Khi hắc ảnh nọ xuất hiện, linh khí bạo động gào thét, thiên địa lại thêm một cỗ khí tức tràn ngập uy áp chiếm cứ.
Mọi người đều cảm thấy rõ, dường như họ hoàn toàn bị tách biệt khỏi
linh khí trong khu vực này, hoàn toàn không thể hấp thu một chút linh
khí nào nữa.
Dường như toàn bộ linh khí còn lại đã bị hắc ảnh kia thâu tóm.
- Đó là. . . phân thân Chí Tôn?
Đám đông hoảng hốt nhìn bóng người áo đen mang theo uy áp không hề kém
cạnh Bạch Long Chí Tôn, chân như nhũn ra. Biến cố bất ngờ khiến đầu óc
họ mụ mẫm sợ hãi, hoàn toàn mất bình tĩnh.
Kinh hoàng đã chiếm trọn hết tâm trí.
Bọn họ không thể hiểu được vì sao Bạch Hiên có thể triệu hồi được một
phân thân Chí Tôn, vậy chẳng phải là sau lưng Bạch Long thành có một vị
Chí Tôn?
Có thể sao? Nếu Bạch Long thành có thực lực như vậy, sao lại co đầu rút cổ ở cái xó xỉnh Bạch Long Khâu nho nhỏ này?
Thiên Cương kiếm phái, Địa Hành tông đều kinh hãi. Dường như cái vị thế tam đại thế lực Bạch Long Khâu không hẳn là đúng, Bạch Long thành không hề đơn giản như những gì họ biết.
- Vừa rồi tàn ảnh Bạch Long Chí Tôn nói cái gì đó Long Ma cung?
- Chẳng lẽ là siêu cấp thế lực mấy trăm năm trước suýt nữa nhất thống
Bắc Thương đại lục, mộng trở thành bá chủ, Long Ma cung?
- Bạch Long thành. . . chính là con cờ Long Ma cung ẩn giấu sao?
". . ."
Nhiều người kinh ngạc liếc qua, trong lòng dậy sóng không ngừng. Việc
này mà truyền ra trên Bắc Thương đại lục, chắc chắn sẽ rúng động không
ít.
Bạch Hiên chẳng hề bận tâm đến những người kia nghĩ gì,
ngẩng lên kính cẩn đối với hắc ảnh nọ. Chỉ cần hoàn thành được nhiệm vụ
lần này, hắn đã có thể trở về Long Ma cung, có bại lộ thân phận hay
không cũng chẳng vấn đề gì to tát.
- Đó là một phân thân Chí Tôn. . .
Tô Huyên ngưng trọng nhìn lên không trung, gương mặt dịu dàng không che nổi sự kinh ngạc:
- Không ngờ được Bạch Hiên còn chuẩn bị con át chủ bài thế này, xem ra hắn bắt buộc phải có linh tàng Bạch Long Chí Tôn.
Mục Trần, Lê Thanh cũng đang kinh hãi gật như gà mổ thóc. Ẩn tàng của
Bạch Hiên quá cường đại, cũng may là hắn chỉ dùng để đối phó tàn ảnh
Bách Linh Chí Tôn kia thôi.
- Hắc Long. . .
Bạch Long Chí Tôn giương đôi mắt trắng dã nhìn vào bóng đen trên cao, sắc mặt không đổi hơi có chút dao động:
- Không ngờ ngươi dám xuất hiện, không sợ mấy tên Bắc Thương linh viện kéo đến sao?
- Ha ha, chỉ là một đạo phân thân mà thôi, bọn họ cũng vô pháp cảm ứng được.
Kẻ được gọi là Hắc Long cười nhạt, mỉm cười:
- Bạch Long, chí bảo trong cung bị ngươi giấu đi mấy trăm năm, bây giờ nên trả lại đi.
- Nhiều năm rồi... .các ngươi vẫn nhớ thương ta sao...
Bạch Long Chí Tôn làm như nhẹ nhàng thở dài.
Hắc Long Chí Tôn nheo mắt:
- Bạch Long, chúng ta từng là tri kỉ, nhưng ngươi lại phản bội chúng ta, nỗi đau diệt tộc ngươi quên rồi sao?
