Đại La
Thiên vực chinh phạt Bách Chiến vực, cuối cùng giành được thắng lợi.
Ngay khi chiến tranh kết thúc, những tin tức liên quan đến đại chiến lập tức lan nhanh kinh người, kéo đến từng thế lực trong phạm vi Bắc giới.
Theo đó,
kết quả đại chiến cũng không ngoài dự đoán của phần lớn các thế lực, dẫu sao chiến lực chênh lệch giữa Đại La Thiên vực và Bách Chiến vực rất rõ ràng, nếu không có Huyền Thiên điện âm thầm chống lưng, e rằng Bách
Chiến vực cũng không có gan khiêu khích Đại La Thiên vực.
Dù vậy
vẫn có một số tin tức bất ngờ, như việc trận đánh cược thứ hai, Đại La
Thiên vực bị Bách Chiến vực gác lại một điểm. Không ai ngờ được Ma Thi
tông có Thi Linh vương hung hãn cường hoành như vậy, nháy mắt ra độc
chiêu tự hủy ma thi bổn mạng, trong thương Tu La vương, giành chiến
thắng quan trọng.
Cũng vì
đó mà Đại La Thiên vực tạm rơi xuống hạ phong, vì một điều rõ ràng Tần
Bi của Đại Bi Thiên có năng lực vượt xa những thống lĩnh hàng đầu của
Đại La Thiên vực.
Những kẻ
cho rằng trận thứ ba, Mục Trần chắc chắn thất bại, thế nhưng không ngờ
cuối cùng chuyển bại thành thắng, khiến tất cả ngẩn ngơ.
Vị thống
lĩnh trẻ tuổi thực lực chỉ mới Chí Tôn nhị phẩm lại trong thời khắc
quyết định ngăn cơ sóng dữ, không chỉ không bại, mà còn chiến thắng,
đánh bại Tần Bi đã bước một chân vào Chí Tôn tứ phẩm!
Trận đánh thay đổi cục diện, mang tới thắng lợi cho Đại La Thiên vực. Mặc dù có
chút khôi hài, không ai nghĩ rằng nhiệm vụ gánh vác thể diện Đại La
Thiên vực lại đặt lên vai một thống lĩnh bé nhỏ như vậy.
Mặt khác, liên quan đến trận đấu cuối, Mục Trần và
thiếu điện chủ Huyền Thiên điện Liễu Viêm giằng co, tin tức truyền ra
cũng mang tới không ít xôn xao.
Đương
nhiên, dù cho Mục Trần danh vọng vừa tăng rất cao sau khi đánh bại Tần
Bi, nhưng so sánh với Liễu Viêm một nhân vật nổi danh đã lâu trong giới
trẻ Bắc giới, thực lực vẫn còn kém vài phần, chênh lệch quá lớn.
Nhưng dù
thế nào, một gã trước đó Bắc giới chẳng biết là ai, đột nhiên thanh danh thước khởi, không ít thế lực đã bắt đầu chú ý vị tân thống lĩnh tiềm
lực kinh người của Đại La Thiên vực, Mục Trần...
Cũng chưa biết gã thiên tài này có như phù dung sớm nở tối tàn hay không, nhưng ít ra lúc này đang là thì khoe sắc của hắn.
Ngôi sao
mới này có thể tỏa sáng trong Bắc Giới hay không, còn phải nhìn xem hắn
chuyển hóa tiềm lực trở thành thực lực như thế nào.
Và Long
Phượng Thiên sắp đến chính là dịp trả lời tốt nhất cho câu hỏi trên. Nơi đó, Liễu Viêm chính là sự khảo nghiệm lớn cho hắn,
Tin tức
hậu chiến tranh Đại La Thiên vực vs Bách Chiến vực lan ra, Mục Trần lại
trở về Cửu U cung hưởng thụ hòa bình. Cửu U cung gần đây tiếp quản số
lượng thành thị lớn mà trở nên bận rộn, nhưng cũng nhờ bà đại tổng quản
Đường Băng, sự chu đáo tỉ mỉ của nàng giúp Mục Trần cũng như Cửu U không cần bận tâm.
