Đại Chúa Tể

Chương 973: Chương 973: Hai tầng linh trận




Đùng!

Trên quảng trường đá xanh to lớn, đột nhiên xuất hiện rung động dữ dội. . . trong vô số ánh mắt soi mói kinh ngạc của mọi người, từng đạo hào quang từ dưới nền đá xanh bộc phát ra. . .

“Chuyện gì đang xảy ra?!”

Ko ít tộc nhân Cửu U Tước kinh ngạc, họ nhìn chằm chằm vào trong sân, phát hiện hào quang đã đem phạm vi ngàn trượng (lại ngàn ---) xung quanh Tần Huyền bao phủ.

“Hình như là do Mục Trần làm ra!” Có người lên tiếng kinh hô, tình huống như vậy, hiển nhiên là tác phẩm của Mục Trần.

Trên những ghế đá đằng kia, sắc mặt chư vị trưởng lão Cửu U tộc kinh nghi nhìn nhau, ánh mắt lập lòe, khi ánh mắt bọn họ hướng về quảng trường, sắc mặt hơi đổi, có chút hiểu ra.

Mà trong vô số ánh mắt hội tụ, dưới linh quang ngập trời, sắc mặt Tần Huyền cũng ko ngừng biến hóa, hắn nhìn những khe nứt đang phát ra sóng linh lực kỳ lạ, tâm thần có chút bất định.

Biến cố đột ngột cũng làm hắn chở tay ko kịp, chợt hắn ko chút do dự thúc dục Hàn Tước, cánh lớn chấn động, phong bạo gào thét, ý định thoát ra ngoài.

Chuyện đến mức này sao hắn có thể ko nhận ra biểu hiện lúc trc của Mục Trần chỉ là hành động che mắt. Tuy hắn ko biết Mục Trần đã làm j`, bất kể thế nào, ra khỏi đây rồi tính. Đến lúc đó hắn sẽ dốc hết sức đem Mục Trần giải quyết là xong.

OÀ..ÀNH!

Phong bạo gào thét, thân hình Hàn Tước nhanh chong bay lên, thế như lưu tinh ko thể ngăn cản.

Bất quá, nhìn thấy Tần Huyền đào tẩu, Mục Trần chỉ cười nhạt, tay khẽ nhấc.

Ông!

Trong thiên địa, quang mang đột nhiên tăng vọt, chỉ thấy tia sáng như một mảnh giấy đem phạm vi ngàn(ngàn tiếp) trượng bao phủ.

XÍU ...UU!! XÍU...UU!!!

Trong màn hào quang vô số quang ảnh cầu vồng như xiềng xích to lớn hiện ra, bên trên phủ đầy phù văn cổ xưa. Xiềng xích vừa xuất hiện, liền đem cả phiến thiên địa bao phủ ở bên trong.

Biến cố đột nhiên làm cho Tần Huyền cả kinh, ko đợi hắn kịp phả ứng, vô số xiềng xích hướng phía hắn bay tới, ngắn ngủi vài cái hô hấp, đã đem Hàn Tước bao phủ bên trong.

OÀ..ÀNH!!

Hàn Tước điên cuồng dãy dụa, linh lực trong cơ thể ko ngừng bạo phát, nhưng vẫn như cũ ko thể thoát ra.

Chỉ trong chốc lát, Hàn Tước đã bị chói chặt.

Tần Huyền chấn động, mũi chân điểm ra, cướp đừng mà chạy.

‘Rầm Ào Ào’!

Nhưng vô ích, vô số xiềng xích từ phía sau bay tới, giống như rắn độc quấn chặt lấy hắn.

Ầm! Ầm!

Linh lực trong cơ thể Tần Huyền bạo động, ý đồ thoát khốn, nhưng xiềng xích liên miên vọt tới ko cho hắn chút cơ hội nào.

“Linh trận?!”

Cục diện hiện tại, làm cho sắc mặt Tần Huyền biến đổi, giờ hắn mới nhận ra, sở dĩ Mục Trần ko ngừng né tránh, chính là để bố trí linh trận này.

“Cái khốn trận này thật mạnh, đến ta cũng khó phá. . . Nguyên lai ngay từ đầu hắn đã có ý vây khốn ta, rồi mới đem ta đánh bại.”

Sắc mặt Tần Huyền ko ngừng thay đổi, lúc này mới nhận ra dụng ý của Mục Trần. Người này hiển nhiên đã nhận ra, ko thể so đấu viễn công với hắn, nên mới bày ra khốn trận để hạn chế.

