Đại Chúa Tể

Chương 234: Chương 234: Phản sát






"Xoẹt! Xoẹt!"

Bốn bóng ma xuyên qua rừng rậm, tốc độ kinh người đuổi theo Mục Trần, bốn cặp mắt như ác lang khóa chặt lấy con mồi đang chật vật chạy trốn đằng trước.

- Xem ngươi chạy đi đâu!

Cả bốn người cất tiếng cười khẩy, tốc độ liền đẩy cao hơn, họ đã thấy thân ảnh đằng trước có vẻ chập choạng, bước chân cũng run rẩy hỗn loạn hơn nhiều, hẳn nhiên vì thấy họ đuổi tới mà sinh sợ hãi.

Trong khi bị truy sát mà không còn giữ được bình tĩnh, thì kết quả đã định rồi.

Ánh mắt tàn nhẫn lóe lên, tên đệ tử Bắc Thương linh viện thiên phú tốt vô cùng, tiếc là gianh chiến sinh tử, thiên phú chẳng có ích lợi gì, chỉ có thực lực và trực giác mẫn tiệp đi cùng với sự sát phạt không nương tay mới có thể đảm bảo mạng sống cho ngươi.

"Véo!"

Vẻ khinh thường xuất hiện trong đầu, ánh mắt lại thấy người đằng trước càng thêm lảo đảo, bất chợt rẽ ngang khuất khỏi tầm mắt. Bọn họ lập tức tăng tốc theo sát.

Bốn bóng người liên tiếp vượt qua những cây cối um tùm.

Nhưng ngay khi đôi mắt vượt qua được những cành cây lá xum xuê, một cái bóng như quỷ mị từ trước bay ngược lại, hướng về lồng ngực của một gã trong bọn.

Biến cố thình lình khiến cho cả bốn kinh hoảng, tên bị bị bóng hướng về lồng ngực sợ run, chỉ kịp quát lên, hắc mâu phản xạ dũng mãnh đâm vào cái bóng đen vừa xuất hiện.

"Xoẹt!"

Nhưng trường mâu của hắn không chạm vào được cái bóng kia. Nhìn kỹ lại, thanh trường kiếm sắc bén mang theo linh lực hùng hậu xuyên phá trái tim nơi lồng ngực, máu tươi đổ ra.

Tên kia khó tin nhìn xuống ngực hắn, gương mặt thiếu niên lạnh căm dị thường đang nhìn hắn đăm đăm.

Không thể ngờ được, kẻ bị bốn người bọn họ đuổi giết chạy như chó lại chính trong thời khắc này dám quay lại, đánh một đòn hồi mã thương vượt khỏi dự đoán của mọi người, phá tan sự cảnh giác.

Vả lại hắn ra tay cũng rất tàn nhẫn, chỉ một kiếm đã đâm vào nơi yếu hại nhất, chỉ khoảnh khắc đoạn tuyệt sinh cơ.

- Ngươi... cố tình... giả vờ...

Trước khi bóng đen phủ xuống đôi mắt, hình ảnh thiếu niên hờ hững ghi dấu trong mắt hắn, rên rỉ. Hắn không thể ngờ được thiếu niên bị đuổi sát kinh hoảng lại có được gương mặt ấy?

Thì ra tên này chỉ biểu hiện giả dối, khiến cho những tay lão luyện như họ cũng mất đi một chút cảnh giác, rồi bất ngờ bùng nổ phản kích!

Ra tay mạch lạc, không chút ngập ngừng.

- Ngươi!

Biến cố như sấm rung chớp giật khiến cho ba gã còn lại cũng chỉ kịp giật mình, kiếm trong tay đã xuyên thủng trái tim đồng đội.

Ba người kia giận dữ gào lên, trường mâu lập tức thi triển công kích sắc bén đâm vào những yếu huyệt trên người kẻ địch.Tiểu tử này dám giở trò, trước mặt bọn ta lại ra tay giết chết đồng bọn, làm sao để hắn được an nhiên rời đi?

Đối mặt công kích điên cuồng phẫn nộ của ba người, Mục Trần đạp vào bụng tên đã chết rút kiếm ra, kiếm ảnh lấp loáng, kiếm quang tràn ngập chống đỡ hoàn toàn mâu kích.

Nhưng ba người kia phối hợp rất ăn ý, một mũi nhọn sắc bén xuyên qua phòng ngự của Mục Trần phá thẳng đến tim.

Mục Trần giơ tay chụp lấy cái xác bên cạnh kéo vào người, làm một tấm bia thịt.

"Phụp!"

Trường mâu nhọn hoắt xuyên qua thi thể kia, sức mạnh đâm tới khiến trước ngực Mục Trần vẽ nên một đường máu.

Mục Trần lạnh lùng tung một cước, thi thể nọ văng theo trường mâu bay tới một bóng đen.