Mặt khác, hậu chiến, Cửu U cung nhận thấy rõ danh vọng thế lực đã tăng đến mức
chóng mặt trong Đại La Thiên vực, những lời gièm pha, những tin đồn khi
trước hoàn toàn mất tích, chư vương nhìn họ cũng trở nên khách khí hơn,
ngay cả Huyết Ưng Điện lâu nay căm ghét không vừa mắt cũng trở nên khiêm nhu hơn, tận lực tránh chạm trán, không còn dám dùng ánh nhìn miệt thị như trước nữa.
Nguyên
nhân dĩ nhiên chính vì biểu hiện hung mãnh của Cửu U vệ trong đại chiến
vừa rồi, và phần lớn cũng còn do thái độ ra mặt bảo vệ Cửu U và Mục Trần của vị vực chủ đại nhân thần bí hôm đó.
Đại La
vực chủ là chúa tể Đại La Thiên vực, lời của nàng là mệnh lệnh tuyệt
đối, kiêu ngạo như Huyết Ưng Vương cũng nào dám vênh váo. Thái độ của
vực chủ rõ ràng là chiếu cố đặc biệt cho Mục Trần với Cửu U, chỉ bấy
nhiêu đó những kẻ bất mãn lập tức phải đổi thái độ với Mục Trần.
Hậu sơn Cửu U cung.
Mục Trần ngồi xếp bằng trên ngọn núi, mắt nhắm lại, sấm sét vô sắc lượn lờ quanh thân, loáng thoáng rít lên.
Tiếng sấm rất chói tai, mang theo dao động quỷ dị. Nếu có ai ở đây sẽ bị lôi âm phá hoại, làm cho tâm thần nổi loạn.
Lôi âm
kia chính là U Minh Tâm Ma Lôi, Mục Trần đang dùng sức mạnh ma lôi để tu luyện Vô Thượng Tâm Ma Kinh kiếm được trong Lôi Ma Uyên.
Lôi âm
rít lên trong một giờ, Mục Trần choàng tỉnh, tay đưa lên sờ quả tim. Bị U Minh Tâm Ma Lôi oanh kích nhiều lần, hắn nhận thấy Tâm Ma lực xâm nhập
vào tim càng lúc càng nhiều, chỉ có điều hơi thất vọng là Tâm Ma chủng
vẫn chưa luyện thành.
- Vô Thượng Tâm Ma Kinh quả nhiên không dễ tu luyện.
Mục Trần thở dài, nhưng cũng không sao. Nếu dễ tu luyện như vậy, thì Vô Thượng Tâm Ma Kinh cũng đâu có khủng được như thế.
Nhìn
xuống Cửu U cung, lúc này đêm đã khuya, Cửu U cung vẫn tất bật như thế.
Có hồi chiến tranh vừa rồi đã mang lại tài nguyên lớn, Cửu U ra lệnh mở
chiêu mộ thêm một doanh trại dự bị cho Cửu U vệ, quân số 4000. Đạo quân
này dĩ nhiên chiến lực kém xa Cửu U vệ, còn phải bồi dưỡng nhiều.
Nhưng tổng quan mà nói, Cửu U cung lúc này đã trở nên thịnh vượng, không còn vẻ hoang tàn im ắng của một năm trước nữa.
Mọi thay
đổi cũng nhờ có việc Cửu U trở về cũng như sự xuất hiện của Mục Trần.
Bản thân mang lại thay đổi cho nơi này, hắn cũng tự cảm thấy hài lòng.
- Cái này là U Minh Tâm Ma Lôi của ngươi?
Đang vẩn
vơ suy nghĩ về Cửu U cung, một giọng nói trong trẻo làm hắn giật mình
tỉnh mộng. Mục Trần cả kinh, vội vã quay đầu lại, trên khối đá lớn phía
sau, cô bé váy đen đang ngồi vắt chân, mắt tròn tỏ ra hơi ngạc nhiên.
Dáng vẻ đó, ngoài Mạn Đà La, đương kim Đại La vực chủ thì còn có ai khác sao.
Mục Trần
nhìn thấy Mạn Đà La, vội vã đứng lên, bất giác thiếu tự nhiên, gương mặt hơi nhăn nhó. Trước đây đối xử với nàng khá tùy tiện, hôm nay lại khổ
ải tỏ ra cung kính, thật quá xấu hổ.
- Cứ xem
ta là cô bé Mạn Đà La đi. Hơn nữa ta thấy rõ, dù ta là vực chủ, nhưng
trong lòng ngươi cũng chẳng có mấy cung kính, không cần phải cố gắng giả vờ như thế.
