ rít gào, mạnh mẽ đâm tới ba thú ảnh kia.
"Uỳnh!"
Sóng xung kích bùng nổ, phạm vi trăm trượng hình thành một khu vực
chân không, cương phong xung quanh không thể tiến vào chút nào.
Phía xa xa, cường giả nhiều chỗ ngẩng lên quan sát vòng chiến, giao
đấu kịch liệt khiến nhiều kẻ thở hắt ra sợ hãi. Hai tên kia quả là tài
cao gan lớn, trong gió lốc tràn ngập không gian cương phong, chỉ sơ ý
một chút sẽ phải trả giá thảm trọng.
Thực lực Ngô Động nhiều người đã mục sở thị, tuy hắn thất bại thân
thể nan, nhưng cường đại hơn hẳn cường giả Thông Thiên cảnh hậu kỳ, vậy
mà Mục Trần lại dám ngạnh kháng, kết quả lại không rơi xuống hạ phong,
khiến nhiều kẻ kinh dị ra mặt. Tên kia có thật chỉ mới là Thông Thiên
cảnh sơ kỳ?
Mục Trần lao ra, nhìn lại Ngô Động xa xa, sát khí càng đậm. Hắn cảm
nhận rõ long quyển phong bạo càng lúc càng yếu đi, nếu không nhanh giải
quyết Ngô Động thì đến lúc đám cường giả như hổ rình mồi dưới kia cũng
sẽ động thủ, muốn trong đàn sói đoạt bảo cơ hội gần như bằng không. Hắn
cũng không thể nào lấy sức một người địch trăm người kia được.
Phải nhanh chóng giải quyết tên kia!
Mục Trần nheo mắt, thân hình hóa thành một tia sáng bắn thẳng tới
Ngô Động, lôi đình lẹt xẹt bắn ra ngoài cơ thể, một sức mạnh cường đại
từ cơ bắp bộc phát ra.
- Thần quyết luyện thể ư?
Ngô Động cười gằn độc ác, chỉ liếc mắt đã biết thân thể Mục Trần
không tầm thường. Tên ngu xuẩn nghĩ rằng tu luyện thần quyết luyện thể
thì lợi hại rồi sao? Bản thân hắn độ kiếp thân thể nan thất bại, nhưng
cơ bắp cũng vì đó mà trở nên mạnh mẽ hơn nhiều, những kẻ tu luyện thần
quyết luyện thể cũng khó mà sánh được.
- Tên ếch ngồi đáy giếng, một chiêu hạ gục ngươi!
Ngô Động lãnh khốc đáng sợ, thân thể sáng lên bóng lưỡng, máu huyết
sôi trào, sức mạnh cường đại chảy xuôi trong cơ bắp khắp người.
Chân đạp hư không, hắn lướt tới, chỉ vài giây đã đến sát Mục Trần, cả hai lạnh lùng nhìn thấy sát khí trong mắt nhau.
Mục Trần vươn song chỉ, thẳng tắng như thương đâm tới, chỉ kình cực kỳ sắc bén.
- Cút!
Ngô Động quát to, quyền kình lóe sáng, như ngọc thạnh cứng rắn.
Quyền mạnh mẽ đủ sức đánh trọng thương một gã cường giả Thông Thiên cảnh hậu kỳ.
Nhưng đối diện công kích của hắn, Mục Trần chẳng hề lui lại, song chỉ chạm vào quyền của Ngô Động.
Bất giác Ngô Động dường như thấy khóe miệng Mục Trần nhếch lên quỷ dị.
Và lúc đó, một ngón tay của hắn trở nên đen đúa vô cùng.