Bắc Linh cảnh phân làm chín vực, mỗi vực đều do một vực chủ khống chế. Giữa chín vực cũng đều có những bên liên kết hoặc đối lập với nhau nên tình hình chung của các vực trong Bắc Linh cảnh được duy trì ổn định.
Ngoài chín vực này, trong Bắc Linh cảnh còn có một thế lực hùng mạnh không thể bỏ qua là Bắc Linh viện, nhưng trong phân tranh giữa chín vực thì trước nay viện này luôn ở phe trung lập. Bọn họ không có dã tâm tranh đoạt địa bàn, chỉ cố thủ mộc góc, thu nhận đệ tử. Cũng chính vì điều này mà địa vị của bọn họ tại Bắc Linh cảnh ngày càng tăng.
Hơn nữa, Bắc Linh viện còn có trong tay một suất vào Ngũ đại viện. Đây chính là thứ khiến cho tất cả những vực chủ thèm thuồng. Bọn họ đều hiểu rằng, tuy địa vị của bản thân tại Bắc Linh cảnh không hề thấp nhưng kém quá xa Ngũ đại viện. Vì thế, để có cơ hội lấy được một suất này, ngay khi con cái trong nhà bọn họ vừa đủ tuổi có thể tu luyện thì sẽ được đưa ngay đến Bắc Linh viện tu hành.
Bởi vậy, trong Bắc Tiên cảnh này, thế lực không thể đắc tội nhất chính là Bắc Linh viện.
Mục vực, Mục thành.
Lúc Mục Trần bước ra khỏi truyền tống linh trận, những tiếng huyên náo ầm ĩ chốn phồn hoa này nhanh chóng lọt vào tai. Hắn mỉm cười nhìn quang cảnh phồn hoa nơi Mục thành.
Mục thành chính là chủ thành của Mục vực, mà cha của hắn, Mục Phong, chính là chủ của Mục vực.
“Thiếu chủ?”
“Thiếu chủ, ngài từ Bắc Linh viện trở về rồi à?”
“Nhanh đi thông báo cho vực chủ!”
Xung quanh truyền tống linh trận có thủ vệ của Mục vực trấn giữ, khi bọn hắn nhìn thấy thiếu niên từ trong linh trận đi ra liền hơi giật mình nhưng ngay sau đó thì vui mừng xúm tới.
“Làm phiền mọi người rồi, ta tự đi về cũng được.” Mục Trần tươi cười nhìn những thủ vệ. Hắn lớn lên tại đây nên mọi người đều quen hắn. Mặc dù hắn là con trai của vực chủ nhưng tính tình lại tốt nên rất được mọi người trong Mục thành chào đón.
Sau khi tạm biệt những thủ vệ nhiệt tình kia, hắn chạy vội về nhà. Một lúc lâu sau, một toà phủ viện to lớn hiện ra trong mắt, ở trước phủ có khắc hai chữ “Mục phủ” rất lớn.
Ở trước Mục phủ tất nhiên có trọng binh canh gác, nhưng Mục Trần lại không để tâm đến mà chạy thẳng vào trong phủ. Khi nhận ra hắn, những thủ vệ kia liền vui vẻ cười thi lễ rồi lại tập trung vào công việc canh gác của mình.
“Cha!”
Mục Trần xông vào phủ viện, chạy thẳng đến phòng khách thì thấy có hai người đang ngồi ở đó. Ngồi trên ghế chủ tọa là một nam tử mặc áo bào đen, thân thể rắn rỏi, eo thẳng tấp như một cây trường thương, khuôn mặt kiên nghị, chỉ là tóc trên đầu ông đã điểm bạc khiến người ta cảm thấy chút tang thương, nhưng mơ hồ có thể nhận ra, khi còn trẻ, ông hẳn là một người anh tuấn.
Người này chính là Mục Phong, phụ thân của Mục Trần, đồng thời cũng là vực chủ Mục vực.
Ngồi ở ghế bên dưới Mục Phong là một người đàn ông trung niên gầy gò, hốc mắt hõm sâu, nhìn qua có chút nham hiểm, bờ môi khẽ mím lộ ra vẻ lạnh lùng. Chỉ có điều, khi thấy Trần Mục xông vào phòng khách thì vẻ lành lạnh này cũng lập tức giảm đi đôi chút, thay vào đó là sự vui vẻ đầy thiện ý.
