Trên không trung Thanh
Thạch quảng trường cổ xưa, ko gian vòng xoáy xuất hiện, khi thanh âm trẻ tuổi kia truyền tới, trong thiên địa có vô số đạo ánh mắt nhìn tới, sau đó rất nhiều Cửu U Tước tộc nhìn thấy, hai đạo thân ảnh đang chậm rãi
đi ra từ bên trong vòng xoáy.
Hai đạo thân ảnh, một thiếu nữ áo đen có đôi mắt hoàng kim, bên trong
con ngươi tràn đầy sự hờ hững cùng một loại áp bách làm lòng người sợ
hãi, theo uy áp mà nàng phát ra, làm cho cường giả Cửu U Tước tộc trong
lòng ko nhịn đc phải chấn động, loại uy áp này, so với một vài trưởng
lão trong tộc còn cường đại hơn.
Mà bên cạnh nàng, là một thiếu niên cao gầy, hắn còn rất trẻ và đẹp
trai, con ngươi màu đen giống như tinh ko, khuân mặt trong sáng cười
cười, dù đang đối mặt với rất nhìu cường giả Cửu U Tước tộc, như cũ ko
hề sợ hãi.
“Hắn là Mục Trần? Là nhân loại cùng Cửu U điện hà ký kết huyết mạch kết nối?”
“Hắn thật sự dám đến Cửu U Tước tộc ta, thực sự là tìm chết, hắn thật
cho rằng dựa vào lời hứa của Thiên Tước trưởng lão, là có thể đạt đc
danh ngạch, may mắn chạy trốn để khỏi chết sao?”
“Buồn cười, hai danh ngạch đó chỉ Khương Nha cùng Tần Huyền có tư cách
tranh đoạt, hắn chính là đoạt miếng ăn trong miệng họ, thật ko bít trời
cao đất rộng.”
“Chỉ là nhân loại, cũng muồn so đấu cùng thiên tài Cửu U Tước tộc ta, ko biết sống chết!”
“. . .”
Khi vô số ành mắt hội tụ trên người Mục Trần, trong phiến thiên địa này
lập tức bạo phát vô số thanh âm. Đa số tộc nhân Cửu U Tước, trên mặt
tràn đầy trào phúng. Trong hai tháng ngắn ngủi, cái tên Mục Trần đã lui
truyền rộng rãi trong Cửu U Tước tộc.
Nhất là khi Mục Trần chậm chạp ko tới, bọn họ cho là hắn sợ hãi, trốn
tránh, dẫn tới sự khinh thường. Hơn nữa bởi vì Mục Trần, làm ô uế Huyết
mạch Bất Tử Điểu, càng làm cho đa số tộc nhân Cửu U Tước sinh lòng bất
mãn.
Khi những thanh âm trào phũng vang lên, ở giữa quảng trường, trên ghế
đá, các trưởng lão Cửu U Tước tộc, cùng đem ánh mắt lăng lệ nhìn về
hướng Mục Trần.
“Ngươi chính là Mục Trần?”
Vị trưởng lão áo xanh, ánh mắt lăng lệ như dao găm nhìn Mục Trần, thanh
âm lạnh lùng nói: “Ko nghĩ ngươi thật sự dám đên, cũng đc, vậy thì giải
trừ khế ước huyết mạch của ngươi và Cửu U đi thôi!”
Những người còn lại, đều quan sát Mục Trần. Đây là nguyên nhân mà họ cãi lộn trong thời gian qua, nhưng đến giờ mới đc nhìn thấy.
Đây chính là kẻ cùng huyết mạch cao quý nhât tộc họ trong ngàn năm qua
ký kết khế ước sinh tử sao? Xem ra cũng chỉ bình thường, hoàn toàn ko
thể so sánh với thiên tài trong tộc của họ.
Trên ghế đá trung ương nhất đăng kia, Thiên Hoang tộc trưởng cũng đang
đánh giá Mục Trần. Chỉ bất quá, hắn càng thêm thâm trầm, ko lộ cảm xúc,
làm người ta ko nhìn ra hỉ nộ.
Một bên Cửu U đã tỉnh táo lại sau sự xuất hiện của Mục Trần. Nàng thầm
cười khổ, nhưng ko biết tại sao, trong lòng ko heetsf thất vọng, ngược
lại sâu trong nội tâm hiện lên sự vui mừng.
Lý trí bảo nàng, lúc này Mục Trần chỉ có rời đi mới an toàn, nhưng nội tâm lại ko kìm nổi sự vui sướng.
Cửu U vụng trộm nhìn phụ thân, trong lòng tinh tường, chuyện hôm nay,
phải xem thái độ của người. Nếu hắn thật sự ko để Mục Trần vào mắt, như
vậy chuyện của hai người sẽ ko còn hi vọng.
