- Mẹ?
Không gian bên cạnh bồng bềnh, một bóng người xinh đẹp xuất hiện, Lâm Tĩnh mừng rỡ reo lên.
Mục Trần kinh ngạc, nén đau cố gắng quay nhìn, liền thấy một nữ tử
toàn thân vải trắng, tao nhã đứng đó, dung nhan tuyệt sắc, mang nhiều
nét giống Lâm Tĩnh, mái tóc đen vấn lên, khí chất lạnh lùng mà tinh
khiết làm cho người ta thất thần kinh diễm.
Điều khiến cho
Mục Trần cũng sững sờ chính là, nữ tử xinh đẹp kia lại chính là mẫu thân Lâm Tĩnh? Thoạt nhìn bề ngoài thì thật không giống, nếu nói là tỷ muội
thì người ta có vẻ tin hơn ấy chứ.
Nàng ta chặt đứt một tay
lão nhân áo xám kia không một tiếng động? Lời nói của nàng lúc trước
nữa... tiểu công chúa Võ cảnh, là Lâm Tĩnh sao?
Võ cảnh?
Mục Trần giật mình kinh giác, địa danh khí phách luôn đặt ở trong lòng vang lên, hắn thở hổn hển nhìn sang Lâm Tĩnh, hẳn nhiên không thể đoán
ra gia thế cô bé lại kinh người đến thế. Võ cảnh chính là thế lực cự
phách danh tiếng vang dội khắp Đại Thiên thế giới, bá chủ uy trấn một
phương. Võ Tổ, người sáng lập Võ cảnh uy phong bất phàm, danh vọng siêu
cấp, là nhân vật siêu siêu cấp hiện tại trên Đại Thiên thế giới!
Tuy Thiên Huyền điện cũng là thế lực lợi hại, nhưng khi đem so với Võ cảnh kia, thật đúng là chuyện hoang đường.
Lúc này Mục Trần mới hiểu ra, vì sao trong người Lâm Tĩnh cứ lấy ra là có mấy món bảo vật kinh người, lại còn hộ thân ngọc bội phòng ngự siêu
cấp, thì ra nàng chính là tiểu công chúa Võ cảnh!
- Mẹ, sao lại tới đây?
Lâm Tĩnh tròn mắt, vui mừng bổ nhào qua.
Nữ tử kia vươn tay ngọc, hung hăng cú lên đầu Lâm Tĩnh, ra vẻ hờn giận:
- Ngươi dám lẻn mọi người chuồn ra đây, thật là to gan.
Dung nhan của nàng vốn lạnh lùng thanh khiết, nhưng ánh mắt dàng cho con gái của mình lại cực kỳ yêu thương sủng ái.
- Tại ở nhà nhàm chán quá thôi.
Lâm Tĩnh bị đau xoa đầu, ra vẻ đáng thương.
- Cha ngươi đã nói, lần này ngươi về, sẽ không dễ dàng tha cho ngươi.
- Mẹ, nhất định phải cứu con!
Lâm Tĩnh làm ra vẻ mặt đau khổ khóc lóc, bấu vào vạt áo van nài:
- Con ra ngoài không phải để rèn luyện kinh nghiệm sao chứ, à mà,
người xem, suýt nữa là mọi người không còn gặp được con rồi đó.
Nói đến chuyện này, nữ tử kia nheo mắt lại, đôi mắt nồng ấm thoáng
chốc lạnh lẽo, ngửng mặt lên nhìn lão nhân áo xám trước mặt, thản nhiên
nói:
- Ngươi, có lá gan không nhỏ.
- Ngươi là ai?
Lão nhân áo xám cũng đã hồi thần tỉnh lại, bất kể cánh tay đã bị chặt
một khúc, gương mặt già nua khô héo trở nên kinh hãi thất thanh.
- Ngươi là người của Võ cảnh?
Sực nhớ lại lời mà nữ tử kia vừa nói, lúc này lão run rẩy lắp bắp.
- Mẹ, đừng tha cho hắn, lúc nãy lão già đáng chết muốn giết ta, nếu
không có Mục Trần, thì chắc chắn con gái không bị chặt tay cũng đã gãy
chân rồi!
Lâm Tĩnh căm hận đổ thêm dầu vào lửa.
May mắn lắm mới có được chỗ dựa vững chắc, dĩ nhiên nàng không thể tha cho lão già đáng chết kia.
Nữ tử nọ liếc nhìn xuống mặt đất, nhìn thấy tấm lưng máu me bê bết lòi cả xương của Mục Trần đang nằm lê cố gắng bò dậy, giọng nói trở nên
hiền hòa hơn, mỉm cười:
- Tiểu huynh đệ, cám ơn ngươi, ngươi không sao chứ?
Một nữ tử trẻ tuổi như vậy gọi như thế, Mục Trần cảm thấy chột dạ, cố gắng cười nói:
- Không có việc gì, ta da dày thịt béo, một vài vết thương thì không sao cả.
