Đại Chúa Tể

Chương 697: Chương 697: Mạn Đà La




Dưới đáy Đại La Kim Trì, tiểu cô nương với đôi mắt hoàng kim quỷ dị mấp máy mở ra, một cảm giác lạnh lẽo kinh hãi tột độ chạy dọc sống lưng Mục Trần. Hắn gần như phản xạ ngay lập tức, mặc cho cơn đau nhức thống khổ đang hành hạ cơ thể, hắn phải thôi động Đại Nhật Bất Diệt thân nhanh chóng rời khỏi đây.

Thế nhưng hắn vừa hành động, tiểu cô nương kia đã nhìn về phía hắn, cô bé đứng dậy, chân bước tới.

"Véo."

Mục Trần khựng người lại, gương mặt kinh hãi, không dám nhúc nhích, vì cô bé kia đã xuất hiện ngay trước mặt hắn.

Cô bé dễ dàng xuyên qua lớn bảo vệ của Chí Tôn pháp thân, đến ngay trước mặt chân thân của hắn.

Mục Trần cứng đờ cả người, mồ hôi túa ra lạnh lẽo, đôi mắt hoàng kim nhìn vào mình, hắn cảm thấy tử thần đã gõ cửa.

Không nghi ngờ một chút nào tiểu cô nương này chỉ cần búng tay cũng có thể đoạt mạng của hắn.

Mà đôi mắt hoàng kim kia mang theo vẻ vô hồn chẳng hề chất chứa chút tình cảm nào.

Mục Trần gian nan nhìn rõ cô bé. Làn da mịn màng trắng nõn, gương mặt lạnh lẽo chẳng có cảm tình nhưng rất tinh tế, vóc dáng xinh xắn lanh lợi, mái tóc đen dài phủ xuống gối. Nếu như đi đường vô tình gặp cô bé này, thì hẳn nhiên hành trình sẽ thêm vui vẻ khoái hoạt, nhưng lúc này hắn chỉ cảm thấy tử vong gẩn kề.

Do đó đôi mắt hắn không dám chạy lung tung trên thân hình nhỏ nhỏ xinh xinh mà trần truồng kia.

Tiểu cô nương lẳng lặng nhìn Mục Trần, bất chợt đôi mi khẽ giật, bàn tay trắng nõn vươn ra đặt lên đầu hắn.

Mục Trần biến sắc, lòng muốn lui lại, nhưng hắn kinh hãi phát hiện ra không gian quanh người như đặc lại, thậm chí mối liên hệ với pháp thân của mình cũng đã mất.

Thực lực tiểu cô nương này cực kỳ đáng sợ.

Chân tay cứng đờ, hắn chỉ có thể giương mắt nhìn bàn tay cô bé chậm rãi đưa tới, đặt lên trán hắn, khẽ nói:

- Ngươi rất thống khổ...

Đột nhiên một luồng ánh sáng đỏ nhạt từ bàn tay cô bé tuôn ra.

Luồng sáng bọc lấy Mục Trần, hắn run rẩy cảm nhận được những cơn đau vô tận trong người lúc này đã kéo đi như thủy triều rút xuống.

Chỉ chốc lát, toàn bộ thống khổ đã biết mất.

Mục Trần kinh ngạc ngẩng lên, luồng ánh sáng đang dần lui về, trở lại bàn tay tiểu cô nương.

Lúc đó, bàn tay cô bé hơi run lên, gương mặt hờ hững cũng giật giật vài cái, có vẻ như rất đau đớn.

Mục Trần chứng kiến cảnh này, trong lòng cảm thấy khó tin. Cô bé này có thể đem thống khổ trong người khác hấp thu trực tiếp vào người? Thế nhưng cái đau đớn đó lại tác dụng lên cơ thể của cô bé...

Những thống khổ đau đớn tột cùng đó của Mục Trần, thế nhưng cô bé lại có thể nhận lấy mà chỉ hơi nhíu mày.

Tiểu cô nương này là quái vật ư?

Tiểu cô nương sau khi hấp thụ hết thống khổ của Mục Trần, chẳng quan tâm tới sự tồn tại của hắn, ánh mắt lại quan sá Đại Nhật Bất Diệt thân. Đôi mắt hoàng kim bắn ra hào quang, như một cái máy quét phân tích Chí Tôn pháp thân này.

