Nơi khe núi lớn, những đốm sáng linh lực lấp lánh khắp nơi, trông như
một biển lân tinh rực rỡ huyền ảo, một lượng lớn linh thể hội tụ lại,
dao động linh lực đã trở nên khá đáng sợ.
Linh Binh ở đây số
lượng đã vượt qua 1000, nếu đổi lại là con người, thì chính là hơn 1000
cường giả Dung Thiên cảnh. Số lượng như thế mà gom lại, thì Hóa Thiên
cảnh cũng lập tức nát như cám.
Nhưng cũng may là đám Linh
Binh không có trí tuệ như con người, bằng không thì nhóm của Mục Trần
chắc chắn phải chạy thật xa.
- Đông quá.....
An
Nhiên cũng thở ra ngao ngán, cảnh tượng trước mặt quá mức vượt khỏi sự
tưởng tượng của nàng, chẳng biết làm sao quay sang Mục Trần hỏi:
- Chúng ta làm sao mà ra tay được đây?
Mục Trần cũng mặt nhăn mày nhó, vì ngoài số Linh Binh khủng bố này, sâu trong kia còn có Linh Tướng thực lực Hóa Thiên cảnh, ở đây đã thành ra
một doanh trại quân đội mất rồi.
- Chúng ta ít người quá, e rằng ăn không vô món này rồi.
Lạc Li lắc đầu. Tuy Linh Binh không có trí tuệ, nhưng thực lực Dung
Thiên cảnh chỉ cần thúc giục linh lực công kích đơn giản, hơn 1000 công
kích gộp lại cũng khiến cho người ta không còn đường chạy trốn.
Mà bọn họ chỉ có 5 người, chiến lực mạnh nhất là nàng và Mục Trần. Nếu
chỉ dựa vào hai người mà đối phó đám Linh Binh đông đảo này và mấy Linh
Tướng trong kia có thành công thì cả hai cũng kiệt sức.
Ở cái chỗ như thế này mà kiệt sức, với họ mà nói thì đúng ngu không còn chỗ chê.
- Hơn nữa. . .
Đôi mắt lưu ly của nàng quét ngang vùng núi, nhẹ giọng thì thào:
- Chực chờ nhắm đến nơi này cũng không chỉ có chúng ta.
Nàng có thể cảm thấy vài khí tức ẩn giấu, hiển nhiên những người có
thông tin điểm tụ tập này không chỉ có An Nhiên. Đám người kia có vẻ
cũng không đủ sức nuốt trọn chỗ này, nên đành ẩn nhẫn nấp đi.
Mục Trần gật đầu, hắn cũng đã nhận ra vài dao động linh lực.
Mắt lóe sáng, hắn nhìn xuống vùng núi âm u kia, cười nhạt, cất giọng hùng hồn vang vọng khắp núi:
- Các vị, cần gì phải trốn tránh? Linh Binh ở đây không ít, bất cứ ai
cũng nuốt không trôi, nếu đã vậy sao còn không chịu ra hợp tác?
Giọng nói của hắn quanh quẩn trong núi, thế nhưng đám Linh Binh trong
khe núi không hề phản ứng lại. Những vật thể không chút ý thức như chúng nó cũng chẳng khác gì tinh linh mờ mịt, chẳng thể nào là sinh vật, chỉ
là do linh khí ngưng tụ mà thành.
Vùng núi âm u vẫn yên lặng, chợt vài phút sau có mấy tiếng phá gió vang lên, vài bóng người từ nơi
ẩn nấp bí mật bay vút lên, đối diện bọn họ. Số lượng cũng không nhiều,
khoảng chừng mười người, nhưng họ phân thành những nhóm riêng biệt, rõ
ràng là vài đội ngũ.
Mục Trần đảo mắt nhìn qua đám người vừa
hiện thân, ánh mắt cũng lóe lên kinh ngạc. Hắn nhận thấy rõ dao động Hóa Thiên cảnh trong những đội ngũ này, hẳn nhiên chính là thủ lĩnh tọa
trấn đội, dù rằng chỉ là Hóa Thiên cảnh sơ kỳ, chừng đó cũng đủ thấy họ
lợi hại.
Mục Trần tấm tắc tán thưởng trong lòng. Thực lực Hóa Thiên cảnh sơ kỳ đã đủ bước vào top 20 Thiên bảng, thế nhưng trong Thú
Liệp chiến lần này không biết sẽ có bao nhiêu người nữa đây. Nói vậy từ
lúc này chỉ bằng thực lực Hóa Thiên cảnh sơ kỳ e rằng không đủ bước vào
top 20.
