Mục Trần chìm đắm nghiên cứu phương pháp tu luyện Lôi Thần Thể, lát sau mở mắt hưng phấn kinh dị.
Theo phương pháp cho biết, Lôi Thần Thể chia làm chín tầng, đươc gọi là Cửu Văn Lôi Thể, mỗi khi Lôi Thần Thể tinh tiến một tầng, thân thể
sẽ có một lôi văn thành hình. Khi đạt đến chín lôi văn chính là lúc đại
thành, khi đó e rằng chỉ đơn thuần sức mạnh cơ thể cũng có thể đánh nát
một cường giả Chí Tôn cảnh tầm thường.
- Cửu Văn Lôi Thể. . .
Mục Trần hào hứng cực kỳ, Lôi Thần Thể vô cùng phi thường bất phàm,
có lẽ trong số những thần quyết luyện thể cũng cực kỳ lợi hại.
- Không biết ta bây giờ được mất văn nhỉ?
Mục Trần lẩm bẩm.
- Blè...
Lão nhân đầu trọc đứng cạnh trề môi châm chọc:
- Ngươi đó hả? Nhất văn còn chưa được, còn bày đặt tự hỏi mấy văn,
thấy gớm? Ngươi tưởng Lôi Thần Thể dễ tu luyện vậy sao? Lôi Thần Thể
đẳng cấp càng cao thì càng khó. Bây giờ nếu ngươi có thể đạt tới tam văn Lôi Thể thì Hắc Thần Lôi đã không còn uy hiếp gì tới ngươi rồi. Lúc đó
thì phải tìm lôi đình lực mạnh hơn Hắc Thần Lôi mới trui rèn cơ thể
được, còn không thì khỏi tăng tiến đi.
- Lợi hại hơn cả Hắc Thần Lôi?
Mục Trần biến sắc, bây giờ chỉ là một tia Hắc Thần Lôi bị suy yếu cũng đánh cho hắn chết đi sống lại, huống hồ...
Xem ra Lôi Thần Thể lợi hại nhưng cũng khá nguy hiểm. Rảnh rỗi lại
đi tìm lôi đình khủng bố cho nó đánh, đang yên đang lành không chừng bị
sét đánh cho tan xác.
- Mấy cái đó với ngươi mà nói còn xa lắm, bây giờ cảm ứng thử xem có nhận ra được Hắc Thần Lôi Độc trong người không đã.
Lão nhân đầu trọc phất tay, giục.
Mục Trần gật đầu, tay kết ấn, như có tiếng sấm rền vang, lôi quang lóe ra.
Trong huyết nhục cốt cách như có thêm những tia Hắc Thần Lôi, không ngừng trui rèn kinh mạch, cốt cách, huyết nhục.
Say mê luyện thân thể, cảm giác tê tê nhè nhẹ đột nhiên thêm một chút dao động lạnh lẽo.
Mục Trần lập tức bừng tỉnh, tâm thần khẽ động, quan sát một nơi cực
kỳ bí mật trong người, một giọt chất lỏng màu đen xuất hiện nơi đó,
xuyên qua máu thịt, thỉnh thoảng cuốn lấy xương cốt. Mỗi cơ quan được
giọt chất lỏng đó chạy qua, đều để lại một hắc ấn không thể xóa đi, đó
chính là dấu vết bị lôi độc ăn mòn.
- Đây là Hắc Thần Lôi Độc ư?
Mục Trần chấn động, quả nhiên độc tính kỳ dị, nếu hắn có bản Lôi
Thần Thể hoàn chỉnh, thì căn bản không cách nào nhận ra sự tồn tại của
nó.
Sau đó, Mục Trần lại phát hiện thêm những dao động lạnh lẽo ở những
nơi khác trong cơ thể, toàn bộ đều là Hắc Thần Lôi Độc ẩn trong người
hắn.
Mục Trần cảm ứng được lôi độc, tự nhiên lại cảm thấy khó chịu. Mấy thứ kia thật khiến người ta ăn không ngon ngủ không yên.
