Đại Chúa Tể

Chương 817: Chương 817: Song hùng hội ngộ




Đại La quảng trường quanh năm đều ở trạng thái vắng vẻ cấm vào, chỉ đến khi có những sự kiện trọng đại được tổ chức, nó mới trở nên náo nhiệt. Phong Vương Tế hôm nay đã khiến nó trở nên rộn ràng rình rang.

Quảng trường rộng lớn bao la tít tầm mắt hôm nay tràn ngập biển người đông nghẹt, âm thanh huyên náo sôi sục tụ lại thành sóng âm bay thẳng lên trời, khuếch tán ra, khiến toàn bộ Đại La Thiên đều nghe rõ ràng.

(LTC: gì chứ mấy cái vụ khoảng cách là lão Đậu chém gió thôi rồi)

Ở đây không những là khu vực náo nhiệt nhất Đại La Thiên, mà e rằng là vùng đông đúc nhất cả Đại La Thiên vực.

Trung tâm quảng trường có một bình đài to lớn, nó có một tên gọi chỉ rõ nhiệm vụ của nó ở đây, chính là Phong Vương đài.

Mỗi lần Đại La Thiên vực phong chức tân vương, đều được cử hành ở chỗ này.

Tiếng huyên náo không ngớt, phía bên ngoài vẫn có rất đông những đoàn người không ngừng kéo tới, hạ xuống hòa vào biển người trong quảng trường.

Mặt tiền quảng trường có vài vị trí khá cao được đặt sẵn chỗ ngồi, phân cấp rõ ràng. Nơi cao nhất thì chỗ ngồi màu vàng óng ánh, nắng chiếu vào ánh lên kim quang chói mắt, tỏa ra uy nghiêm khác thường.

Mục Trần đi cùng Cửu U xuất hiện ở quảng trường, lập tức tạo sự chú ý của vô số người. Cửu U cung nay đã khác xưa, thế lực vương cấp yếu nhất nay đã vùng lên, do vậy nhận được sự kính trọng của nhiều người.

Vài ánh mắt to gan lả lướt trên người Cửu U, sau đó nhìn sang dò xét Mục Trần, kẻ mà thời gian gần đây danh nổi như cồn ở Bắc giới.

Chiến tích Long Phượng Thiên của hắn làm các cường giả tận tụy lâu năm của Đại La Thiên vực cũng thầm khiếp sợ. Họ biết rõ, Mục Trần đến đây cũng mới khoảng một năm mà thôi.

Nếu cho hắn thêm thời gian nữa, thì có lẽ sẽ trở thành một nhân vật nặng ký của Đại La Thiên vực.

Cửu U và Mục Trần cùng nhau hướng tới khu vực dành riêng cho Cửu U cung, hạ xuống đứng đợi Phong Vương Tế chính thức bắt đầu.

Mục Trần đứng cạnh Cửu U, đưa mắt quan sát quảng trường. Lúc này đây, Bát Vương đều đã tề tựu, trận hình này cho thấy họ rất coi trọng Phong Vương Tế.

Lúc đó, Bát Vương cũng đang nhìn hắn. Tu La vương, Liệt Sơn vương tỏ ra tán thưởng chúc mừng. Màn trình diễn của Mục Trần tại Long Phượng Thiên không chỉ làm cường giả trẻ tuổi Bắc giới kinh ngạc, mà ngay chư vương cũng thán phục không ít.

Huyết Ưng vương ở gần đoàn Cửu U cung nhất thì tỏ ra hậm hực, nghiến răng tức tối. Nhớ ngày trước mới đặt chân vào Đại La Thiên vực, tên kia chẳng qua là con kiến muốn dẫm chết lúc nào cũng được, vậy mà cũng làm cho Huyết Ưng điện xấu mặt cho được.

Thế nhưng chỉ qua một năm hắn đã phát triển kinh khủng, dù Huyết Ưng vương vẫn tin rằng bản thân thừa sức áp đảo Mục Trần, nhưng không thể không nói phải có một cái giá nhất định, vì hắn bây giờ đã khác trước nhiều.

