Chiến ý huyết sắc bắn lên trời, quét ra chung quanh, khiến cho trời đất sáng sủa liền đổi màu đỏ dị mang theo mùi máu tươi tràn lan.
Mọi ánh mắt đều tỏ ra nghiêm trọng. Huyết Ưng vệ lúc này như một con mãnh thú khát máu chui ra từ núi thây biển máu, đang sẵn sàng có thể xé xác bất kỳ kẻ địch nào ngáng đường.
Trong những quân đoàn của Đại La Thiên vực, Huyết Ưng vệ chưa phải mạnh nhất, nhưng với sát tính sẵn có, cũng đã thuộc hạng có số má. Sát tính đó được chất chồng tạo thành từ vô số máu tươi.
Những cuộc chiến xưa nay, không biết bao nhiêu thế lực, tông phái đã bị giày xéo tan tác bởi huyết thương của Huyết Ưng vệ.
Và lúc này, huyết thương tanh tưởi của Huyết Ưng vệ lại giơ lên, mũi thương chỉ về Cửu U vệ. Chẳng biết đối diện kẻ định cường đại như thế, Cửu U vệ có bảo toàn được hay không?
Mọi người chuyển tầm nhìn về Cửu U vệ, những binh lính với hắc giáp hắc phong vẫn uy nghiêm đứng thẳng, ánh mắt chẳng hề có chút nào sợ hãi, chỉ toát ra mênh mông chiến ý.
Mục Trần và Ngô Thiên đối thị, ánh mắt lóe lên sắc bén.
Linh lực hùng hậu trào ra từ cơ thể hai người, đều chầm chậm bay lên, ngồi đối diện nhau xa xa trên bầu trời.
- Huyết Ưng chiến ý!
Ngô Thiên chẳng hề khách sáo ra đòn, hắn vung tay hô lớn.
'Ầm!"
Chiến ý huyết sắc cuồn cuộn kéo lên, tạo thành hải dương huyết sắc, lơ lửng phía trên Huyết Ưng vệ, bồng bềnh tản mát khí tức khát máu.
- Ta xem thử, cái chức thống lĩnh hai ba tháng của ngươi có thể vận dụng chiến ý ra thế nào!
Ngô Thiên cười khẩy châm chọc, rồi tay chỉ tới.
- Huyết Ưng chiến ý, Huyết Thương Ma Trận!
Lệnh ban ra, huyết quang từ hải dương chiến ý bắn lên, thành vô số những mũi huyết thương to lớn bao trùm trời đất.
Cự thương do chiến ý ngưng tụ cực kỳ sắc bén, công kích trình độ này cho dù Chí Tôn tam phẩm cũng không dám coi thường. Công kích này chẳng phải chỉ một mình Ngô Thiên phát động, mà do 5000 Huyết Ưng vệ ra sức!
Nhưng mà cái Huyết Thương Ma Trận này cũng có lấy tên là "trận" mà thôi, thật ra chỉ là cái trò bịp, bằng không nếu Ngô Thiên có thể hóa chiến ý thành trận, có lẽ Mục Trần nhận thua luôn cho xong.
"Vù! Vù!"
Những tiếng xé gió vang lên, huyết thương trận như cơn mưa đỏ dữ dội bắn tới Cửu U vệ, công kích kín mật căn bản không chừa một ai.
- Cửu U chiến ý!
Mục Trần vung tay lên, trọng kích trong tay Cửu U vệ cũng đập xuống đất, chiến ý hắc ám bắn lên trời, như hải dương đen đặc, nhuộm cả không gian bên này trong một màu u ám.
Mục Trần kết ấn như chớp, rồi vỗ mạnh tới trước.
"Ầm!"
Chiến ý như sóng biển hung dữ cuồn cuộn, lao lên tạo thành một cái khiên cực kỳ chắc chắn.
"Phụp phụp phụp!"
Toàn bộ huyết thương bắn tới chạm vào tấm chắn, nhất thời bốc khói, giống như nước rơi xuống nham thạch, biến mất không tăm tích.