- Mục Trần, cứ theo lời ta mà làm. Thúc giục Lôi Thần Thể dẫn đám lôi độc đó đến kinh mạch tay phải!
Lão nhân đầu trọc đột nhiên lên tiếng chỉ điểm, âm thanh vang vào trong lòng.
Mục Trần hơi do dự, nhưng cũng vận chuyển Lôi Thần Thể. Tiếng sấm
rền mang theo những tia hắc lôi bắn ra, nhằm về phía những giọt lôi độc
đen tuyền.
Giọt lôi độc nhận thấy rõ uy hiếp tới nó, nhất thời co lại, như dịch chuyển tức thời chạy xuyên qua kinh mạch.
Mục Trần liền thả lỏng người. Nếu đám lôi độc kia mà lủi lung tung
khắp người thì phiền toái lớn. Hắn không nghĩ với đẳng cấp Lôi Thể chưa
đạt được nhất văn hiện tại có thể chịu nổi một khi Hắc Thần Lôi Độc bùng nổ.
Mục Trần bình tĩnh lại, giọt lôi độc cũng bình ổn trở lại, dần dần
nhận ra những tia lôi quang mang theo dao động quen thuộc mới từ từ đến
gần.
Mục Trần lập tức chộp lấy cơ hội khống chế nó đi thẳng đến luồng kinh mạch ở cánh tay.
Tiến lui một hồi, chừng vài phút sau lượng lôi độc tích tụ đều được Mục Trần đưa vào kinh mạch cánh tay.
- Dẫn nó tới ngón giữa.
Lão nhân đầu trọc lại tiếp tục chỉ điểm.
Mục Trần gật đầu, từng chút một dẫn từng giọt lôi độc đến ngón tay
giữa. Trong những đường kinh mạch ở ngón tay giữa có một nhánh kinh mạch nhỏ, nói cách nào đó là một phế mạch, nhưng hiện tại đã trở thành nhà
ngục tốt nhất cho số lôi độc kia.
Mục Trần hoàn thành dẫn hết lôi độc vào đoạn phế mạch kia, rồi dùng
lôi quang niêm phong lại, cũng tốn thêm một khoảng thời gian nữa.
Những giọt lôi độc lững thững trong đoạn phế mạch, dường như có linh tính gì đó, đột nhiên trở nên bạo động, dũng mãnh công kích phong ấn
lôi quang.
Mục Trần mở mắt ra, nghiêm trọng nhìn vào bàn tay phải, ngón giữa đã hoàn toàn trở thành màu đen, khác biệt với những ngón tay trắng còn
lại, mang đến cảm giác lạnh lẽo quỷ dị.
- Chúng nó muốn phá ra ngoài!
Mục Trần nhìn ngón tay run rẩy không ngừng, hắn trầm giọng nói.
Lão nhân đầu trọc thản nhiên gật đầu, chợt một giọt máu màu vàng lợt từ ngón tay lão bay ra, giọt máu lấp lánh rồi chui vào bàn tay Mục
Trần.
Hào quang ám kim từ bàn tay phải Mục Trần tỏa ra, rồi dần co lại,
biến thành một hoa văn ám kim. Nó chạy trong lòng bàn tay, rồi dũng mãnh tấn công vào ngón giữa, hình thành một phong ấn, giam cầm toàn bộ lôi
độc khiến chúng không thể phá ra được.
Màu đen trên ngón tay dần trở lại bình thường, nhưng Mục Trần vẫn cảm nhận rõ Hắc Thần Lôi Độc tồn tại trong đó.
- Phong ấn này có thể khóa chặt lôi độc, ta đã hoàn toàn bỏ khống
chế, nên sau này ngươi có thể tự do điều khiển phong ấn đó. Cái này xem
như là món hời thứ hai của ngươi, Hắc Thần Lôi Độc là một con dao hai
lưỡi, tuy nguy hiểm cho bản thân nhưng cũng không phải là thứ vũ khí
tồi.