Thân phận thay đổi, làm cho Huyết Ưng vương cực kỳ khó chịu. Nhưng cảm giác là vậy, hắn cũng không dám ngáng đường Mục Trần, vì ai ai cũng biết vực chủ đại nhân và Mục Trần có mối quan hệ dường như rất sâu. Có vực chủ làm ô dù, đừng nói là Huyết Ưng vương, ngay cả Linh Đồng hoàng cũng không dám làm gì.

Do vậy hắn chỉ biết cắn răng nuốt cục tức vào bụng.

"Vù!"

Đúng lúc đó, không trung vang lên một tiếng gió rít, dao động linh lực cường đại ập tới thu hút ánh mắt mọi người.

- Tần Chung thành chủ tới rồi kìa!

- Khà khà, ta biết ngay hắn đâu có bỏ qua...

- Chẳng biết lần này hắn có được phong Vương không đây?

Lúc đó, đánh khán giả linh tinh bắt đầu phán, vang ầm ầm cả Đại La quảng trường rộng lớn.

- Thiên La thành chủ Tần Chung tới rồi à?

Mục Trần cũng nheo mắt quan sát người vừa đến.

Người kia bay đến trung tâm quảng trường, rồi mới từ từ hạ xuống, ôm quyền chào hỏi mọi ngừi.

Đó là một nam tử trung niên lưng hùm vai gấu, thần thái uy nghi, gương mặt mang theo nụ cười cởi mở thân thiện, dễ khiến người ta sinh hảo cảm.

Dao động linh lực của người này như ẩn như hiện, Mục Trần phỏng đoán Tần Chung có thực lực không kém hơn U Minh hoàng tử.

- Gã kia bao nhiêu năm rồi vẫn không tiến bộ bao nhiêu>

Cửu U lẩm bẩm đánh giá.

Mục Trần tròn mắt kinh ngạc liếc nhìn Cửu U, ngữ khí như thế có vẻ như nàng có giao tình với Tần Chung.

Hắn còn chưa kịp hỏi ra sao, thì Tần Chung đã tiến đến khu vực Cửu U cung, cười to sảng khoái:

- Khà khà, tiểu Cửu U, đã lâu không gặp, ngươi mất tích lâu như vậy còn tưởng đã tiến hóa thất bại đó chớ.

- Bao nhiêu năm rồi mà còn chưa đột phá Chí Tôn ngũ phẩm, tốc độ tu luyện của ngươi như vậy, mà cũng mặt dày đến xin Phong Vương Tế?

Cửu U biếng nhác trả lời, chẳng nể mặt hắn ta chút nào.

Tần Chung sượng mặt, xấu hổ:

- Nói gì thì năm xưa cũng coi như giúp đỡ ngươi, đừng có đả kích ta như vậy chớ.

Mục Trần đứng bên cạnh phì cười, Tần Chung này khá là thú vị đây.

Tần Chung nghe tiếng cười của hắn, liền nhìn qua, nheo mắt:

- Ta nghĩ ngươi có lẽ là người trong tin đồn truyền kỳ Bắc giới gần đây, Mục Trần? Đúng là hậu sinh khả uý, tuổi trẻ đã có thành tựu thế này.

- Tần thành chủ quá khen.

Mục Trần mỉm cười đáp lại, giao tiếp sơ sơ với Tần Chung càng thêm hảo cảm, vì rõ ràng gương mặt cởi mở không phải giả tạo bề ngoài, chỉ cần xem ánh mắt của những người khác trong quảng trường sẽ thấy rõ ràng Tần Chung có những mối quan hệ rất tốt với các cường giả Đại La Thiên vực.

- Đừng ỷ già mà lên mặt, phong Vương lần này coi chừng ngươi chẳng có phần đâu.

Cửu U cười nhạt khinh khỉnh.

Tần Chung giật mình, suy nghĩ một chốc, nhìn sang Mục Trần, cười cười:

- Không sao, thất bại nhiều rồi, thêm lần nữa cũng chẳng ảnh hưởng gì, nhưng nếu đã đánh, ta sẽ dốc tận lực đấy. Dù sao thì cũng muốn xem thử cường giả đệ tam Long Phượng Lục có bao nhiêu lợi hại.