Bất quá Thiên Hoang lịch duyện phi phàm, đối với Mục Trần ko lộ ra bất
kì cảm xúc nào, làm cho Cửu U tâm thần bất định, ko biết cha vợ đối với
con dê có thái độ j`. =]]
Trong Cửu U Tước tộc, thanh âm nổi lên bốn phía, giữa ko trung, Mạn Đà
La trong mắt lé hàn quang, nàng nhìn chằm chằm thanh bào trưởng lão,
cười lạnh nói: “Mục Trần làn người Đại La Thiên Vực ta, nếu ta đã đem
hắn tới, vậy nhất định sẽ mang hắn trở về.”
Thanh bào trưởng lão nghe vậy, mỉa mai cười, nói: “Khẩu khí thật lớn, đã đến Cửu U Tước tộc ta, còn chưa đến phiên một cái Đại La Vực Chủ vô
danh như ngươi giương oai. Lão phu ngược lại hảo tâm khuyên ngươi, ko
nên can thiệp vào việc này, nếu ko lửa giận của Cửu U Tước tộc ta, Đại
La Thiên Vực của ngươi chịu ko nổi đâu!”
Thời điểm thanh bào trưởng lão nói chuyện, hắn đã mãnh liệt từ trên ghế đá đứng lên, linh lực khủng bố, uy áp tỏa ra mãnh liêt.
Đằng sau hắn, linh lực mơ hồ biến thành biển lửa cực lớn, uy áp kinh thiên.
Hiển nhiên hắn định trực tiếp đè ép khí thế của Mạn Đà La, một khi nàng
yếu thế, dùng thực lực Mục Trần, sẽ ko còn cách nào phản đối bất cứ phán quyết gì của bọn họ.
Uy áp đáng sợ cũng làm cho Mục Trần biến sắc, trên thân như có một tòa núi lớn, làm cho linh lực trong người trở nên trì trệ.
“Hừ!”
Bất quá khi uy áp ngày càng lớn, ở bên cạnh, khuân mặt nhỏ nhắn Mạn Đà
La cũng chìm xuống, nàng hừ lạnh một tiếng, bước lên phía trc, chỉ thấy
ko gian dưới chân nàng giông như thủy tinh trực tiếp vỡ vụn, trực tiếp
đem viên tước cực lến do linh lực thanh bảo trưởng lão kia biến thành
bao phủ. . .
Phanh!
Linh lực va chạm, viên tước phát ra thanh âm thê lương, trước vô số ánh
mắt rung động, trực tiếp nổ tung, mà thanh bào trưởng lão cũng là sắc
mặt đại biến, thân hình chấn động lui về sau, ghế đá dưới chân xuất hiện vết rạn chằng chịt, sắp vỡ vụn.
Mấy vị trưởng lão chung quanh, ko nhịn đc kinh hô: “Thượng vị Địa Chí Tôn?!”
Thiên Tước trưởng lão đồng tử cũng co rút lại, hai tháng trc, khi hắn
nhìn thấy Mạn Đà La , nàng mới chỉ mới bước vào Thượng Vị Địa Chí Tôn.
Ko ngờ chỉ trong hai tháng ngắn ngủi nàng đã chính thức trở thành Thượng Vị Địa Chí Tôn!
Thực lực bực này, đã vựt qua rất nhiều trưởng lão trong tộc, đủ để cùng tộc trưởng sành vai!
Trên vị trí đầu não, trong mắt Thiên Hoang Tộc trưởng xẹt qua tia kỳ
quang, hắn nhìn Mạn Đà La thật sâu, rốt cuộc cũng mở miệng. Thanh am
trầm thấp: “Nghĩ ko gia Vực Chủ đã bước chân vào cảnh giới này. Thực lực như vậy, trong Thiên La Đại Lục, ngược lại ko sai.”
Thanh âm truyền ra như hóa thành thực chât, trong không trung khuếch
tán, theo đó, trùng kích trên người Mạn Đà La phát ra yên lặng tiêu tán, giống như bị triệt tiêu.
Nhìn thấy nột màn này, con ngươi Mạn Đà La hơi híp lại, trong thần sắc
nhiều hơn một phần kiêng kị. Từ thủ đoạn này mà xem, hiển nhiên Thiên
Hoang tộc trưởng đã sớm đạt tới cấp độ Thượng Vị Địa Chí Tôn.
“Thiên Hoang Tộc trưởng quá khen.”
Mạn Đà La thản nhiên nói: “Bất quá hôm nay ta đem MỤc Trần tới đây,
chính là vì ước định với Thiên Tươc trưởng lão, mong quý tộc thủ tín,
nếu ko Đại La Thiên Vực ta dù ko bằng quý tộc, nhưng nếu vạch mặt, đối
với song phương cũng ko đc bất kỳ chỗ tốt nào.”