Nàng ta nhìn thương thế trên lưng hắn, phát hiện linh lực tím đang bắt đầu chữa trị, dường như mang theo một ngọn lửa tím yêu dị, máu thịt
đang được hàn gắn lại, vết thương đang khôi phục với một tốc độ khó tin.
Nàng tỏ ra hơi kinh dị, an lòng trở lại, ánh mắt lạnh đi nhìn sang lão nhân áo xám đang lo ngay ngáy:
- Xuống tay nặng như vậy với hai tiểu bối, ngươi khinh thị Võ cảnh chúng ta sao?
Lão nhân áo xám run lẩy bẩy, mắt đảo liên tục, hắn chẳng biết phải nói thế nào, liền đương cơ lập đoán lui đi nhanh như quỷ, tàn ảnh xuyên
không gian, lao đến cạnh Liễu Minh đang trọng thương, giơ tay nguyên
lành còn lại tóm lấy định bỏ chạy.
Xa xa, Tâm Hồ tiên tử và
gã trung niên quan sát chiến huống cũng run rẩy, kinh hãi tột độ. Nữ tử
áo trắng kia là ai, sao chỉ vừa lộ diện đã khiến cho Nhân Ma trưởng lão
sợ hãi tới cuống cuồng chạy trốn?
- Mẹ, chớ cho hắn chạy!
Lâm Tĩnh vội la lớn.
Nữ tử kia chỉ khẽ gật, vươn tay phất lên.
"Ầm ầm!"
Mặt đất bên kia đột nhiên chấn động, một toàn núi trồi lên từ lòng
đất, sặc sỡ đầy hào quang. Chỉ cần cảm ứng sẽ nhận thấy ngay nó không
phải là núi đá bình thường, mà ngưng tụ từ linh lực tạo thành, dao động
cường đại đến mức khó hình dung.
"Vù!"
Ngọn núi
lớn trồi lên từ mặt đất, lập tức lao vút lên thiên không, rồi ầm ầm rơi
xuống. Không gian bên dưới đặc lại, hai bóng người hiện ra, đúng là
Nhân Ma trưởng lão và Liễu Minh.
Lão hoảng hồn nhìn tòa núi khổng lồ từ trên trời giáng xuống, kinh hãi thất thanh:
- Thiên Địa chi Tương?
Tâm Hồ tiên tử lập tức kịch biến, hoảng sợ càng thêm. Thiên Địa chi Tương, đó chính là bản lĩnh của một vị Địa Chí Tôn.
Nữ tử kia là một cường giả Địa Chí Tôn?
Cái gọi là Thiên Địa chi Tương, phất tay có thể sáng tạo núi cao sông
ngòi, thay đổi địa hình đất đai, cực kỳ huyền ảo. Nếu như chỉ đơn thuần
là phá hoại địa hình, thực lực Mục Trần hiện tại thừa sức làm được, còn
muốn tạo dựng một mảnh đất từ hư không, thật là biết làm khó cho hắn.
"Ầm ầm!"
Ngọn núi linh lực đè xuống, không gian bên dưới hoàn toàn bị phong
tỏa, lão nhân áo xám kia cũng không nhúc nhích được, chỉ có thể nhìn
ngọn núi hung tợn ập xuống đầu.
"Hự."
Thân thể lão xụi lơ, xương cốt bị đập cho rụng rời, máu phun xối xả, bị ngọn núi đè xuống cắm mặt vào lòng đất.
Ngọn núi khổng lồ ầm ầm nện xuống, cao tới vạn nhẫn (LTC: khoảng 7-8 thước), trở thành nơi cao nhất trong vùng.
Lão kia bị trấn áp ngay mặt, không thể nhúc nhích tí nào.
Mục Trần nhìn thấy mà hoảng sợ, đây là lần đầu tiên hắn được chân
chính chiêm ngưỡng một vị Địa Chí Tôn ra tay, sức mạnh chỉ lật tay mà
làm cũng khiến hắn kinh hãi run rẩy.
Đằng xa, cả Cửu U và lão áo đen đang quấn lấy nhau giằng co dữ dội cũng phát hiện ra động tĩnh
bên này, cả hai sợ tới mức hồn vía lên mây, lập tức quay đầu bỏ chạy,
bất chất cái gì gọi là khí độ cường giả Chí Tôn khí độ.
Lão
áo đen vừa mới quay đi, thì liền cảm thấy một sức mạnh đáng sợ từ trên
cao đánh xuống. Trúng phải đòn nghiêm trọng, thân hình lão bắn xuống đất như sao băng rơi, tạo thành một cái hố lớn.
Cửu U Minh Tước
thu nhỏ thân hình, hóa thành cô gái xinh đẹp, nàng lướt đến cạnh Mục
Trần, ánh mắt kinh hoảng nhìn nữ tử thần bí chẳng biết đã đứng nơi đây
từ khi nào.
