Chiến ý từ trên thân thề Mục trần bay lên, mà thân ảnh của hắn lúc này
cũng bắn nhanh như điện xẹt về phía phiến không gian đang từ từ vững
chắc kia.
Biến cố lúc trước cũng làm Mục Trần có chút giật mình, hắn cũng không
nghĩ rằng, bên trong di tích linh điệp lại cất giấu truyền thừa của
huyền long chiến đế.
Hơn nữa điều khiến hắn chấn động hơn chính là “Huyền long quân” mà vũ thông nhắc tới.
Đó là một đội quân hùng mạnh có thể địch nổi tiên phẩm thiên chí tôn,nếu muốn chế tạo loại quân đội có qui mô và cấp bậc thế này, dù là những
thế lực bá chủ một phương cũng sẽ cần không ít thời gian cùng với lượng
tài nguyên không lớn đến mức thể tưởng tượng nổi.
Cho nên, dù bản thân Mục Trần cũng là chiến trận sư, nhưng hắn lại chưa
từng nghĩ đến việc đi tạo một đội quân, bởi vì hắn không chịu nổi lượng
tài nguyên cùng với thời gian cần thiết.
Nhưng nếu đúng theo lời vũ thông nói thì Huyền long quân này hẳn được
bảo tồn rất tốt, quan trọng nhất là đội quân này cũng không phải chiến
khôi, mà là quân đội vẫn còn sự sống.
Chỉ bất quá, đội quân này bị huyền long chiến đế đưa vào giấc ngủ say,
chỉ cần bọn họ có thể thức tỉnh thì sẽ lại có thể khôi phục uy danh hiển hách thời thượng cổ của huyền long quân .
Những người ở đây, kẻ có thể nhận ra độ trân quý của đội quân này trừ vũ thông ra, có lẽ cũng chỉ có Mục trần.
Cho nên, lúc vũ thông vừa dứt lời, hắn liền không chút do dự lao thẳng ra,lập tức tiến hướng về Huyền Long Không Gian.
Lúc Mục Trần vọt qua nhanh như chớp, hầu như tất cả mọi người còn chưa
kịp phản ứng gì, thậm chí đến Vũ Thông còn đang ngu ngơ, bất quá chỉ
trong nháy mắt, khi hắn cảm ứng được chiến ý trên người Mục Trần, khuôn
mặt hắn không nhịn được mà trờ nên dữ tợn.
Hắn không thể nào nghĩ tới, mấy câu nói lúc trước của hắn lại dẫn đến biến cố này!
Bởi vì cơ bản là hắn đã xác định, tại chỗ này, trừ hắn ra cũng không có
vị chiến trận sư thứ 2, nếu không thì tại sao lúc trước đánh nhau kịch
liệt như thế mà hắn không cảm giác được chút dao động nào của chiến ý?
Nhưng dù hắn khó tin thế nào, sự thật tàn khốc vẫn bày ra trước mắt.
Nhìn mục trần bay vọt tới, vũ thông đột nhiên hối hận muốn tự vả vào
miệng mình một cái, lúc trước hắn đã quá đắc ý, nên mới tiết lộ ra những bí mật này, nhưng khi đó đúng là hắn cần phải tiết lộ một ít tình báo
quan trọng mới có thể phân tán sự chú ý của mọi người, tránh để bọn họ
đánh nát cửa vào không gian, đến lúc đó gà bay trứng vỡ.
Chỉ là hắn lại không ngờ tới, lần này lắm mồm lại mang thêm phiền phức.
Ánh mắt vũ thông trong khoảnh khắc trở nên đỏ bừng, khuôn mặt dữ tợn vô cùng.
Bất quá, vũ thông cũng không bị cơn giận lấn át lý trí, ánh mắt hắn dữ
tợn nhìn mục trần, nhưng cũng không xuất thủ, mà bước tới một bước, đi
vào ttong Huyền Long Không Gian.
Chuyện trọng yếu nhất bây giờ là đạt được huyền long quân, nếu lúc này
hắn xuất thủ mà để mục trần quấn lấy thì sẽ khó tránh khỏi việc xuất
hiện những biến cố khác, soạt!.
Huyền Long Không Gian hơi dao động, thân ảnh của vũ thông cũng biến mất
trong cửa vào, mà nháy mắt sau mục trần cũng xuất hiện ở đó, không chút
do dự nào bước vào theo.