“Về thì về chứ sao lại hét toáng lên thế kia?” Mục Phong buông thứ trong tay xuống, nhìn thiếu niên đang đứng ở cửa cười mắng một tiếng, sâu trong ánh mắt lại có vẻ yêu thương nồng nàn.
“Vực chủ, hiếm khi Tiểu Mục quay về nên hưng phấn đôi chút cũng là lẽ hiển nhiên mà.” Người đàn ông trung niên gầy gò kia cười nói.
“Chỉ có Chu thúc là hiểu con.” Mục Trần ngồi xuống ghế, cười hì hì với người đàn ông kia, nói giọng khá thân thiết. Chu thúc tên là Chu Dã, là bạn chí cốt của phụ thân hắn. Năm đó, Chu Dã và Mục Phong cùng nhau đánh giết khắp Bắc Linh cảnh, sau đó ông trợ giúp phụ thân hắn trở thành vực chủ Mục vực, hơn nữa còn chăm sóc cho Mục Trần từ nhỏ, luôn coi Mục Trần như con của mình nên tình cảm giữa hai người cũng rất tốt.
“Ồ? Con đã đạt tới Linh Động cảnh rồi hả?” Mục Phong mỉm cười, sau đó trừng mắt kinh ngạc nhìn Mục Trần, vui mừng hỏi.
Chu Dã nghe thế thì khá kinh ngạc nhìn Mục Trần, quả nhiên phát hiện có dao động của linh khí phát ra từ trong cơ thể hắn.
“Con cũng mới đạt tới thôi ạ.” Mục Trần khẽ gật đầu, nói ra với vẻ bình thản chứ không quá tự đắc.
“Xem ra lần này con về là vì linh quyết nhỉ.” Mục Phong cười nói. Chỉ có những người đạt tới Linh Động cảnh mới có thể tu luyện linh quyết, lúc đó uy lực của linh lực mới được phát huy hết mức.
“Nếu con không tu luyện linh quyết thì khó mà giải quyết đối thủ trong mười ngày tới được.” Mục Trần bĩu môi, thấy ánh mắt nghi ngờ của Mục Phong và Chu Dã, hắn liền kể lại ngắn gọn một lượt chuyện Liễu Dương khiêu chiến mình.
“Đám người Liễu gia này thật đúng là chẳng có ai tốt đẹp cả.”
Chu Dã nghe xong, ánh mắt lại trở nên lạnh lùng hơn, cất giọng: “Mấy năm nay Liễu gia ngày càng kiêu ngạo rồi, mặc dù Liễu vực xem như đứng đầu Bắc Linh cảnh nhưng chúng tưởng Mục vực chúng ta là quả hồng mềm chắc?”
Mục Phong lờ đi, cười nói: “Thật không nghĩ tới, tên Liễu Dương kia lại có linh mạch, Liễu gia thực may mắn.”
“Chỉ là linh mạch Nhân cấp thôi.”
Mặc dù Chu Dã nói như thế nhưng đôi mày hắn lại khẽ nhăn lên, nhìn Mục Trần nói: “Liễu Dương cũng có thực lực Linh Động sơ kỳ như con, lại có linh mạch hỗ trợ thì e là cả Linh Động trung kỳ cũng chưa chắc đã ứng phó được. Tiểu Mục, con có nắm chắc không?”
Mục Trần mỉm cười. Hắn từng giao thủ cùng một tên có linh mạch Thiên cấp thì người sở hữu linh mạch Nhân cấp như Liễu Dương tính làm gì? Tên tiểu tử kia còn kém xa mấy tên biến thái ở trong Linh lộ nhiều.
Mục Phong nhìn qua khuôn mặt non nớt của Mục Trần. Ông cảm giác được đứa con trai của mình đã thay đổi đôi chút sau khi trở về từ Linh lộ. Tuy ngày thường tên nhóc này nhìn như nhã nhặn nhưng một người từng trải như Mục Phong lại cảm giác được, sau vẻ ôn hòa nhã nhặn kia dường như cất giấu vẻ lạnh lùng kiêu ngạo.
Loại khí khái này tựa như tiềm long ngủ đông, không cất tiếng thì thôi, một khi bộc phát chắc chắn sẽ như sấm sét.