- Là mẫu thân của Lâm Tĩnh.
Mục Trần nhanh nhẹn giải thích.
Cửu U giật mình gật đầu, vội đỡ Mục Trần đứng dậy.
- Mẹ, xử lý bọn đó như thế nào?
Lâm Tĩnh cười tủm tỉm.
- Đè dưới núi này 5 năm đi.
Nữ tử buông một lời phán quyết nhẹ nhàng, nàng phất tay, cách không
lôi lão áo đen từ dưới hố lên, rồi đem tới ngọn núi lớn, nhét vào bên
dưới. Ngọn núi khổng lồ rầm rầm chìm xuống mặt đất, rồi biến mất không
thấy, mang theo ba kẻ vắn số.
Mục Trần ngạc nhiên nhìn khu
vực ngọn núi đó vừa chìm xuống, mặt đất phẳng lặng như chẳng có thứ gì,
không ai ngờ rằng bên dưới đang chôn vùi ba tên xui xẻo.
Đè
dưới núi 5 năm, có lẽ Chí Tôn bát phẩm như lão áo xám thì còn chịu được, nhưng lúc đó thực lực cũng sẽ giảm đáng kể. Còn như Liễu Minh, có sống
được hay không thì cũng chẳng biết.
Mục Trần dĩ nhiên không
thương hại kẻ thù, nếu như không có mẫu thân Lâm Tĩnh xuất hiện, e rằng
kết cục của hắn cũng chẳng thể tồi tệ hơn.
- Mẹ, người tới cực kỳ đúng lúc!
Lâm Tĩnh vui vẻ nắm tay nàng lúc lắc, khen nịnh.
- Ngươi cho rằng bản lĩnh ngươi đủ sức để lẻn ra khỏi Võ cảnh sap? Nếu không có ta đi theo, ngươi đã bị cha ngươi lôi về từ sớm.
Nữ tử kia chẳng hề thương xót trêu tức Lâm Tĩnh.
Lâm Tĩnh nghe vậy, xụ mặt xuống, buồn bã tức tối. Vốn là kế hoạch đào thoát hoàn mỹ, thế nhưng lại chẳng qua mắt được ai.
Mục Trần nghe được cũng thầm kêu may mắn. May là hắn chẳng có ý đồ gì
với Lâm Tĩnh, bằng không đã bị vị hung thần kia bí mật xóa sổ.
Đại Thiên thế giới, thật đúng là nguy hiểm a.
Mục Trần cảm thán trong lòng, vốn đã đánh giá Liễu Minh rất cao, nhưng vẫn không ngờ hắn còn một vị trưởng lão thực lực kinh khủng đến thế bảo vệ, suýt nữa lật thuyền trong mương .
- Vị tiểu huynh đệ này...
Nữ tử nọ quay sang Mục Trần.
- Tiền bối gọi ta là Mục Trần...
Mục Trần vội khách khí, thật lòng xưng hô như thế làm hắn rất ngứa ngáy chột dạ.
Nữ tử kia mỉm cười, nàng bí mật theo bảo vệ Lâm Tĩnh, dĩ nhiên biết
được thái độ của Mục Trần dành cho Lâm Tĩnh, thành ra có hảo cảm với hắn rất nhiều, mỉm cười:
- Vậy gọi ngươi là tiểu Mục vậy đi, ngươi đưa vòng tay trữ vật đoạt được khi nãy cho ta.
Mục Trần không chút do dự lấy ra, cung kính đưa cho nàng. Với thân
phận của nàng ta, hắn dĩ nhiên chẳng lo rằng sẽ cần mấy thứ này.
Hành động dứt khoát của hắn làm cho nàng thấy rất hài lòng, đưa tay
nhận lấy, hào quang lóe sáng chui vào vòng tay, lát sau trở lại bình
thường.
- Trong vòng tay này có ấn ký của một vị cường giả
Địa Chí Tôn lưu lại, nếu như ngươi đem nó theo như vậy sẽ bị tên kia cảm ứng ra. Bây giờ thì không sao rồi, ta đã xóa đi ấn ký, ngươi không cần
lo gì nữa.
Nàng trả lại vòng tay cho Mục Trần.
Mục Trần toát mồ hôi hột. Cũng may hắn chưa lỗ mãng dò xét vòng tay, cũng
không ngờ trong đó có ấn ký của cường giả Địa Chí Tôn. Suy nghĩ một chút có lẽ là điện chủ Thiên Huyền điện chăng.
- Đa tạ tiền bối.
Mục Trần cảm kích.
Nàng ta mỉm cười khẽ lắc đầu, ra vẻ cưng chiều xoa đầu Lâm Tĩnh:
- Ngươi cứu tiểu Tĩnh, nếu không ngại, gọi ta một tiếng dì Lăng là được.