- Tại hạ Mục Trần, không biết các vị xưng hô như thế nào?
Mục Trần ôm quyền khách sáo chào hỏi.
Mấy người đó nghe hắn xưng tên, bất giác đều giật mình ngạc nhiên nhìn
hắn. Cái tên này ở Bắc Thương linh viện đã không còn gì xa lạ.
- Ha ha, thì ra là học đệ Mục Trần đại danh đỉnh đỉnh, từ lâu đã nghe thấy đại danh, tại hạ Lâm Phong.
Một gã áo xanh đứng đầu một tiểu đội tươi cười đáp lễ.
- Lưu Chiêm.
Một người khác lên tiếng.
- Trần Bằng.
Một thanh niên gầy ốm gật đầu khẽ chào, gương mặt hiện một chút ngạo khí.
Ba người đều là đầu lĩnh của ba tiểu đội, thực lực mạnh nhất, đều là Hóa Thiên cảnh sơ kỳ.
Mục Trần khẽ cười, đề nghị:
- Ta thấy mọi người đều biết rõ, chỗ này đông đảo Linh Binh hội tụ,
chúng ta không ai có biện pháp nuốt hết một mình, chi bằng hợp tác một
phen, liên thủ giải quyết, rồi linh quang lấy được bao nhiêu thì xem khả năng bản thân mình vậy, thế nào?
Ba người kia nghe vậy, mắt lóe lên. Lâm Phong và Lưu Chiêm chưa nói gì, Trần Bằng lại liếc nhìn Mục Trần, lắc đầu:
- Chỗ này bọn ta phát hiện ra trước, ngươi vừa tới đã muốn xin một chén canh, đâu có dễ dàng như thế?
Trong ba tiểu đội, nhân lực của Trần Bằng đông nhất, xem như chiến lực
cao nhất. Vốn đang muốn tìm cơ hội từ từ gặm từng chút một đám Linh Binh chỗ này, lại để cho hai đội ngũ khác phát hiện ra, cuối cùng thành ra
thế giằng co, lát sau lại chui ra thêm một tên Mục Trần, hơn nữa lại
cũng muốn chia cắt miếng bánh Linh Binh này.
Dù rằng danh
tiếng Mục Trần hắn có nghe nói, nhưng cũng không kiêng kị lắm, với thực
lực Hóa Thiên cảnh sơ kỳ của hắn cũng xem như là đệ tử ưu tú của linh
viện, vả lại đội ngũ hiện tại theo hắn không hề kém, dĩ nhiên không muốn chia bớt phần ăn.
Nghe rõ giọng điệu khinh thị trong lời nói của hắn, An Nhiên nhất thời phẫn nộ, nhưng cũng ngại thực lực hắn mạnh
mẽ nên chưa dám nói gì.
- Vậy Trần Bằng huynh muốn như thế nào?
Mục Trần mỉm cười, đôi mắt đen láy khó hiểu.
- Ta thấy các ngươi vất vả tới đây, cũng không nỡ bạc đãi, cho các
ngươi giúp chúng ta một tay tiêu diệt đám Linh Binh kia, ta cho các
ngươi mỗi người 100 linh quang.
Trần Bằng nói.
- 100 linh quang?
Mục Trần nhíu mày, cười hắt ra:
- Xem ra Trần Bằng huynh cho rằng chúng ta không có thực lực và tư cách tham gia chia phần a.
Trần Bằng chẳng nói gì, linh lực trong cơ thể lặng lẽ vận chuyển. Hắn
kiêu ngạo nhưng cũng rất cẩn thận, Mục Trần nhìn qua chỉ có thực lực
chuẩn Hóa Thiên cảnh nhưng nghe nói cường giả Hóa Thiên cảnh sơ kỳ cũng
chẳng ngại. Dù gì thì họ cũng đông người hơn, động thủ thì tuyệt đối sẽ
áp đảo đối phương.
Mục Trần cười khẩy, Lạc Li bên cạnh nhẹ nhàng bước tới.
Trần Bằng vừa thấy Lạc Li hành động, lập tức trở nên căng thẳng cảnh
giác, đám người đứng sau cũng đề phòng cao độ, kinh nghiệm tác chiến
không tồi chút nào.
- Ngươi tiếp được ta một kiếm, chúng ta giúp ngươi làm vật tế thần miễn phí.
Lạc Li chậm rãi nắm lấy chuôi kiếm, đôi mắt lưu ly nhìn chằm chằm Trần Bằng, giọng nói thanh tao bình thản.