- Ha ha, với đám Cửu U vệ chỉ có 1000 quân mà đòi so đấu chiến ý với Huyết Ưng vệ ta, coi ai dai sức hơn ai?
Ngô Thiên cười gằn, tay hắn lại chỉ tới.
Vô số trường thương lại ngưng tụ ra, không ngừng bắn tới. Xem ra hắn đang muốn lợi dụng chiến ý dồi dào mà ép chết Mục Trần cùng với Cửu U vệ.
Khán giả nhìn thấy cau mày, Huyết Ưng vệ quân số áp đảo, chiến ý luyện ra nhiều hơn hẳn Cửu U vệ. Dù Ngô Thiên không dốc toàn lực, thì kéo dài cũng chẳng có lợi gì cho Mục Trần và Cửu U vệ, họ sẽ nhanh chóng tiêu hao hết rồi mất đi phòng ngự.
- Quân số Cửu U vệ và Huyết Ưng vệ hơn kém nhau quá nhiều.
Vài kẻ lắc đầu ta thán, xem ra Cửu U vệ chẳng chịu được bao lâu, ván cược này vốn đã có kết quả từ ban đầu.
Công kích ào ào đánh tới Mục Trần vẫn bình tĩnh, tay phất tới phất lui, chiến ý tràn ra gia cố phòng ngự.
Bên công bên thủ, cả hai giằng co hồi lâu, những ánh mắt thương hại số phận Cửu U vệ cũng trở nên kinh ngạc thay đổi.
Họ phát hiện ra, dù thế công của địch dày đặc dữ dội, nhưng tầng phòng ngự của Cửu U vệ lại chẳng có dấu hiệu suy yếu.
- Sao lại thế nhỉ?
Vài cường giả Đại La Thiên vực kinh ngạc.
Tu La vương, Liệt Sơn vương này nọ cũng nhíu mày đăm chiêu, thì thào:
- Cũng thú vị đây.
Mục Trần chậm rãi nhìn sắc mặt biến ảo khó coi của Ngô Thiên, cười nói:
- Giỡn xong chưa.
Ngô Thiên nghe hắn cạnh khóe, nhất thời tức tối miệng giật giật, cười khẩy:
- Khó trách lại có can đảm tiếp nhận ván cược này, thì ra cũng có một chút dựa dẫm, ta lại sơ suất như thế.
- Đem bản lĩnh ra đi, nếu ngươi chỉ phát huy được chừng này sức mạnh, thì thật phí phạm chiến ý Huyết Ưng vệ.
Mục Trần khiêu khích.
- Miệng lưỡi của ngươi thật đúng là dễ khiến người khác nổi đóa, công kích khi nãy chẳng qua là thử ngươi mà thôi...
Ngô Thiên thản nhiên đáp lời, ánh mắt bắt đầu trở nên nóng nảy.
- Thật sự muốn lĩnh giáo lợi hại Huyết Ưng vệ đến như thế, thì ta cũng vui lòng thành toàn cho ngươi!
Đôi mắt Ngô Thiên dần dần chuyển sang màu đỏ tươi, tay nâng lên, Huyết Ưng vệ bên dưới bắt đầu rống lên khát máu.
"Graaaa, grưưưư!"
Ngô Thiên thong thả kết ấn, chiến ý huyết sắc phát ra những tiếng gầm rú, rồi càng trở nên hung bạo mạnh mẽ hơn trước.
Hiển nhiên, Ngô Thiên đã nhận ra Cửu U vệ đã không dễ đối phó như hắn vốn nghĩ, đành phải dốc bản lĩnh thực sự.
- Huyết Ưng Chiến Ấn, trấn áp bát hoang!
Ấn pháp dừng lại, đôi mắt Ngô Thiên càng thêm đỏ, chiến ý huyết sắc dâng lên sau lưng, rồi hóa thành một huyết ấn to như núi. Hình dạng huyết ấn như con huyết ưng dữ tợn đang giang cánh săn mồi, đôi mắt kẻ đi săn chiếu xuống đại địa.