Hai người một trước một sau, đồng thời bước vào Huyền Long Không Gian.
Sau khi 2 người biến mất, cả hang động bao la lại trở nên yên tĩnh, nhân mã 2 bên thấy cảnh này đều hai mặt nhìn nhau, lại không biết nên làm gì bây giờ.
“Mục trận lại theo vào? vũ thông kia tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho hắn
đâu!“. Ôn thanh tuyền có chút lo lắng,hướng về phía linh khê, lạc ly
nói.
“Hơn nữa Mục Trần lại còn là một vị chiến trận sư? hắn có cạnh tranh nổi với vũ thông không?”
Mục Trần tiến vào Huyền Long Không Gian hiển nhiên là vì “Huyền long
quân”, nhưng vũ thông chắc chắn sẽ không để hắn toại nguyện, cho nên
giữa 2 người nhất định sẽ có tranh đấu thảm thiết.
Thực lực của vũ thông còn mạnh hơn đại viên mãn địa chí tôn bình thường, trong tay nhiều lá bài tẩy, tuyệt đối không phải kẻ dễ đối phó.
Linh khê cũng hơi cau mày, còn lạc ly thì lại tỏ ra bình tĩnh, nàng nhìn chằm chằm Huyền Long Không Gian, nhẹ giọng nói :“MụcTrần không phải là
kẻ bị lợi lộc làm mờ mắt, hắn đã lựa chọn như vậy thì hẳn là cũng có
chút nắm chắc”
Tuy vũ thông kia mạnh mẽ, nhưng mục trần cũng không phải dễ chơi, lúc
hắn mới là hạ vị địa chí tôn đã có thể cướp đồ trong miệng thượng vị địa chí tôn, giờ hắn đã bước vào thượng vị địa chí tôn, một khi thật sự
đánh toàn lực thì, lạc ly tin tưởng, dù so sánh với những cường giả đại
viên mãn lợi hại nhất thì Mục Trần cũng không hề yếu kém. banlong.us
Thấy vẻ bình tĩnh của lạc ly, bọn ôn thanh tuyền mới thở phào một cái,
dù bất kể thể nào, việc kế tiếp bọn họ có thể làm cũng chỉ là cầu nguyện cho mục trần có thể đoạt được huyền long quân, nếu không một khi đội
quân này rơi vào tay vũ thông thì sẽ là tai hoạ ngập đầu với bọn họ.
Vì vậy, trong hang động khổng lồ vốn là tranh đấu kịch liệt, nhưng lúc
này lại trở nên yên tĩnh, vì bọn họ cũng hiểu, tranh đấu ở trong Huyền
Long Không Gian mới thật sự có tính quyết định thế cục.
Bất quá, nơi duy nhất còn đang đánh nhau kịch liệt vẫn là chỗ của 2 tên
vũ thị, đối thủ của bọn chúng chính là Hắc Bạch Mục Trần.
“ôn tử vũ, đi giúp phân thân của Mục Trần giải quyết hết vũ thị đi“. Ánh mắt ôn thanh tuyền chợt loé, nói.
Ôn tử vũ gật đầu một cái, lao thẳng về phía một tên vũ thị.
Đổng sơn thấy vậy, định ngăn cản thì thấy linh khê xuất hiện phía trước, nàng vung tay lên, lập tức hình thanh một toà linh trận to lớn, chặn
phía trước.
Trong lúc đội ngũ 2 bên giằng co lẫn nhau, bọn họ cũng không để ý rằng,
một đạo hắc ảnh lặng lẽ tới gần Huyền Long Không Gian, không gian dao
động một cái, hắn liền âm thầm tiến vào.
Bước vào không gian thông đạo, quanh cảnh xung quanh Mục Trần cũng bắt
đầu biến đổi, chớp mắt một cái, dao động không gian dần ổn định, khung
cảnh xung quanh cũng hiện ra trong tầm mắt của hắn.
Nơi này là một vùng đất hoang vu, trên mặt đất đầy những rãnh sâu hun hút, ánh mắt Mục Trần quét qua liền nhìn về một nơi xa xa.
Nơi đó có một toà Điểm Tướng Đài vô cùng khổng lồ, quảng trường bát ngát làm bằng hắc thạch, trên quảng trường có tới mấy vạn tượng đá xích hồng đứng nghiêm, mỗi pho tượng đá đều rất sống động, giống như vật còn
sống.