Thanh bào trưởng lão nghe vậy, sắc mặt tái nhợt, nhưng ko nói đc j`.
Thực lực của Mạn Đà La đáng giá cho Cửu U Tước tộc coi trọng.
Thiên Hoang tộc trưởng sắc mặt ko đổi, ánh mắt từ trên người Mạn Đà La
chuyển về phía Mục Trần, thanh âm bình đạm nói: “Ngươi là Mục Trần?”
Mục Trần có thể bình thản đối mặt với những trưởng lão Cửu U Tước tộc
kia, nhưng khi đối mặt với Thiên Hoang, chăng biết tại sao luôn có chút
chột dạ, dù sao cũng là phụ thân Cửu U.
“Vãn bối Mục Trần, bái kiến Thiên Hoang tộc trưởng.” Đè xuống tâm tình, Mục Trần vội vàng ôm quyền cung kính đáp.
Thiên Hoang Tộc trưởng thản nhiên nói: “Ngươi cùng Cửu U có khế ước
huyết mạch, là khi các ngươi đối mặt sống chết, nên ko thể trách ngươi,
nhưng huyêt mạch Cửu U đối với tộc ta vô cùng quan trọng, nay huyết mạch của nàng bị ô nhiễm, có thể ảnh hưởng tới tiến hóa sau này của nàng.”
Mục Trần nghe vậy, trong lòng trầm xuống. Không nghĩ tới khế ước huyết mạch đối với Cửu U lại mang đến tai họa này.
“Nhưng nếu Cửu U có thể đạt đc Thần Huyết Bất Tử Điểu trong Thần Thú chi nguyên, ko chỉ có thể thanh chừ trọc khí, còn có thể cường hóa triệt để huyết mạch của nàng.”
Hắn liếc Mục Trần nói: “Nhưng bên trong Thần Thú chi nguyên, cạnh tranh
vô cùng thảm khốc, các tộc lớn đều tiến vào, dù là Cửu U Tước tộc ta
cũng ko có chút lợi thế nào, ngươi hiểu chứ?”
Mục Trần nhẹ nhàng gật đầu.
Thiên Hoang Tộc trưởng phất phất tay, nói: “Bởi vì khế ước huyết mạch,
ngươi có hai lựa chọn, một là dựa theo ước định với Thiên Tước trưởng
lão, nếu ngươi thành công, có thể trợ giúp Cửu U đạt đc huyết mạch hoàn
mỹ, sự tình khế ước, Cửu U tộc ta sẽ ko so đo, hơn nữa ngươi còn đạt đc
tình hữu nghị lớn nhất của tộc ta, đương nhiên, khó khăn trong đó, trong lòng ngươi tự hiểu.”
“Mà nếu ngươi đối với bản thân không có tự tin, niệm tình ngươi đã từng
cứu tính mạng Cửu U, ta sẽ ko tính toán với ngươi, nhưng ngươi phải ở
trong Cửu U Tước tộc ta mười năm!”
Nói đến đây, ánh mắt Thiên Hoang tộc trưởng trở nên lợi hại, hắn nhìn
Mục Trần, nói: “Bây giờ, ngươi có thể cho ta biết lựa chọn của ngươi
không?”
Trong thiên địa, vô số tộc nhân Cửu U Tước tộc đều nhìn lên, quan sát
thân ảnh trẻ tuổi kia, bọn họ cũng muốn biết lựa chọn của hắn là gì.
Theo bọn hắn xem, tộc trưởng dã đưa cho Mục Trần điều kiên hậu đãi nhất, mà điều kiện thứ hai, càng là thả cho hắn một mạng, tuy nói giam lỏng
mười năm, nhưng tính mạng đc bảo toàn, đồng thời ko bị việc khế ước là
liên lụy.
Trong sân rộng, trong ánh mắt hai thân ảnh đang ngồi xếp bằng tràn đầy
sự ngạo nghễ, ánh mắt nhìn Mục Trần hiện lên sự cười nhạo.
Kẻ này, chắc chắn sẽ chòn điều thứ hai, bằng ko muốn từ trong tay họ
cướp lấy danh ngạch, quả thực chính là mơ tưởng.(lúc éo nào mấy thằng
như này cũng vậy rồi đến lúc bị đánh cho phù mỏ lại gào thét như mấy
thăng động kinh, ngu đến tội :v)
Trong vô số ánh mắt chú mục, Mục Trần nhìn chằm chằm Thiên Hoang tộc
trưởng, sau đó hướng về Cửu U cười cười, nháy mắt sau, thân hình khẽ
động trực tiếp tới trên quảng trường, cuối cùng nhìn về phía hai đạo
thân ảnh kia, ôm quyền nói: “Hai vị, Đại La Thiên Vực Mục Trần, đến đây
lấy danh ngạch!”