Một khu vực rừng rậm bất chợp tập hợp khá nhiều đội ngũ. Thế nhưng điều
kỳ lạ là tất cả đều án binh bất động, không hề tỏ ra có hành động gì
chuẩn bị xâm nhập vào khu rừng hắc ám quỷ dị trước mặt.
Tất
cả đều tỏ ra cẩn thận đề phòng, một là vì nơi đó khá u ám và có vẻ nguy
hiểm, hai là nơi đây có sự góp mặt của vài đội ngũ cực mạnh. Ngũ Đại
Viện đã có đến bốn chi đội.
Mục Trần và đồng đội cũng yên
lặng đứng bên ngoài rừng rậm u ám không xa, thản nhiên đảo mắt quan sát
ba đội ngũ của ba đại linh viện kia.
Trong số những chi đội ở đây, chi đội Thánh linh viện do Hạ Hầu thống lĩnh là mạnh nhất, xếp
hạng 7 trong top 16, điểm số lên đến 2800, tuyệt đối là cái kho điểm
giàu sụ, thế nhưng số chi đội dám dòm ngó đến điểm số của họ trong khu
vực này cũng không nhiều.
Hạ Hầu mỉm cười thản nhiên, hiện
nay rõ ràng là chi đội của hắn có sức nặng nhất, không có mấy đội ngũ có thể tranh đoạt với hắn.
- Hô hô, mọi người thật là trật tự
nha, nghe nói di tích viễn cổ kia nằm ngay tại trung tâm khu rừng này?
Nơi di tích đại lục, các bảo tàng là vật vô chủ, có lấy được hay không
phải xem cơ duyên, cho nên chẳng ai độc chiếm được cả, cho dù kẻ đó cực
mạnh cũng không ngoại lệ.
Giọng nói thanh
thúy lại vang lên, Đường Mị Nhi của Vạn Hoàng linh viện thản nhiên cười
khẽ, mắt phượng long lanh thật kiều mị.
Mỹ nhân này thật gợi cảm.
Mục Trần khẽ tán thưởng trong lòng. Đường Mị Nhi, cái tên khiến hắn
nhớ lại cô gái Đường Thiên Nhi, nhưng có lẽ hai người không có quan hệ
huyết thống, hắn và Đường Thiên Nhi từ nhỏ thanh mai trúc mã, chơi thân
với nhau, chẳng bao giờ nghe nàng nói rằng còn có một tỷ tỷ.
Lời nói của Đường Mị Nhi khiến nhiều kẻ nghe được nhíu mày. "Kẻ cực
mạnh" mà nàng ta ám chỉ chẳng phải là chi đội Thánh linh viện kia sao?
Xem ra Vạn Hoàng linh viện và Thánh linh viện cũng khá gay cấn đây.
Nghĩ lại trong Ngũ Đại Viện, ngoại trừ Bắc Thương linh viện nhiều năm
nay tỏ ra yếu thế hơn, thì Thánh linh viện muốn vượt mặt ba linh viện
còn lại cũng không dễ.
- Chu đội trưởng, ngươi thấy ta nói không sai chứ?
Đường Mị Nhi cười lớn bắt chuyện với đám người Võ linh viện.
- Ha ha, Đường đội trưởng nói hoàn toàn chính xác. Đúng thế, di tích
viễn cổ thì không thuộc quyền sở hữu của ai cả, nếu có kẻ muốn há mồm
nuốt hết, thì Toái Nhạc Côn của ta cũng không cho phép...
Chu Viên cười to, sang sảng đáp lời.
Những chi đội khác cũng thầm hiểu, Đường Mị Nhi và Chu Viên đang cảnh cáo Thánh linh viện.
- Mấy vị bên đó là chi đội Bắc Thương linh viện sao?
Đường Mị Nhi nhìn qua đám người Mục Trần, quét mắt nhìn đánh giá năm người, nhẹ nhàng cười nói:
- Không biết đội trưởng là ai nhỉ?