Nhưng tượng đá này như một đột quân tinh nhuệ, lẳng lặng đứng trên điểm
tướng đài, khuôn mặt bọn họ tràn đầy vẻ tôn sùng cuồng nhiệt hướng lên
đài cao phía trước.
Dường như vương của bọn họ đã từng đứng ở đó!
Mục Trần nhìn đội quân tượng đá này, thần sắc dần dần ngưng trọng, vì
hắn phát hiện ra một loại cảm giác áp bách tương đối kinh khủng từ đội
quân này.
“Đây chính là huyền long quân sao”
Ánh mắt Mục Trần loé lên, cũng chỉ có “huyền long quân” kia mới có thể
có được uy áp kinh khủng thế này, mặc dù hiện giờ bọn họ đều đã ngủ say.
Soạt!
Trên bầu trời cách đó không xa, vũ thông cũng hiện ra, ánh mắt tham lam
cuồng nhiệt của hắn nhìn đội quân này, sau đó hắn lạnh lùng cười với Mục Trần “Ngu xuẩn ngươi cho rằng chỉ cần đi theo vào Huyền Long Không Gian thì có thề có được đội quân này sao?”
Sắc mặt Mục trần bình tĩnh, hắn tất nhiên là biết chuyện sẽ không đơn
giản như vậy, nhưng hắn cũng sẽ tuyệt đối không trơ mắt nhìn Vũ Thông
lấy được đội quân đáng sợ này.
Vũ thông thấy Mục Trần không để ý tới hắn, cũng cảm thấy không chút thú
vị, hắn cười lạnh một tiếng, trong tay xuất hiện một quả phù ấn, sau đó
cánh tay vung lên, phù ấn liền bay ra xa.
phù ấn bay lên không trung, phát ra linh quang chói mắt, linh quang này
giống như ánh mặt trời ấm áp, chiếu rọi lên đội quân tượng đá trên quảng trường.
Mà khi linh quang chiếu rọi xuông, Mục trần liền thấy, những tượng đá này chợt bắt đầu từ từ tan ra.
“Đạo phù ẩn kia hẳn là do thiên chí tôn của vũ gia chế toạ, chuyên dùng
để để đánh thức huyền long quân đã ngủ say này!“. Mục Trần khẽ nhíu mày, vũ thông này đúng là chuẩn bị rất đầy đủ.
Đại quân tượng đã không ngừng tan ran, khoảng mười mấy phút sau, thân
thể bằng đá hoàn toàn tan rã, cuối cùng biến thành từng bóng người khoác chiến giáp xích hồng.
Những thân ảnh này cực kỳ cao lớn, da của bọn họ cũng có màu đỏ sậm,thậm chí mơ hồ còn có thể nhìn thấy long lân, lặng lẽ tản ra một luồng long
uy.
Bất quá Mục Trần cũng để ý là, khi bọn họ thoát khỏi trạng thái tượng đá thì vẫn có một vài chiến sĩ lặng lẽ biến thành tro bụi, có lẽ là quá
trình ngủ say thất bại nên bị thời gian ăn mòn.
Trong ánh mắt khẩn trương của Mục Trần, đông đảo thân ảnh xích hồng phía dưới dần dần mở mắt, đầu tiên trong mắt của bọn họ đều là sự mờ mịt,
sau đó từ từ hội tụ linh quang, cuối cùng bọn họ cúi đầu, đồng thời quỳ
rạp về phía trên đài cao.
ầm!
Lúc này cả vùng đất dường như cũng trở nên run rẩy.
Bọn họ từ từ khôi phục trí nhớ, liều hiểu được, để bảo vệ bọn họ, vương
của bọn họ đã sử dụng sức mạnh cuối cùng, đưa họ vào trạng thái ngủ say.
giữa không trung, Mục Trần cũng vũ thông thấy cảnh này, cũng không dám quấy rầy, để mặc bọn họ tưởng niệm vị vua cũ của mình.
Cứ thể khoảng mười mấy phút, huyền long quân mới từ từ đứng dậy, ở vị
trí đứng đầu đội quân, một thân ảnh cao lớn ngẩng đầu lên, thanh âm trầm trầm vang dội.
“là ai đánh thức bọn ta dậy?”