Huyết ấn xuất hiện, linh lực sôi trào, áp lực không cách nào hình dung bao phủ. Dưới lực trấn áp, những cường giả Chí Tôn tam phẩm cũng biến sắc.
(LTC: mình là mình chán đánh bằng ấn lắm rồi, cái bọn này làm ở công ty nào mà tối ngày cứ lôi con dấu ra gõ gõ dộng dộng, điên cái đầu. Rồi nào là "linh lực thiên địa sôi trào", "áp lực không cách nào hình dung", nguyên cái bài cũ xưa lơ xưa lắc đọc đi đọc lại hoài)
Những cường giả có hiểu biết Huyết Ưng vệ, thần sắc càng thêm nghiêm trọng. Xưa nay trong những lần chinh phạt, đã có rất nhiều cường giả bị Huyết Ưng chiến ý đè bẹp thành thịt vụn.
Ngô Thiên bắt đầu sử dụng bản lĩnh chân chính.
Mục Trần ngẩng lên nhìn huyết ấn, ánh mắt cũng nghiêm túc. Ngô Thiên đáng ghét không sai, nhưng cũng không thể phủ nhận tài năng của hắn. Thống lĩnh Huyết Ưng vệ, phát huy chiến lực không tầm thường.
Nếu như chẳng phải bản thân thống lĩnh, thì e rằng công kích này Cửu U vệ tử thương thảm trọng. Bất quá thế giới này lại không có cái gì là nếu.
- Để xem bây giờ ngươi còn mạnh mồm được không nhỉ?
Ngô Thiên nhìn Mục Trần, nhếch mép dữ tợn châm chọc, tay vỗ xuống. Huyết ấn to như núi xuyên phá không trung, lóe lên đã xuất hiện phía trên Cửu U vệ, hung hăng đè xuống.
"Ầm ầm!"
Chiến trường đổ sụp, những khe nứt lớn lan ra dày đặc.
Y phục Mục Trần cũng bị áp lực ép chặt vào người, cúi xuống liếc nhìn Cửu U vệ vẫn vững vàng như bàn thạch, thản nhiên cười.
- Cửu U vệ, bao năm nhẫn nhịn, hôm nay hãy theo ta tung cánh, danh vọng Cửu U vệ chúng ta sẽ vang khắp Đại La Thiên vực!
Mục Trần cất giọng líu ríu len lỏi vào lòng từng chiến sĩ Cửu U vệ, ánh mắt của họ trở nên nóng rực và càng thêm lợi hại.
Bao năm nhẫn nại, cuối cùng có thể bùng phát rồi sao?
"Ầm!"
Khán giả giật mình kinh ngạc nhìn thấy trong Cửu U vệ bất chợt bắn ra những cột hắc ám, chiến ý ẩn chứa bên trong cực kỳ kinh người.
Không ít cường giả biến sắc, mặt kinh mày dị. Chiến ý Cửu U vệ vừa bộc phát sao lại mạnh mẽ như thế?
Mục Trần ngửa đầu, từ tốn giang tay, đưa ý chí phân tán vào từng chiến ý mênh mông, rồi lặng lẽ kết ấn.
Chiến ý giao hòa, không gian chậm rãi rách toác, một đôi cánh hắc ám khổng lồ nghìn trượng xuất hiện, cuồng phong dữ dội.
- Cửu U Dực, trảm thiên không!
Mục Trần ngưng tụ thần thái cực kỳ lợi hại trong mắt, hai ngón tay vươn ra, rồi chọt thẳng tới hư không trước mặt.
"Kwooork!"
Tiếng hót lảnh lót từ đâu vang lên, đôi hắc dực như một thanh thiên kiếm chém xuống, nhẹ nhàng chặt vào huyết ấn.
Khoảnh khắc va chạm, tiếng hít thở đầy trời cũng yên lặng đình trệ.