Nghĩ thông suốt điểm này, trong lòng Tần Huyền ko khỏi băng hàn. Thủ đoạn của Mục Trần làm hắn cảm thấy kinh hãi, chỉ trong thời gian ngắn đã tìm ra cách ứng phó.

Mà trong khi Tần Huyền còn đang giãy dụa, chỉ thấy quanh thân Mục Trần đột nhiên bạo phát hào quang. Một cự nhân màu vàng xuất hiện, chính là Đại Nhật Bất Diệt Thể.

Gọi ra Chí Tôn Pháp Thân, ko hề do dự, ấn pháp trong tay Mục Trần biến đổi, bên trong cơ thể to lớn của Đại Nhật Bất Diệt Thể chợt hiện lên năm vầng mặt trời chói mắt, sau đó vỡ vụn.

Ầm ầm !

Chí Tôn thần thông, Ngũ Dương thương !

Kim quang lưu chuyển, hội tụ trên lòng bàn tay cự nhân, trên mũi thương như thể có năm vầng mặt trời đang chuyển động, uy áp đáng sợ tràn ra.

Phát giác uy năng của cự thương, trong long Tần Huyền run rẩy. Uy lực này, cho dù là lúc hắn toàn thịnh đem hết toàn lực ra mới có thể miễn cưỡng chống đỡ, huống chi là lúc này!

Mục Trần này thật giảo hoạn, nếu ngay từ đầu hắn vận dụng thủ đoạn như vậy, mình đã ko đến nỗi mất cảnh giác, để rồi rơi vào khốn cảnh, thật đáng hận!(lúc éo nào cũng ra với chả vẻ đến lúc thua lại nói người ta thế này thế nọ ---)

Ầm ầm !

Cự nhân màu vàng mãnh liệt tiến tới Tần Huyền đang bị vây khốn.

Tần Huyền điên cuồng vận chuyển linh lực ý định thoát khốn, nhưng đã muộn. Ko còn cách nào, hắn lạnh lùng nói: “Khương Nha, ngươi còn ko chịu ra tay?!”

Bên ngoài vòng chiến, nhìn một màn này, sắc mặt Khương Nha cũng trở nên khó coi. Sức chiến đấu bạo phát của Mục Trần làm cho hắn cảm thấy kinh hãi.

Kẻ này ko ngờ lại là linh trận sư!

Ngay từ đầu hắn đã giấu giếm!

Ánh mắt Khương Nha biến ảo. Lúc trc hắn bày ra bộ dáng cao ngạo để Tần Huyền tới đánh với Mục Trần, nếu hai người cùng ra tay, ko khỏi đưa đến sự coi thường. Nhưng Mục Trần lúc này đã mang đến cho hắn cảm giác bị uy hiếp, nếu để mặc Tần Huyền bị đánh bại, chỉ dựa vào mình hắn có thể đấu lại Mục Trần sao?

Nếu là lúc trc, hắn sẽ ko chút do dự gật đầu, nhưng hiện tại. . . hắn cũng ko nắm chắc.

Ánh mắt Khương Nha ko ngừng xoay chuyển, cuối cùng, hắn cắn chặt răng, ko do dự nữa, bàn tay hắn nắm lại, một thanh trường thương đỏ thẫm hiện ra, linh lực bàng bạc như núi lửa phun trào lao đến.

XÍU...UU!!

Thân ảnh Khương Nha trực tiếp hóa thành lưu quang, mũi thương chỉ hướng Mục Trần lao đến. Hiển nhiên hắn muồn bọ ngựa bắt ve, chim sẻ chực sẵn, Mục Trần chỉ đánh bại Tần Huyền, chỉ cần hắn nắm lấy thời cơ, đả bại Mục Trần, đến khi đó ... người thắng cuối cùng, chính là hắn.

Mà Khương Nha ra tay, trực tiếp đưa tới một trận xôn xao, một ít tộc nhân âm thầm bĩu môi. Khương Nha trc nay luôn cao ngạo, vậy mà lại thừa dịp Mục Trần toàn lực đối phó Tần Huyền, ra tay đánh lén.

Một trận này, bất kể Mục Trần thắng hay thua, trong Cửu U tộc đã ko có ai dám coi thường hắn nữa.

Trong vô số ánh mắt soi mói, cơ hồ trong khoảng khắc Khương Nha đã vọt vào vòng chiến. Linh lực trong cơ thể ko hề dữ lại tràn ra nhằm về phía Mục Trần.

Theo Khương Nha xuất thủ, đồng thời đã đẩy Mục Trần vào tuyệt cảnh. Bất kể hắn cố chấp công kích Tần Huyền, hay quay lại đối mặt với Khương Nha, đều khiến cho hắn lâm vào hoàn cảnh xấu.