Ánh mắt nàng chăm chú nhìn vào Lạc Li, long lanh kinh ngạc. Cùng là nữ nhi, lại ưu tú kiệt xuất, dễ dàng nhận ra Lạc Li bất phàm. Nhưng điều
khó hiểu là tại sao Lạc Li lại đứng ngang hàng với ba người kia, sau
lưng một gã Thông Thiên cảnh hậu kỳ? Nhất thời Đường Mị Nhi cũng không
đoán được ai là đội trưởng chi đội Bắc Thương linh viện này.
- Ha ha, tại hạ Mục Trần, chính là đội trưởng. Đường đội trưởng có gì chỉ giáo?
Mục Trần mỉm cười trả lời.
- Hả?
Đường Mị Nhi kinh ngạc ra mặt, không ngờ gã Mục Trần đúng là đội
trưởng. Thực lực Thông Thiên cảnh hậu kỳ cũng trở thành đội trưởng được
hay sao?
- Ngươi là Mục Trần?
Chợt nàng nhớ lại gì đó, giọng càng thêm ngạc nhiên, hai mắt tròn to hỏi lại.
Mục Trần nghi hoặc, chẳng lẽ Đường Mị Nhi quen biết hắn? Nhưng hắn khẳng định lần đầu tiên gặp nàng ta.
- Đường đội trưởng biết ta?
Mục Trần dò hỏi.
- Hi hi, đúng vậy đó, nghe như sấm bên tai này.
Đường Mị Nhi cười khúc khích trêu ghẹo
- Cô bé của ta mong nhớ ngươi ngày đêm đó nha. Cả hai năm nay ta cứ nghe nhắc mãi cái tên này.
Mục Trần giật mình nhìn Đường Mị Nhi, trong lòng chột dạ:
- Đường đội trưởng quen biết Thiên Nhi tỷ?
Trong Vạn Hoàng linh viện, những người quen duy nhất Mục Trần có thể
biết, e rằng chỉ có Đường Thiên Nhi và Hồng Lăng. Mà theo lời của Đường
Mị Nhi, xác suất lớn nhất chính là Đường Thiên Nhi .
- Cũng may ngươi cũng không vô tâm, không uổng cô bé lúc nào cũng nhớ da diết đêm ngày.
Đường Mị Nhi cười nói.
Mục Trần giật mình liếc nhìn Lạc Li bên cạnh. Nhưng nàng ta không hề
tỏ ra bực bội, chỉ cười nhạt. Dù vậy nụ cười nhẹ nhàng đó lại khiến hắn
lạnh cả sống lưng.
Cũng muốn giải thích, nhưng tình hình hiện tại cũng không cho phép, cũng không thể nói rõ quan hệ với Đường Mị
Nhi, đành cười xòa.
Nhưng hắn càng thêm nghi hoặc, chẳng lẽ Đường Thiên Nhi và Đường Mị Nhi thật sự là tỷ muội sao? Chưa bao giờ nghe nói...
- Cô bé Thiên Nhi kia thường xuyên đem ngươi ra khoe đến cao hơn trời
sâu hơn đất, nhưng mà nói thật ta thấy cũng không đặc sắc cho lắm. Nhưng mà ta nghĩ thực lực Thông Thiên cảnh hậu kỳ trở thành đội trưởng, có lẽ cũng có chút "bản lĩnh ngoại giao" chứ nhỉ?
Đường Mị Nhi liếc nhìn Mục Trần châm chọc.
Nàng nói trắng ra rằng thực lực của hắn quá kém cỏi, nhưng Mục Trần
chỉ cười, cũng không cãi cọ mồm mép. Thực lực thì cứ đánh là biết, nói
vô ích.
- Ha ha, không ngờ khí phách cũng không tồi, Mục đội trưởng thấy lời của ta lúc nãy đúng không?
Đường Mị Nhi mỉm cười đầy gợi cảm.
Mục Trần lắc đầu, liếc nhìn đám người Thánh linh việc rồi trả lời:
- Đường đội trưởng nói rất hay. Thiên địa kỳ bảo, người có duyên sẽ
được, ai nấy cũng có cơ hội. Có tâm độc chiếm chỉ e sẽ tự chuốc khổ mà
thôi.