Người nọ đôi mắt dữ tợn, tung quyền thảm liệt lên thi thể, linh lực cuồng bạo phá nát thi thể máu thịt tung tóe.

"Xoẹt!"

Nhưng ngay lúc đó, đôi mắt hắn chỉ kịp thấy một mũi nhọn lóe lên, thanh kiếm mang theo linh lực hắc ám bao trùm với một chút hắc viên lập lòe trên mũi kiếm đâm tới cổ họng.

Công kích quá nhanh, quá sắc bén. Trong lòng hắn kinh hãi tung quyền, linh lực cuồn cuộn dâng trào theo tiếng long ngâm dữ tợn, quyền phong hùng hồn hóa thành Nộ Long Linh quyền, đánh vào kiếm quang mang theo hắc viêm sắc bén.

"Uỳnh!"

Một công một thủ va chạm vào nhau, hắc viêm trào ra thiêu đốt sạch sẽ linh lực trên quyền kình.

"Phụp!"

Kiếm quang xuyên thủng quyền phong, dưới ánh mắt kinh hãi của người áo đen mà cắm vào nắm tay của hắn.

Kiếm phong bay ra, máu tươi lả tả. Năm ngón tay của tên kia rơi rụng, máu tuôn ròng ròng.

Linh lực mà Mục Trần tu luyện bá đạo lại có lực thiêu đốt từ hắc viêm khiến cho thanh kiếm trung phẩm Tô Linh Nhi đưa cho trở nên sắc bén dị thường, uy lực cường hãn khiến cho nắm đấm bình thường không thể cản nổi công kích.

- Arrrrrr!

Tên kia thảm thiết rên rỉ, tay kia nắm chặt trường mâu, mạnh mẽ phản kích đâm ngược lại cổ họng Mục Trần, toan tính lưỡng bại câu thương.

"Keng!"

Một đòn hồi mã thương bất ngờ mang lại kết quả, Mục Trần không khinh địch lui lại, trường kiếm quay về vừa kịp chắn được mũi mâu bén nhọn đâm tới.

Tóe lửa....

Mục Trần lợi dụng sức mạnh công kích đó mà nhảy ngược lại, thân hình như một con dơi biến mất vào bóng đem thăm thẳm của rừng sâu.

- Tên nhóc đáng chết!

Bốn người một chết một bị thương, thi thể lạnh lẽo của đồng bọn khiến ba tên kia nổi giận đùng đùng. Cả bốn người đều có thực lực Dung Thiên cảnh hậu kỳ, kinh nghiệm phong phú, kỳ tài kinh diễm. Họ liên thủ thậm chí cả cường giả Hóa Thiên cảnh sơ kỳ cũng không dám xem thường, thế nhưng lại bị một tên nhóc Dung Thiên cảnh sơ kỳ hồi mã thương đùa giỡn đến khốn đốn.

Không chỉ mất một người, một người khác còn bị phế đi một bàn tay, chiến lực đại giảm!

- Không tha cho hắn!

Cả ba lạnh lùng quát, đặc biệt là kẻ bị cắt mất năm ngón tay cực kỳ dữ tợn.

Ba người liếc nhau, cùng lúc bắn đi. Lúc này họ đã trở nên cực kỳ cảnh giác, vận chuyển linh lực tới cực hạn, luôn luôn đề phòng phản kích bất ngờ xảy ra.

Trải qua giao chiến chớp nhoáng vừa nãy, họ đã hiểu rõ tên thiếu niên nhỏ tuổi kia chẳng phải hạng người thiện lương. Hắn không chỉ có ánh mắt độc ác, mà tay cũng hung hiểm vô cùng, không giống như những tên đệ tử non nớt của Bắc Thương linh viện từng chết trong tay họ.

Nếu vẫn còn mang tâm khinh thường, e rằng không chỉ một, mà cả bốn người trong đội đều phải chôn thây tối nay.

Mục Trần xuyên qua rừng sâu, hắn thản nhiên nhìn vết máu trên ngực. Chỉ là vết thương nhỏ ngoài da, chẳng có gì đáng ngại. Đòn hồi mã thương lúc nãy thành công trong mong đợi, xem ra lúc nãy giả đò khá là hiệu quả.

Thoáng nhìn ba kẻ truy đuổi phía sau đã trở nên cẩn thận hơn, tốc độ cũng gảim đi nhiều. Như vậy hắn sẽ có thêm nhiều thời gian.

- Vậy tiếp theo, chúng ta sẽ chân chính đổi chỗ thợ săn - con mồi cho nhau nhé...

Mục Trần thì thào lẩm bẩm, nhìn thoáng qua rừng rậm chung quanh, thỉnh thoảng thấy vài cặp mắt thú đỏ tươi sáng rực. Đó chính là những linh thú trú ngụ trong Bạch Long Khâu này.