Mục Trần định tiếp tục tám chuyện, đột nhiên trợn mắt. Tần Chung và Cửu U cũng ngẩng lên nhìn trời, chân trời xanh thẳm đột nhiên bốc lên một đám khói đen ào ào lao tới, rồi một cột khói giáng xuống như vẫn thạch, mang theo ý niệm lạnh lẽo.

Khán giả nhìn đám khói đen cuốn tới, hắc phong bạo đáp xuống quảng trường, sau đó khói tan đi, lộ ra một lão nhân hắc bào.

Người kia vẫn chưa chạm chân xuống quảng trường, lơ lửng giữa không, gương mặt khá ánh tuấn, nhưng ánh mắt đặc biệt gian xảo, môi mỏng như dao cạo, làm cho người ta thấy lạnh cả người.

Người kia mỉm cười nhìn mọi người, rồi ôm quyền cất tiếng chào hỏi:

- Quỷ Âm tông Khâu Thái Âm, tham kiến chư vị.

Quảng trường vang lên những tiếng đáp lời phụ họa, Khâu Thái Âm ở Đại La Thiên vực cũng là cường giả thâm niên lâu năm, danh vọng rất cao. Nhiều năm gần đây được xem là đệ nhất dưới cấp Vương, do vậy chuyện lần này đến tham dự Phong Vương Tế là điều đương nhiên.

Khâu Thái Âm từ tốn chào hỏi hạ xuống quảng trường, không ít người bu vào đàm đạo, hô gọi bằng hữu, cho thấy thanh thế khá lớn.

Tần Chung hờ hững nhìn Khâu Thái Âm, tay đan vào nhau, vẻ mặt bình thản, nhưng Mục Trần có thể nhận thấy linh lực trong người hắn đang sôi lên.

Thật là một cuộc song hùng hội ngộ.

- Hắn chính là Quỷ Âm tông chủ, Khâu Thái Âm sao?

Mục Trần cũng nhìn sang đánh giá Khâu Thái Âm, một cảm giác nguy hiểm mơ hồ làm hắn nhíu mày.

Khâu Thái Âm có danh vọng lớn ở Đại La Thiên vực đúng là khổng phải tầm thường, Phong Vương Tế lần này muốn ngăn cản hắn xưng vương cũng chẳng đơn giản.

"Boong!"

Một tiếng chuông ngân vang rền, khán giả giật mình ngẩng lên nhìn vị trí Hoàng Kim Tọa, không gian nơi đó hơi biến dạng, rồi một bóng người nhỏ nhắn xuất hiện.

Bên cạnh Hoàng Kim Tọa, Tam Hoàng cũng hiện thân, ánh mắt cao cao tại thượng nhìn xuống khán giả Đại La Thiên vực.

- Cung nghênh vực chủ!

Lập tức toàn bộ khán giả nhất tề ôm quyền cung kính vái chào.

Mạn Đà La khẽ phất tay miễn lễ, rồi đưa ánh mắt hoàng kim quét nhìn Tần Chung và Khâu Thái Âm, rồi nhìn tới Mục Trần, giọng nói trẻ trung nhưng đậm chất uy nghi vang rền.

- Phong Vương Tế lần này, đủ tư cách phong Vương có tổng cộng ba người.

Nhất thời cả vùng quảng trường chỉ còn nghe giọng nói của nàng, mọi âm thanh khác đều im bặt, vì rõ ràng chỉ có những ai được Mạn Đà La cho phép, mới có tư cách tranh Thập Vương!

- Thiên La thành chủ, Tần Chung.

- Quỷ Âm tông chủ, Khâu Thái Âm.

Đại La quảng trường khẽ có vài tiếng thở dài tiếc nuối, nhưng không ai dị nghị gì, vì hai người này chính là cường giả lâu năm có thực lực và danh vọng xứng đáng phong Vương.

(LTC: mới 2 vị trí mà tiếc nuối, đếch hiểu được)

Đang lúc cả bọn tiếc nuối, Mạn Đà La dừng lại một chút, rồi nói tiếp.

- Cửu U cung, Mục Trần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.