Mục Trần cũng không nể nang gì trong lời nói, rõ ràng
cũng nhắm vào Thánh linh viện. Đối với cái linh viện đó hắn cũng chẳng
chút hảo cảm, trước kia trong Linh Lộ, Cơ Huyền đặt bẫy hắn cũng có sự
giúp đỡ từ Thánh linh viện, do đó bất kỳ kẻ nào đến từ Thánh linh viện
cũng sẽ khiến hắn ghét.
Những đội ngũ khác gần đó cũng ngạc
nhiên ra mặt. Xem ra cả ba đại linh viện đều tỏ ra chống đối Thánh linh
viện, cứ vậy thì dù cho Thánh linh viện có mạnh mẽ, cũng khó có khả năng 1vs3.
Nhiều đội trưởng lại nhận thấy một điều khác, Đường Mị Nhi kia không đơn giản, chỉ dùng vài lời đã có thể đè nén ngạo khí của
Thánh linh viện.
Sắc mặt của mấy người trong chi đội Thánh
linh viện trở nên u ám, một gã đội viên nheo mắt nhìn sang phía Mục
Trần, cười khinh:
- Thông Thiên cảnh hậu kỳ cũng dám lên
tiếng nói chuyện? Thực lực của ngươi ở Thánh linh viện chúng ta, ngay cả tư cách tham gia đại tái cũng không có!
Hai chi đội Vạn
Hoàng linh viện và Võ linh viện thực lực cũng suýt soát, lại có Đường Mị Nhi và Chu Viên thực lực mạnh mẽ, nên bọn họ có căm giận cũng không
trực tiếp gây chuyện. Còn với Mục Trần thì khác, đội ngũ yếu kém như thế thì chẳng cần phải nể mặt. Ngoại trừ cô gái kia thực lực cũng khá, còn
lại chẳng đáng cục sắt gỉ.
Do đó trong ba đại linh viện, lời nói của Bắc Thương linh viện chẳng chút uy hiếp, cần gì phải tiếc lời?
- Ngươi nói cái gì?
Từ Hoang nghe tên kia nhục mạ Mục Trần liền nổi nóng.
Gã đội viên kia khinh khỉnh liếc nhìn Từ Hoang, chẳng thèm trả lời,
ánh mắt đầy khinh miệt. Thông Thiên cảnh hậu kỳ thì có tư cách gì mà kêu gào?
Mục Trần thì chỉ cười, khoát tay.
- Mục đội trưởng có một câu, ta không đồng ý.
Gã Hạ Hầu gương mặt bình thản cười nhạt, bất ngờ lên tiếng.
- Ồ? Thỉnh Hạ đội trưởng chỉ ra chỗ sai.
Mục Trần mỉm cười. Hắn biết Thánh linh viện chắc chắn phải làm gì đó
để trả đũa, bằng không chẳng phải cho kẻ khác thấy rằng họ sợ tam đại
linh viện hay sao?
Cục diện ở đây, quả hồng mềm nhất lại chính là Mục Trần.
- Thiên địa kỳ bảo, cũng không hẳn có duyên sẽ được, mà có lực mới xứng đáng...
Hạ Hầu đan tay vào nhau, ra vẻ nho nhã nói chuyện:
- Không đủ sức mạnh, kỳ bảo trong người chỉ mang đến họa sát thân mà
thôi. Thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội. Chân lý này không cần bàn cãi
chứ? Do đó ta khuyên một số người nếu thấy mình không có thực lực, đừng
nên đui mù nhảy vào, chẳng đáng đổi lấy cái mạng nhỏ đâu. Mục đội
trưởng, ngươi thấy lời của ta có lý chứ?
Không khí lúc này trở lại yên lặng, căng thẳng vô cùng.
Mục Trần nhìn chằm chằm Hạ Hầu, rồi chợt hắn cười tươi chậm rãi gật đầu:
- Hạ đội trưởng nói không sai.
Hạ Hầu cũng tươi cười gật gù, nói tiếp:
- Nếu Mục đội trưởng cũng tán thành.... vậy mời ngươi dẫn chi đội Bắc
Thương linh viện mau rời khỏi đây đi. Bởi vì ta cho rằng, các ngươi
không có tư cách tham gia vào chỗ này.