- Khẩu khí lớn đấy!
Trần Bằng nổi giận cười gằn.
"Vút!"
Nhưng nụ cười còn chưa tắt, một kiếm của Lạc Li đã đâm tới, kiếm khí bắn ra như hào quang chói mắt, kiếm khí phá không.
Kiếm khi kinh thiên bắn ra, sắc mặt Trần Bằng đại biến, nhưng hắn cũng
có năng lực, hét lớn thúc đẩy linh lực tuôn ra, hóa thành một vách thuẫn chắn trước người.
"Xoẹt!"
Quang vách vừa thành
hình, kiếm khí sáng ngời đâm tới khiến nó bồng bềnh dao động, rồi bị xé
toạc ra dưới ánh mắt kinh hãi của Trần Bằng.
Một vết cắt đỏ máu xuất hiện trên mặt Trần Bằng, tóc rơi lả tả, nhìn hắn có vẻ khá thê thảm.
Đám lâu la sau lưng Trần Bằng biến sắc, thủ lĩnh của họ ngay cả một
chiêu đơn giản cũng không tiếp nổi, ánh mắt chấn động nhìn Lạc Li thu
kiếm chậm rãi bước ra sau lưng Mục Trần.
Lâm Phong và Lưu
Chiêm đang yên tịnh xem kỳ biến cũng sợ hãi thất sắc, nghiêm trọng nhìn
Lạc Li. Không ngờ cô gái xinh đẹp từ đầu đã thu hút ánh nhìn của họ cũng lợi hại như thế.
- Bây giờ các ngươi còn ý kiến gì không?
Mục Trần lại nhẹ nhàng lên tiếng, nhưng đôi mắt đen đã trở nên lãnh
khốc. Trần Bằng nếu còn không thức thời, hắn sẽ chấp nhận phiền toái
đuổi đi trước.
Trần Bằng bất lực cắn răng, nhưng hắn cũng
không quá ngu xuẩn, nhân lực nhóm Mục Trần tuy ít, nhưng rõ ràng chiến
lực đã hơn xa bọn hắn.
- Được!
Cũng không lề mề, hắn cũng biết nếu Mục Trần đã có đủ thực lực đòi ăn chia, hắn ngăn cản chỉ có ăn khổ.
- Ha ha, học đệ Mục Trần quả nhiên là người mà cả Lý Huyền Thông cũng không làm gì được
Lâm Phong cười lớn:
- Chúng ta cũng không có ý kiến gì.
- Ta cũng thế.
Lưu Chiêm gật đầu.
Mục Trần mỉm cười:
- Vậy thì hợp tác sảng khoái nhá!
Mục Trần nhìn xuống khe núi khổng lồ kia, ánh sáng lấp lánh như biển
đom đóm khiến cho hắn phấn khích không thôi, tất nhiên đó là thu hoạch
cực lớn.
- Các vị, chuẩn bị động thủ đi, nếu không để càng lâu thì sẽ càng nhiều người kéo tới.
Mục Trần cười linh lực cuồn cuộn thổi ra như một cột khói đen ngòm.
- Tới luôn!
Lâm Phong, Lưu Chiêm, Trần Bằng đồng thanh đáp lời, cùng lúc thúc giục linh lực, dao động mạnh mẽ lan khắp khu vực.
Lúc ấy, trong một nơi bí mật nào đó trong vùng núi, có ba người vẫn luôn tập trung quan sát bọn họ.
- Ha ha, đại ca! Bọn họ muốn ra tay, chúng ta còn nhìn sao?
Một tên cất tiếng cười.
- Lâm Phong và đám kia thật ra chỉ là chuyện nhỏ, nhưng mà tân sinh Mục Trần và Lạc Li lại hơi khó giải quyết... Dù vậy ta cũng không ngại, ba
huynh đệ ta ẩn nhẫn lâu nay cũng nên cho người ta thấy hào quang rồi.
Sau Thú Liệp chiến lần này, top 10 Thiên bảng ba anh em chúng ta phải có ba chỗ.
Một tên khác cười nhạt.
Đằng trước hai người đó là một thanh niên cao lớn, hờ hững nhìn vào khe núi, thanh âm trào phúng.
- Cứ để bọn nó dọn dẹp đám Linh Binh kia, xong rồi chúng ta sẽ đến lấy, tiện tay để lại vài linh quang làm quả cảm tạ....
- Ha ha, vẫn là đại ca khẳng khái.