Ánh sáng chói lòa, mọi người chăm chú nhìn Mục Trần hạ xuống thạch đài tầng 9 bảo sơn.
Chân đứng trên đá cứng, hắn nhìn lên trung tâm thạch đài. Đài sen
ngọc thạch xoay tròn, chứa đựng bên trong là một vầng mặt trời rực rỡ
sáng choang.
Gốc linh chi hoàn mỹ chói lóa hiên ngang giữa trời.
Vật thể sáng như ngọc, trong suốt lung linh. Chín khối cầu sáng rực
rung động như chín vầng thái dương treo trên thân, khiến cho ánh sáng
giữa trời quang cũng trở nên mờ tối đi nhiều.
Dao động linh lực tinh khiết tạo thành một áp lực như thủy triều khuếch tán.
Chính là Cửu Dương Linh Chi.
Chí bảo mà Mục Trần nằm mơ cũng muốn có.
Mục Trần nhìn chằm chằm vào Cửu Dương Linh Chi, rồi nhanh chóng đè
nén cảm xúc. Hắn biết, muốn chân chính lấy được gốc chí bảo đó, thì phải trải qua một trận đại chiến kinh tâm động phách.
"Đùng!"
Phía bên kia thạch đài rộng rãi của tầng chín, một luồng sáng từ
dưới đất bắn lên, rực rỡ thậm chí vượt qua cả hào quang chí bảo.
Mục Trần trừng mắt nhìn vào trong cột ánh sáng, áp lực mơ hồ lan đến.
Áp lực này không quá mạnh, nhưng lại không thể ngăn chặn, khiến cho
lo lắng lặng lẽ xuất hiện trong tâm linh, xóa nhòa đi chiến ý.
Linh lực dũng mãnh từ cơ thể tuôn ra, hắc lôi điện bao bọc quanh
thân, Mục Trần lập tức vận dụng Lôi Thần Thể, Mục Trần chẳng dám coi
thường đối thủ cấp bậc này.
Mọi người bên ngoài bảo sơn đều tập trung nhìn hắn, ai nấy đều chăm
chú muốn biết chiến tượng tầng 9 này mạnh đến mức độ nào.
Hào quang kia bắt đầu tan dần, rồi một cái bóng xuất hiện.
"Đùng"
Một bàn chân đen đúa giậm mạnh lên thạch đài, chiến tượng có hình thể như con người đang chầm chậm đứng thẳng dậy.
Vài hoa văn tử kim lóe lên, đôi mắt chiến tượng cũng mang một màu tím sâu kín, có vẻ rất nguy hiểm.
Trên tay nó còn có một cây thương đen có vẻ ngoài đơn giản, mũi thương còn có rãnh đỏ tươi, thật là một lợi khí giết người.
Hình thể chiến tượng này có vẻ còn nhỏ hơn những chiến tượng các
tầng dưới một chút, nhưng áp lực nó toát ra lại đáng sợ hơn nhiều.
- Chiến tượng tầng 9 đây ư?
Có kẻ thì thào hoảng sợ.
- Áp lực này... lẽ nào nó có thực lực sánh ngang cao thủ Thần Phách nan?
- Thật cường hãn, chẳng biết là thực lực Thần Phách nan trọng thứ mấy đây?
Rất nhiều kẻ không giấu nổi bồn chồn.
So với mọi người bên ngoài, Mục Trần chịu áp lực rõ ràng và nặng nề
nhất, uy hiếp càng lúc càng dữ dội, khiến cho cơ thể hắn cũng tự động
căng thẳng. Phệ Long Ma Thương đã xuất hiện trong tay, sát khí cuồn
cuộn.
Thần Phách nan, cửa ải cuối cùng để vươn tới Chí Tôn, giai đoạn nguy hiểm nhất trong Chí Tôn Tam Nan. Thân thể nan hay linh lực nan nếu thất bại mà xui xẻo bị đốt đi cơ thể, vẫn còn có thần phách, vẫn còn cơ hội
trở mình. Thế nhưng Thần Phách nan lại tác động trực tiếp vào Thần
Phách, nơi ngưng tụ tinh khí thần của kẻ tu luyện, là thứ quan trọng
nhất, chính yếu nhất. Một khi xảy ra vấn đề gì cho Thần Phách, thì nó
chính là trí mạng.
Thần Phách nan chính xác mà nói được phân ra làm tam trọng. Đầu tiên là huyết hỏa rèn luyện cơ thể, thứ hai là linh hỏa rèn luyện linh lực,
cuối cùng là thần hỏa rèn luyện Thần Phách. Tam trọng chính là trải qua
thân thể nan, linh lực nan thêm một lần nữa, cái biến mạnh mẽ hơn nữa cơ thể và linh lực, rồi mới cải tạo Thần Phách.
Mỗi lần trải qua tam trọng, Thần Phách sẽ càng thêm cường đại. Chân
chính vượt qua tam trọng, Thần Phách sẽ thành công lột xác, trở thành
nền tảng hoàn mỹ để tiến vào Chí Tôn.
Có lẽ chiến tượng trước mặt đây có thực lực đệ nhất trọng Thần Phách nan.
- Đệ nhất trọng Thần Phách nan...