Cái thứ nhất sẽ làm hắn bị Khương Nha đánh trọng thương, cái sau làm hắn mất đi cơ hội tốt nhất loại bỏ Tần Huyền, nếu thu tay lại, hắn có nguy cơ gặp cảnh hai người liên thủ tấn công.

Khi đó, hắn gần như ko hề có phần thắng.

Rất nhiều ánh mắt tập trung vào Mục Trần, thậm chí mấy trưởng lão Cửu U tước tộc cũng nhìn sang. Họ đều muốn biết Mục Trần sẽ đối phó với cục diện này như thế nào.

Mà dưới những ánh mắt mong đợi, Khương Nha đã tới gần Mục Trần.

Trên đỉnh đầu Đại Nhật Bất Diệt Thể, nhìn một màn này, sau đó liếc Tần Huyền đang điên cuồng giãy dụa, khóe miệng Mục Trần hiện lên một nụ cười thản nhiên.

Tay hắn đột nhiên kết ấn, miệng lẩm bẩm: “Thanh Liên linh kiếm trận, mở !”

Ông !

Ngay khi thanh âm của Mục Trần hạ xuống, trong nháy mắt, chỉ thấy bên ngoài Thiên La trận đột nhiên hiện ra vô số kiếm quang màu xanh, thanh âm kiếm ngân vang vọng thiên địa.

Xoạt!

Bên ngoài quảng trường, một mảng xôn xao, vô số cường giả Cửu U tước tộc biểu cảm chấn kinh, thậm chí là mấy vị trưởng lão, thần sắc cũng ko nhịn đc biến đổi.

Bởi họ nhận ra, Mục Trần khi đó ko chỉ bố trí một đạo linh trận.

Chỉ là đạo linh trận này, ẩn dấu càng sâu, ngay cả Thiên Hoang tộc trưởng trong lúc nhất thời cũng ko thể phát hiện, dù sao đối với linh trận, hiểu biết của hắn cũng ko sâu.

Mục Trần đã qua mặt tất cả mọi người!

Ong ong !

Trong sân rộng, Mục Trần vẫn ko để ý tới thanh âm huyên náo bên ngoài, hắn cong tay búng, chỉ thấy thanh quang đầy trời biến thành một thanh Thanh Liên cự kiếm, thế xuyên thiên địa, lao tới thế công của Khương Nha, làm hắn chở tay ko kịp.

Ngay khi Thanh Liên cự kiếm trực tiếp đánh về phía Khương Nha, trong vô số ánh mắt khiếp sợ, chỉ thấy Đại Nhật Bất Diệt Thể trực tiếp sải bước về phía Khương Nha, Ngũ Dương Thương to lớn trong tay mãnh liệt đánh xuống.

Một thương một kiếm, phong tỏa tất cả đường lui của Khương Nha, thế công ác liệt làm cho sắc mặt hắn trắng bệch.

Thế mới biết, mục tiêu thực sự của Mục Trần chính là Khương Nha!

Kiếm trận này, chính là để phòng bị hắn! Chỉ cần hắn ra tay, sẽ hoàn toàn lâm vào tuyệt cảnh!

Thủ đoạn thật đáng sợ!

Trong sát na, trong lòng Khương Nha dâng lên hàn ý, bất luận là hắn hay Tần Huyền, trong trận đối chiến này, đều đã thất bại thảm hại.

OÀ..ÀNH!!

Khương Nha lộ vẻ tuyệt vọng, kim thương cùng Thanh Liên cự kiếm đã đánh tới, linh lực kinh khủng nổ tung, không gian như bị cuồng bạo xé rách.

Phốc phốc!

Sóng xung kích tàn sát bừa bãi, thân thể Khương Nha chật vật bắn ra ngoài, đột phá mọi phòng ngự, trực tiếp bay ra khỏi quảng trường, đem mặt đất cày thành một đường rãnh thật sâu.

Thân thể Khương Nha đây máu nằm trong khe rãnh, khí tức mơ hồ, đã triệt để bị trọng thương, nếu ko phải Mục Trần lưu thủ, thì với một linh trận công kích đạt Địa phẩm cao cấp, cùng một kích toàn lực của Đại Nhật Bất Diệt Thân, chỉ sợ trên đời này đã ko còn Khương Nha hắn.

Dù vậy, Khương Nha lúc này, đã mất khả năng chiến đấu.

Trong thiên địa, vô số ánh mắt ngốc trệ, Khương Nha chuẩn bị làm hoàng tước, đẩy Mục trần vào tuyệt cảnh. . . Đã thua?!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.