- Sau này giao chiến với kẻ khác dùng ám chiêu này, một ngón tay chỉ qua, hé hé hé, ta nói cả Thông Thiên cảnh cũng phải lập tức trọng
thương.
- Trong Thú Liệp chiến nếu có bản lĩnh này, thì đâu có phải te tua với tên nhóc Cổ Thiên Viêm nọ.
Mục Trần mừng rỡ, mắt sáng quắc nhìn ngón tay của mình. Không ngờ
Hắc Thần Lôi Độc lại tốt đến thế, lần này quả nhiên là thu hoạch không
ít.
- Vậy gọi nó là Hắc Thần Lôi Độc chỉ.
Mục Trần nhếch miệng cười khoái trá, đặt cho nó một cái tên. Một cái tên đơn giản nhưng lại có sát thương kinh người.
- Tiền bối, bây giờ làm gì nữa?
Mục Trần vui mừng rạo rực hỏi. Có lời nhiều thế này mà không làm nên chuyện thì rất đáng xấu hổ a.
- Đợi ta kéo Lôi Linh kia ra, ngươi lẻn vào tìm Lôi Thần đan. Nhớ
kỹ! Thời gian ngươi có thể ở trong lôi hải kia nhiều lắm là nửa giờ, nên phải tranh thủ. Nếu không tìm được Lôi Thần đan thì phải chạy trở ra,
nếu còn chưa muốn hóa thành tro tàn.
Lão nhân đầu trọc trầm giọng nói.
Mục Trần nghiêm trang gật đầu, hắn cũng không muốn đùa giỡn với cái mạng cùi của mình.
Lão nhân đầu trọc không nói gì thêm, để cho Mục Trần điều tức nửa
canh giờ, đến khi trạng thái của hắn hồi phục, lúc đó mới chậm rãi bay
lên cao.
Không gian đằng kia đột nhiên bạo động kịch liệt, gió nổi lên dữ
dội, như sắp hình thành phong bạo, khiến cho trời đất run rẩy.
Uy áp đáng sợ vô cùng lan tỏa khiến không gian cũng chấn động.
Uy áp của Chí Tôn!
Uy áp này còn mạnh mẽ cường hãn hơn cả vị Bạch Long Chí Tôn ngày trước!
Lão nhân đầu trọc thần sắc nghiêm túc, sau lưng như có sóng biển u
ám lao tới, một con kình ngư không thấy đuôi phá sóng tiến lên.
"Gréc!"
Tiếng rít kinh thiên đi trước, kình ngư xuyên qua hải dương, từ trên lưng giang ra một đôi cánh rồng khổng lồ che khuất mặt trời.
- Đây là Bắc Minh Long Côn ư?
Mục Trần chấn kinh. Bắc Minh Long Côn rất khổng lồ, to ước chừng mấy vạn trượng, nhìn không thấy đuôi, uy áp đáng sợ này khiến không gian
nơi đây gần như chịu không nổi.
"Ầm Ầm!"
Lúc Bắc Minh Long Côn xuất hiện, lão nhân đầu trọc hoàn toàn biến
mất, còn lôi hải lại bùng phát cơn mưa sấm sét cực kỳ khủng bố.
Vô số những tia hắc lôi bắn lên cao, hội tụ phía trên lôi hải, hình
thành Hắc Lôi Linh không có hình dáng gì cụ thể. Lôi tương đổ xuống như
thác, lôi quang hội tụ thành hai con mắt đáng sợ, nhìn chằm chằm vào Bắc Minh Long Côn đằng xa.
"Ầm!"
Hắc Lôi Linh như phẫn nộ, lôi đình tung hoành bao phủ cả ngàn trượng.
Mục Trần hít sâu một hơi, ánh mắt chấn động.
Đằng kia hẳn chính là Lôi Linh?
Sinh linh biến thái như thế, thật quá đáng sợ.