Sự thay đổi này khiến Mục Phong vừa kinh ngạc vừa vui mừng. Ông luôn quan tâm đến đứa con trai độc nhất này. Tuy ông rất muốn biết tại sao con mình lại bị đuổi khỏi Linh lộ, nhưng Mục Trần không nói thì ông cũng chẳng hỏi nhiều. Ông tin tưởng con trai mình sẽ không làm gì để mình phải thất vọng.
“Đi thôi, ta dẫn con đi chọn linh quyết.” Mục Phong đứng dậy, vẫy tay gọi con mình rồi quay người bước đi vào hậu viện. Mục Trần đáp một tiếng rồi nhanh chóng đi theo ông.
Mục Trần đi theo cha mình tới hậu viện, cuối cùng dừng lại trước một cánh cửa đá được rất nhiều thủ vệ canh giữ. Mục Phong giơ tay lên, một luồng linh lực mạnh mẽ hóa thành một chùm sáng bao trùm cửa đá.
Mục Trần đứng sau lưng Mục phong, cảm nhận được dao động linh lực cực mạnh này thì không khỏi thè lưỡi. Phụ thân không hổ là cao thủ Thần Phách cảnh, dao động linh lực không ngờ lại khủng khiếp đến thế.
Lúc mới bắt đầu tu luyện là Cảm Ứng cảnh, cảm ứng thiên địa linh khí. Tiếp theo là Linh Động cảnh, ở cảnh giới này thì người tu luyện có thể hấp thu linh khí vào trong cơ thể. Sau đó là Linh Luân cảnh, linh khí trong cơ thể ngưng tụ thành vòng, khả năng ngưng tụ linh lực hơn xa Linh Động cảnh.
Sau Linh Luân cảnh chính là Thần Phách cảnh, đây được xem là một trong những bước ngoặt quan trọng trong việc tu hành. Hiện tại Mục Phong đang ở cảnh giới này. Một khi đạt tới Thần Phách cảnh thì có thể xem như là cao thủ chân chính tại Bắc Linh cảnh, sức chiến đấu hoàn toàn bỏ xa Linh Luân cảnh bởi họ đạt được một năng lực kỳ lạ là luyện hóa thú phách.
Thứ gọi là thú phách này thực ra chính là tinh phách của muôn loài trong trời đất. Nếu ai luyện hóa thú phách, người đó sẽ thu được linh lực của nó, lại phối hợp thêm linh lực của bản thân thì sức chiến đấu của bản thân sẽ được tăng lên đáng kể.
Ở thế giới này có một quyển Vạn Thú lục phân làm hai bảng Thiên Địa, ghi lại vô số linh thú trong trời đất. Viên thú phách mà Mục Phong luyện hóa do năm xưa ông may mắn lấy được có tên là Long Viêm điêu, xếp hạng tám mươi lăm trên Vạn Thú lục Địa bảng. Mấy năm nay, Mục Phong tung hoành Bắc Linh cảnh, trở thành vực chủ một vực không thể không kể đến công lao của viên thú phách Long Viêm điêu này.
“Cót két.”
Vào lúc Mục Trần phân tâm thì cánh cửa đá nặng nề kia dần mở ra, tiếng “cót két” cũng theo đó vang lên.
Cửa đá mở ra, không khí tràn đầy vẻ xưa cũ chợt ập tới, Mục Phong vẫy tay một cái, rồi sau đó cất bước đi vào, Mục Trần cũng nhanh chóng đuổi theo.
Đằng sau cửa đá là một gian mật thất, trong mật thất có ánh lửa lờ mờ, từng dãy giá sách bằng đá hiện ra trước mắt, trên mỗi giá lại có một ngọc giản, mơ hồ có quang mang nhàn nhạt lóe ra.
Ánh mắt Mục Trần rực sáng nhìn qua những ngọc giản trong mật thất, hiển nhiên, tất cả những ngọc giản này đều là linh quyết…
Mục Phong phủi tay, hắn nhìn qua mật thất, ánh mắt lơ đãng nhìn thoáng qua mọi thứ rồi cười nhạt nói: “Tất cả những thứ ta có đều ở trong mật thất này, con cứ chọn tự nhiên, để ta xem thử con có thể chọn quyển linh quyết gì.”