- Các ngươi đã bị cừu hận che mắt.
Bạch Long Chí Tôn lại buông một tiếng thở dài.
- Vì báo thù, để ý thủ đoạn làm gì.
Hắc Long Chí Tôn cười cợt, rồi tỏ vẻ tiếc nuối thở dài:
- Không ngờ cả khi ngươi đã chết cũng không tỉnh ngộ. Thôi quên đi, hôm nay xóa sổ luôn tàn ảnh của ngươi, đoạt lại chí bảo, chúng ta sẽ lại
lần nữa mưu nghiệp xưng bá Bắc Thương đại lục, đến lúc sức mạnh chân
chính cường đại trở lại, chúng ta sẽ báo thù.
Vừa dứt lời, Hắc Long tiến tới, thiên địa run rẩy, linh lực sau lưng hắn sôi sùng sục như một hồ núi lửa sắp phun.
"Grào!"
Biển lửa linh lực vang lên một tiếng long ngâm kinh thiên, đầu cự long
dữ tợn gào thét xông ra, thân hình khổng lồ dài ngoằng với năng lực hủy
thiên diệt địa.
Hắc Long Chí Tôn lắc mình dung hòa vào hắc cự long, đột ngột trùng kích vào quầng sáng siêu cấp của Bạch Long Chí Tôn.
"Ầm!"
Bị hắn trùng kích, thiên địa bùng lên những luồng lốc xoáy, đất đá thung lũng nứt toác.
- Heyda.
Bạch Long Chí Tôn lại thở dài lần nữa, linh lực vô tận dũng mãnh tuôn
ra, thân ảnh run lên, hào quang sáng rực, tiếp theo một con bạch long
xuất hiện, thân thể không kém hắc long, vảy trắng lấp lánh chói mắt,
long tức hình thành những đám mây phiêu đãng.
"Grào!"
Long ngâm đối lại, hai con hắc bạch cự long lao đi, trên không trung
cắn xé lẫn nhau, tuyệt phẩm song long ngạnh đấu sinh ra cuồng phong tàn
phá tứ tung.
Mục Trần run rẩy nhìn song long giao phong đáng
sợ trên tầng trời cao, dù khoảng cách khá xa nhưng linh lực khí lãng vẫn khiến hắn bị áp bức thở không nổi.
Hơn nữa, đây chỉ là đám
phân thân của hai vị Chí Tôn, nếu như là bản thể giao đấu, có lẽ phiến
không gian này sẽ lập tức sụp đổ mất.
- Siêu quầng sáng dường như đang trở nên yếu đi.
Tô Huyên đột nhiên cất tiếng.
Mục Trần và đồng đội vội nhìn qua, quả nhiên thấy khi chiến đấu trên
không trung đến hồi cao trào, quầng sáng bao phủ Thung lũng đen đang nổi sóng dập dờn, vẻ sáng chói giảm đi nhiều.
- Bạch Long Chí
Tôn dù sao đã vẫn lạc, năng lực có thể vận dụng cũng chỉ có hạn, giao
đấu cùng phân thân Hắc Long Chí Tôn tiêu hao rất lớn, do vậy quầng sáng
kia mới nhanh chóng suy yếu như thế.
Mục Trần trầm ngâm suy đoán.
Tô Huyên cũng nhăn trán:
- Có lẽ không lâu nữa thì quầng sáng kia sẽ không còn đủ sức ngăn chúng ta xâm nhập vào.
- Lần này đoạt bảo, mọi người phải cẩn thận một chút, Bạch Long thành
chuẩn bị kỹ lưỡng, thế bọn họ đã cưỡi hổ, có thể cắn xé chúng ta bất cứ
lúc nào.
Mục Trần cười, quét mắt quan sát tứ phương:
- Nhưng mà bọn họ có quá mạnh cũng không hay ho gì, những thế lực khác
đề phòng họ càng nhiều hơn, có khi còn liên thủ lật thuyền trong mương
ấy chứ. Lúc đó chúng ta lại có cơ hội.