Lạc Li, Ôn Thanh Tuyền cũng tập trung hơn, tuy đã đoán trước, nhưng
khi chân chính xác định được, trong lòng cũng khó tránh chấn động.
Nhờ vào các cơ duyên trên đại lục di tích, các đội ngũ trong đại tái hiện tại đã có tiến cảnh rất cao, nhưng cho đến nay những đệ tử hàng
đầu cũng chưa có ai chân chính đạt đến Thần Phách nan. Ngay cả Vương
Chung, Vũ Doanh Doanh vẫn ở đỉnh phong linh lực nan, đã có tư cách thử
Thần Phách nan. Có lẽ chờ thêm một cơ duyên nữa họ sẽ đạt tới đệ nhất
trọng Thần Phách nan... nhưng đó là sau này.
Có lẽ hiện tại đủ tư cách liều mạng với chiến tượng kia, nơi này không qua ba người.
- Mộc Thần Điện thật là có môn đạo.
Ôn Thanh Tuyền chậm rãi nói.
Lạc Li khẽ gật đầu.
- Hắn thua thì sao đây?
Ôn Thanh Tuyền liếc nhìn Lạc Li, đột nhiên hỏi.
Thực lực Mục Trần chân chính mới là thân thể nan, khó tưởng tượng
được hắn đủ khả năng so sánh với con chiến tượng thực lực đệ nhất trọng
Thần Phách nan. Chuyện này cũng không phải nói chơi, hắn thất bại chắc
chắn sẽ bị giam giữ nửa năm.
- Ta tin hắn. Nhưng nếu hắn thua, ta sẽ tiếp tục dẫn dắt đội ngũ
xông vào quyết chiến, giúp hắn giết chết Cơ Huyền, rồi quay trở lại đây
chờ hắn ra ngoài.
- Chờ hắn nửa năm?
Ôn Thanh Tuyền trừng mắt ngạc nhiên.
Lạc Li khẽ gật, giọng bất đắc dĩ than nhẹ:
- Nửa năm ta có, tuy rằng có lẽ đó là thời gian tự do còn lại của ta...
Câu nói khẽ đến mức ngay cả Ôn Thanh Tuyền cũng nghe không rõ.
- Tên này đáng để ngươi làm vậy sao?
Ôn Thanh Tuyền tròn mắt không hiểu. Lạc Li ưu tú như thế, sau này
chắc chắn sẽ tỏa sáng ở Đại Thiên thế giới, lại cam nguyện tùy tùng bên
cạnh Mục Trần, cất đi hào quang vốn là của mình.
Lạc Li khẽ cười, Ôn Thanh Tuyền chỉ biết nàng hiện tại, nhưng chưa
hề gặp nàng trước khi vào Linh Lộ, hay nói chính xác là trước khi gặp
Mục Trần.
Thế giới của nàng khi đó chỉ có một màu tối u ám, tuổi thơ dữ dội,
phụ thân chiến tử, chỗ dựa vững chắc đột nhiên đổ sầm. Mẫu thân thương
tâm quá độ, thân thể suy yếu. Hoàng tộc Lạc Thần tộc hầu như chỉ có sâu
mọt, trọng trách gánh vác tộc đổ hết lên vai nàng. Tuy có gia gia tạm
thời đỡ đần, nhưng sớm muộn nó cũng sẽ đổ lên vai nàng.
Nhưng nàng chẳng có chút niềm tin, khi đó nàng còn nghĩ trí óc non nớt đã sắp phải phát rồ.
Rồi nàng gặp hắn ở Linh Lộ, học được sự tự tin của hắn, bầu trời u ám lóe lên một tia hy vọng, thắp sáng thế giới của nàng.
Trở về, biến hóa của nàng còn khiến cho gia gia cũng kinh ngạc vô
cùng, mới khiến cho lão đồng ý thỏa hiệp cho nàng tự do một thời gian.
Tất cả đều nhờ có hắn, không có lý do gì nàng không yêu mến hắn.
- Mục Trần kỳ thật cũng rất ưu tú, ta nghĩ nếu ngươi ở cạnh hắn lâu cũng sẽ thích hắn thôi.
Lạc Li đột nhiên cười nói với Ôn Thanh Tuyền.
Ôn Thanh Tuyền trề môi nhìn Mục Trần đằng xa:
- Nói đùa cũng phải chọc cho ta cười chứ. Thật sự ta gặp không biết
bao nhiêu thiên tài, vả lại mục tiêu của ta không chỉ ở Ngũ Đại Viện.
Ngươi hẳn phải biết, Đại Thiên thế giới rất lớn....
Lạc Li không phản bác, chỉ mỉm cười:
- Xem ra bối cảnh của ngươi cũng không đơn giản.
Ôn Thanh Tuyền trừng mắt nhìn lên thạch đài rộng rãi, không tiếp tục cái chủ đề kia nữa. Nơi đó linh lực kinh người bộc phát.
- Bắt đầu rồi sao...
Nàng nhìn chăm chú vào kẻ khiêu chiến bên kia, khóe môi nhếch lên cao ngạo.
"Mục Trần! Để ta xem thử ngươi có xứng với đánh giá của Lạc Li hay không đây..."