Khóe môi Mục Trần nhếch lên một cách quỷ dị nguy hiểm, nhắm hướng có nhiều đôi mắt đỏ phóng đi.

Bóng đêm phủ kín rừng, ba bóng đen xuyên qua không trung, họ đã thành lập đội hình phòng ngự, hỗ trợ. Một người đi trước, hai người đi sau, cơ thể lúc nào cũng cảnh giác toát ra linh lực hùng hậu, ánh mắt cảnh giác đề phòng xung quanh.

- Hử?

Đột nhiên người đi trước vung tay lên, cả ba dừng lại, nhảy xuống một khoảng đất trống. Ở nơi đó có hai xác thú, máu tươi nóng bỏng còn chảy rào rào, hẳn nhiên là vừa bị giết.

- Là kia tiểu tử làm!

Kẻ bị Mục Trần cắt hết 5 ngón tay nghiến răng:

- Xem ra hắn gặp linh thú vây công, vậy thì tốc độ sẽ bị giảm nhiều, chúng ta phải nắm chắc cơ hội.

- Đúng!

Hai gã kia gật đầu tán thanh, ba người lại tiếp tục phóng đi.

Chặng truy đuổi kế tiếp, họ nhanh chóng thấy vài thi thể linh thú vừa chết, thỉnh thoảng lại có vài mảnh quần áo bị cắn xé tả tơi. Chắc chắn tất cả đều là của Mục Trần.

Xét theo những dấu vết này, Mục Trần càng lúc càng bị nhiều linh thú truy sát, có vẻ khoảng cách cũng càng lúc càng gần, sợ hãi ba người sau lưng truy sát nên dấu vết chiến đấu, dấu máu và cả áo quần bị cắn xé cũng không kịp xóa đi.

Đuổi theo chừng mười phút nữa, ba người lại ngừng bước. Họ nhìn một con hùng sư vàng óng nằm bất động trên đường. Nó đã bỏ mình, cái miệng to dữ tợn đầy răng nhọn đang ngậm chặt một thanh trường kiếm màu xanh.

- Kiếm của thằng nhóc kia.

Một tên cất tiếng khi thấy thanh kiếm quen thuộc đã lấy mạng đồng đội.

- Tên nhóc không may gặp phải Kim Viêm sư, linh thú này chiến lực ngang ngửa Dung Thiên cảnh trung kỳ, chúng ta muốn đối phó cũng hao không ít khí lực, khó trách hắn cả linh cụ cũng phải bỏ lại.

Một tên cười lạnh nhận xét.

"Grào!"

Đột nhiên một tiếng thú rống trầm thấp vang lên, linh lực dao động truyền tới.

- Hắn lại gặp linh thú! Mau! Lần này rất gần, có thể đuổi theo hắn!

Nghe tiếng thú kêu, tên bị chặt ngón tay vui mừng la lên.

- Đi!

Cả ba phóng đi, trong đó một người cũng không quên tiến đến lấy thanh kiếm trong miệng hùng sư. Một kiện linh cụ trung phẩm, uy lực không tồi, bỏ lại thì quá đáng tiếc.

"Uỳnh!"

Nhưng tay vừa chạm đến thanh kiếm, chưa kịp rút ra, thi thể Kim Viêm sư đột ngột nổ tung, máu thịt tung tóe, một cái bóng đỏ tươi đầy máu như ác quỷ từ trong thi thể chui ra, áp sát tên áo đen, song chỉ đâm tới, kim quang lóe sáng, dao động sắc nhọn xuyên qua cổ họng trong ánh mắt kinh hoảng sợ hãi của hắn.

Thân hình lắc lư, kẻ áo đen đổ vật ra đất, hai mắt tràn ngập cái nhìn khó tin.

Thân ảnh đầy máu cúi xuống cầm thanh trường kiếm lên, nhìn vào cái xác vô hồn đã bất động, liếc sang hai kẻ còn lại đang hoảng sợ sững người.

Mục Trần lau đi vết máu trên gương mặt đanh ác, cười nhạt. Nét cười của hắn trong mắt hai tên kia cực kỳ đáng sợ, không khác một con ác quỷ vừa chui lên từ huyết ngục.

Cả bọn đã cẩn thận như thế, vẫn không tránh khỏi quỷ kế của tiểu tử kia!

Thủ đoạn khó lường đến bực này thật khó lòng mà phòng bị!

- Kế tiếp, là các ngươi!

Mục Trần chỉ kiếm ra, thanh kiếm xanh rung lên phát ra những tiếng "ung ung" thanh thúy đáng sợ. Bốn người chết hai, để lại một tên phế hết một tay, một tên đầy đủ đều đang run rẩy. Đội hình đã không còn trọn vẹn, hắn không cần phải tiếp tục tránh né nữa.

---------------------------


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.