Mạn Đà La liếc nhìn hắn, tay chống cằm.
Mục Trần
lúng túng cười trừ, hắn đương nhiên e ngại thực lực siêu cường của Đại
La vực chủ, nhưng muốn hắn cung kính thật lòng thì thật sự khó. Bị Mạn
Đà La nhìn thấu ý nghĩ trong lòng, hắn cũng gắng gượng cười tự nhiên:
- Lần này thật đa tạ.
Dĩ nhiên đang nói về chuyện Mạn Đà La đứng ra bảo vệ hắn và Cửu U. Hắn không ngu, việc đó rõ ràng Mạn Đà La đã đổi một giá lớn.
- Ngươi lập đại công cho Đại La Thiên vực, nếu mới đó mà đã vứt bỏ ngươi, dễ khiến những kẻ khác tâm tro ý lạnh.
Mạn Đà La lơ đãng.
Mục Trần
vuốt mũi. Lời chính nghĩa như thế thoát ra từ miệng một siêu cường giả
như nàng cũng thật buồn cười. Thực lực của nàng thì nói gì đến trung
thành, thực sự tất cả cũng là sợ hãi nàng mà thôi, hắn không tin có ai
đó thật sự trung thành.
- Thêm nữa ngươi giúp ta, tự nhiên ta sẽ trả lễ.
Mạn Đà La nói tiếp, dường như có dụng ý. Mục Trần bật cười, nhìn nàng đầy cảm
tình. Hắn giúp nàng lần này có vẻ như có ích cho Đại La Thiên vực rất
nhiều, cực kỳ trọng yếu.
- Ừm...
Mạn Đà La đột nhiên vung tay, một luồng sáng bắn tới Mục Trần. Hắn giơ tay đón
lấy, nhìn vào lòng bàn tay, một bình ngọc trong suốt long lanh, dịch thể trong vắt lưu chuyển trong đó, toát ra dao động linh lực kinh người.
- Cái này. . .
Mục Trần ngạc nhiên ngẩng mặt lên.
- Trong đó là 20v Chí Tôn linh dịch. Chiến thắng Bách Chiến vực lần này cũng nhờ có ngươi, đây xem như phần thưởng.
Mạn Đà La khẽ nói.
Số lượng
Chí Tôn linh dịch này làm cho hắn choáng váng, khổ chiến với thế lực
hàng đầu như Lôi Ma Tông, đánh đuổi rồi vào vơ vét cả thế lực mới tịch
thu được có hơn 10v Chí Tôn linh dịch, mà không chia cho hắn chút nào,
toàn bộ đều dùng để phát triển Cửu U cung vì nó cần thiết hơn.
Chí Tôn
linh dịch là thứ không thể thiếu để tu luyện đối với cường giả Chí Tôn.
Có nó, việc đề thăng thực lực, khai mở thần thông trở nên dễ dàng hơn
nhiều. Hắn vốn nghèo kiết xác, mấy ngày nay chẳng dám nghĩ tới, nào ngờ
lại có 20v Chí Tôn linh dịch rớt vô đầu, cảm xúc bất chợt hạnh phúc vô
biên.
Mục Trần
cầm chặt bình ngọc, tay run run sợ rơi mất, định khách khí vờ từ chối,
nhưng cuối cùng thở hắt ra, cất ngay vào, trịnh trọng cung kính hướng
tới Mạn Đà La:
- Đa tạ.
Mạn Đà La đứng dậy, gió đêm thổi tới, mái tóc chấm gối lất phất, dáng vẻ mỏng
manh của tiểu cô nương giữa trời đêm, nàng cất tiếng:
- Ba
tháng nữa, ngươi sẽ đại diện Đại La Thiên vực tham gia Long Phượng
Thiên, Liễu Viêm tất nhiên sẽ chăm sóc kỹ tới ngươi. Trong ba tháng này, ta sẽ đích thân huấn luyện ngươi, nếu như không đạt đến trình độ làm
cho ta hài lòng, thì đừng mong ta cho ngươi tư cách tham gia.
Giọng nói rất bình thản, nhưng rõ ràng rất uy nghiêm.
Nàng nhẹ nhàng rời đi, để lại gã thiếu niên cô đơn với vẻ mặt ngu ngốc đang cầm bình ngọc. (LTC: cất rồi mà nhỉ??)