- Cứ xem tình hình đã, nếu không có khả năng đoạt bảo, chúng ta cứ lui trước, bảo toàn tính mạng là quan trọng nhất.
Tô Huyên nhẹ giọng nói thêm.
Mấy người kia ai nấy đều tán thành. Bảo bối tốt thì cũng phải có mạng mới dùng được chứ.
Biến hóa trên quầng sáng dĩ nhiên không chỉ Tô Huyên phát hiện, những
thế lực khác lúc này đã trở nên háo hức, cái bức màng đáng sợ của Bạch
Long Chí Tôn đã bị ngăn cản, bảo khố tiếp theo phải xem khả năng mỗi
người.
Tuy nói Bạch Long thành ẩn giấu tiềm lực khiến mọi
người kinh hãi, nhưng đám người Bạch Hiên vẫn không đủ khiến bọn họ e
ngại. Còn về Long Ma cung, đúng là một thế lực cường đại, nhưng hiện tại Bắc Thương linh viện với họ thế như nước với lửa, có lẽ Long Ma cung
cũng không dám quá phận.
- Chuẩn bị động thủ.
Bạch Hiên cũng như mọi người, chăm chú quan sát quầng sáng siêu cấp, thanh âm trầm thấp nói tiếp:
- Kẻ nào cản trở, giết sạch.
- Dạ!
Lão nhân áo xám nghe lệnh, ánh mắt trở nên hung lệ.
Bạch Động thì âm hiểm nhìn sang phía Mục Trần. Đợi đến khi vào Thung
lũng đen, có cơ hội tuyệt đối sẽ không tha cho tên tiểu tử khốn nạn kia!
Quanh Thung lũng đen, mọi người đang kìm nén kích động trong lòng. Tầng mây trên cao kia, mơ hồ nhìn thấy bóng dáng cự long một đen một trắng
rít gào cắn xé lẫn nhau, linh lực khủng bố áp xuống thiên địa.
Chờ đợi một hồi lâu, quầng sáng kia bắt đầu hư ảo mờ nhạt, bộ dáng lung lay sắp đổ, không còn rực rỡ đáng sợ như lúc đầu nữa.
Sắc mặt mọi người đều đang bắt đầu phấn khích lên, thời điểm đã sắp tới.
- Đi!
Bạch Hiên là kẻ đầu tiên quát ra lệnh, dẫn theo nhân mã Bạch Long thành nhanh như chớp phóng đi, đến gần quầng sáng, hắn tung một quyền hung
mãnh.
"Ầm!"
Linh lực dữ dội từ đầu quyền đánh tới, nhân mã Bạch Long thành quát lên, hắc mâu bạo phóng, nhất tề bắn phá
quầng sáng sắp tàn.
"Choang!"
Quầng sáng nổi lên những dao động tầng tầng lớp lớp hư ảo, rồi một khắc sau xuất hiện những vết nứt kinh khủng.
"Rốp!"
Bạch Hiên vừa nhìn thấy khe nứt xuất hiện, lập tức lắc mình chui tọt vào trong.
Đông đảo những cường giả và thế lực khác thấy họ đã thành công tiến
vào, vội vàng động thân ào ạt xông tới, quầng sáng không ngừng bị xé
toác ra những lối vào Thung lũng đen.
- Chúng ta cũng đi!
Tô Huyên vung tay dẫn đầu nhóm tiến tới.
Cái khe đen ngòm trên quầng sáng như một cái miệng cự thú dữ tợn, đang
nuốt lấy tất cả những thứ tiến vào thung lũng tối tăm.
- Cẩn thận một chút.
Tô Huyên lại nhắc nhở, rồi dẫn trước vào trong. Mọi người cũng yên lặng vận chuyển linh lực bảo vệ quanh người đi theo.
Mục Trần không rời mắt khỏi khe nứt, ánh mắt tò mò mà hưng phấn. Chí
bảo! Thứ mà một vị Chí Tôn bảo vệ, vị kia lại cố sức giành lấy, hẳn là ở trong này. Chỉ không biết...
Cái chí bảo đó là thần vật cỡ nào?
Mục Trần cảm thấy vô cùng hứng thú, cười khẽ, cất bước tiến vào trong.
---------------------------