Nàng dò xét chốc lát, kim quang ngưng tụ lại, bất chợt hai vai nàng run lên, thì thào thất thanh, giọng điệu có vẻ rất bất ngờ:

- Đây là... Đại Nhật Bất Diệt thân?

Lời nói lí nhí rất nhỏ nhưng Mục Trần vẫn nghe được, khiến trái tim hắn như bị sét đánh, sợ hãi nhìn lại tiểu cô nương thần bí. Bao nhiêu năm nay, lần đầu tiên thấy có một người chỉ nhìn một lần đã nhận ra lai lịch pháp thân của hắn. (LTC: dóc quá cậu ơi, mới luyện pháp thân có hai tháng mà bảo là 这些年来)

- Ngươi... ngươi biết Đại Nhật Bất Diệt thân?

Mục Trần run rẩy bất giác hỏi.

Tiểu cô nương kia vẫn chẳng quan tâm tới hắn, đôi chân mày nhỏ nhắn nhíu lại. Bất ngờ nàng quay nhìn Mục Trần, bàn tay nhỏ xuyên qua không gian chạm vào ngực Mục Trần.

Mục Trần căng thẳng, hắn nhận thấy rõ Chí Tôn Hải đang chấn động, tinh thần lập tức cảm ứng lại, thì thấy trong Chí Tôn Hải, mảnh giấy Bất Hủ Đồ Lục đang rung động không ngừng, cứ như đang bị một sức mạnh vô hình đe dọa chuẩn bị lôi nó ra ngoài,

Mục Trần sắc mặt kịch biến, nhưng theo đó cũng là một luồng cơn phẫn nộ bùng cháy. Tiểu cô nương này quá mức bá đạo .

Bất Hủ Đồ Lục hiện tại được cho là bí mật lớn nhất của hắn, manh mối liên quan đến Vạn Cổ Bất Hủ thân, bất luận thế nào cũng không được để cho người khác cướp mất.

Mục Trần bật dậy, Đại Nhật Bất Diệt thân bộc phát hào quang rực rỡ, sức mạnh đang trói buộc chân thân của hắn cũng bị giằng ra, thân hình lui nhanh.

Nhưng hắn vừa lui đi, ánh sáng lóe lên, tiểu cô nương kia vẫn dai như đỉa bám theo, bàn tay vẫn dán chặt vào ngực hắn.

Mục Trần mắt nộ hung quang, hai tay kết ấn, Bất Hủ Đồ Lục trong Chí Tôn Hải thình lình phóng ra hào quang tím ngắt.

Những hoa văn tử sắc lan khắp Bất Hủ Đồ Lục, rồi xông ra khỏi Chí Tôn Hải, lao lên đỉnh đầu Mục Trần, kết thành đóa hoa Mandala màu tím.

Hoa Mandala từ từ nở ra, ánh tím chiếu rọi như dây leo quấn lấy thân hình tiểu cô nương kia.

Cô bé bị trói buộc liền khựng lại, Mục Trần nhân đó lui chạy, thoát khỏi bàn tay áp sát đáng sợ, ánh mắt đầy vẻ kiêng dè phòng bị.

Bị ánh sáng tím trói gô lại, nhưng tiểu cô nương kia không giãy giụa, chỉ ngẩng mặt lên nhìn đóa hoa Mandala đang nở rộ. Bất chợt, một nụ cười ngọt ngào vui sướng nở ra trên gương mặt xinh xắn của nàng.

Biểu cảm gương mặt cứ như cô bé nhìn thấy được thứ gì đó mà bản thân rất yêu thích.

Hào quang tử sắc từ đóa hoa Mandala trung chiếu rọi, chạm vào người cô bé, cảm giác như nó đang thấm từng chút một vào người qua làn da, rồi dũng mãnh vươn lên gương mặt, khiến cho đôi mắt hoàng kim hờ hững vô hồn dần giảm đi vẻ lãnh đạm.

Mục Trần nhìn thấy, nhất thời kinh ngạc, lặng lẽ nhìn Đại Nhật Bất Diệt thân, phát hiện ra bề ngoài Chí Tôn pháp thân, dòng kim thủy đặc sệt như bùn đang dần dần tróc ra.

Tróc ra càng lúc càng nhanh, những mảng kim quang rực rỡ lúc này lóe sáng.

Gắt gao nhìn Đại Nhật Bất Diệt thân, không hề chớp mắt, hắn đang mong đợi chẳng biết Đại La Kim Thân có thể luyện thành công hay không.

Lúc này, toàn bộ lớp bùn đã tróc ra sạch sẽ.

Kim quang lóa mắt bừng sáng.

Mục Trần tập trung nhìn lại, trong kim quang, Đại Nhật Bất Diệt thân ngồi xếp bằng, thân hình cao lớn rực rỡ hoàng kim như được đúc từ vàng ròng, cứng rắn vô kiên bất tồi.

Hơn nữa, bề ngoài còn có hoa văn tám con kim long. Long văn cứ như được khắc vào da Chí Tôn pháp thân, dáng vẻ giương nanh múa vuốt trông rất sống động, giống như cự long hộ pháp, uy nghiêm vô cùng.

Đại Nhật Bất Diệt thân tĩnh lặng xếp bằng dưới đáy kim trì, như pho tượng vàng vững chắc, áp lực khủng bố đã không còn có thể xuyên qua Chí Tôn pháp thân này nữa.

Theo Mục Trần phỏng đoán, sau khi Đại Nhật Bất Diệt thân được phụ trợ tính năng Đại La Kim Thân, bây giờ có đối mặt công kích của Chí Tôn tam phẩm hắn cũng tự đắc ưỡn ngực ra đỡ.

Mục Trần nhìn vào Đại Nhật Bất Diệt thân mà cực kỳ hài lòng với biến hóa của nó, thật đáng bỏ ra mấy ngày đau khổ cho Đại La Kim Thân.

Mục Trần hưng phấn chìm đắm trong cảm giác Đại La Kim Thân, nhưng chợt giật mình lại vì còn vị cường giả thần bí đang ở sát cạnh mình.

Mục Trần quay sang nhìn cô bé đang đắm chìm trong ánh sáng Mandala tím, ánh mắt cực kỳ e ngại. Hắn biết dù bây giờ đã tu luyện thành công Đại La Kim Thân, trước mặt tiểu cô nương thực lực khủng bố kia, vẫn cứ mềm như bún.

Mục Trần mắt lóe sáng, ấn pháp biến hóa, đóa hoa Mandala nhất thời bắn tới, hào quang tử sắc chui vào lại trong người.

Ánh tím bao phủ cô bé nọ cũng tan mất.

Nhất thời biểu tình của cô bé trở nên tức giận, chân mày dựng đứng, đôi mắt kim sắc lóe sáng.

- Ặc, cái này là của ta mà... giờ ta phải đi.

Mục Trần lạnh cả người, vội vàng phân bua.

Tiểu cô nương chẳng quan tâm, cắm đầu xông tới Mục Trần, hắn gần như là phản xạ vươn tay ra ôm lấy cô bé vào lòng.

Tay ôm lấy cô bé, cảm giác mềm mại nhẵn nhụi làm cho hắn đờ người ra, bất giác giật mình muốn đẩy cô bé ra, vì hắn hiểu rõ cô bé này không đáng yêu như vẻ bề ngoài như vậy.

Nhưng hắn không làm thế, cúi đầu nhìn xuống tiểu cô nương im lặng trong lòng, dán gương mặt xinh xắn vào ngực hắn. Hắn nhận thấy rõ mảnh Bất Hủ Đồ Lục trong Chí Tôn Hải đang tự động phóng ra hào quang tử sắc, xuyên qua cơ thể, đổ vào người cô bé.

Gương mặt xinh xắn như búp bê không có biểu cảm, nhưng có lẽ vì cô bé nhắm mắt lại, nên vẻ hững hờ lạnh lùng giảm đi, khiến hắn cũng ít kiêng dè hơn một chút.

Tiểu cô nương này dường như rất thích và rất thoải mái với mảnh Bất Hủ Đồ Lục của hắn.

Mục Trần ôm lấy cô bé, thở dài lắc đầu, lấy ra một bộ áo đen che lấy thân thể trần truồng, hơi do dự, rồi cẩn thận khẽ hỏi:

- Ngươi là ai a? Tên gọi là gì?

Cô bé kia vẫn nhắm mắt im lặng, một lát sau mới khẽ trả lời.

- Mạn Đà La.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.