Đại Chúa Tể

Chương 257: Chương 257: Thái Cổ Hung Khí




"Ầm!"

Hung sát khí khủng bố bùng nổ trong thân thể Mục Trần, chỉ khoảnh khắc khiến cho đôi mắt đỏ bừng lên, cảm xúc khao khát điên cuồng giết chóc dũng mãnh lấn át lý trí của hắn.

Cũng còn may Mục Trần vốn có tâm trí kiên định, trước sự kinh hãi tột cùng vẫn có thể duy trì được một chút minh mẫn, vội vận chuyển Đại Phù Đồ quyết thúc giục linh lực trong cơ thể kháng cự hung sát xâm nhập cơ thể. Hắn biết, nếu cứ để hung sát khí xâm chiếm tâm trí, có lẽ bản thân sẽ trở thành một cỗ máy chỉ biết giết chóc không ngừng.

- Đáng chết!

Trong lòng phẫn nộ gầm lên, điên cuồng chống đỡ hung sát khí ăn mòn tâm tư.

Trong khi Mục Trần gặp tai bay vạ gió, Tô Huyên cũng nhìn thấy hắn cả người đỏ máu, thân thể run rẩy, nàng cũng thất kinh.

- Mục Trần, ngươi làm sao vậy?

Tô Linh Nhi gấp gáp lên tiếng hỏi.

- Hung sát khí thật nặng!

Tô Huyên biến sắc, nhận ra nguyên nhân:

- Chẳng lẽ lúc nãy torng linh tàng bị bị hung sát khí xâm chiếm thân thể sao??

- Làm sao bây giờ?

Quách Hung cũng tỏ ra lo lắng. Hung sát trong linh tàng kia quá khủng bố, ngay cả không gian do Bạch Long Chí Tôn mở ra cũng không chịu nổi, Mục Trần nếu bị nó xâm chiếm, vậy thì dữ nhiều lành ít rồi sao?

- Rời khỏi đây đã!

Tô Huyên nghiến răng quyết định. Mục Trần có vấn đề, chiến lực đội ngũ sẽ giảm mạnh, nếu còn nấn ná ở lại sẽ bất ổn vô cùng. Vả lại Bạch Long linh châu đã rơi vào tay Mục Trần, nếu có ai biết sẽ khiến không ít kẻ rình mò.

- Được!

Mấy người kia tán thành, hè nhau dìu Mục Trần hướng về bên ngoài Bạch Long Khâu lao đi như tia chớp.

Trên một đỉnh núi xa xa, Bạch Hiên xuất hiện, ánh mắt âm trầm nhìn theo bóng Mục Trần và đồng đội rời đi.

Trong lòng hắn cực kỳ nổi giận, nếu đúng Hắc Ma trụ chính là chí bảo, vậy thì hắn không thể hoàn thành nhiệm vụ. Không gian linh tàng vỡ nát, Hắc Ma trụ cũng mất tung tích, căn bản chẳng có biện pháp tìm được.

Nhiệm vụ thất bại, nếu cứ như thế này trở về, hình phạt nghiêm trọng sẽ dành cho hắn. Nếu có thể tàn sát được đám người Mục Trần, rồi đoạt lấy Bạch Long linh châu trong tay hắn, có thể sẽ giảm được nhiều hình phạt.

Ít nhất có thể giữ được mạng, bằng không thì cả phụ thân là trưởng lão Long Ma cung cũng khó mà bảo vệ được hắn.

- Còn muốn chạy? Nằm mơ giữa ban ngày!

Hắn lành lạnh nói khẽ, vừa lắc mình đã hóa thành một tia sáng đuổi theo hướng Mục Trần vừa rời đi.

. . .

Tầng phòng ngự linh lực trong cơ thể Mục Trần nhanh chóng bại lui trước hung sát khí khủng bố, nó bá đạo vô cùng, lấy phương pháp bẻ gãy nghiền nát mà kích phá cơ thể hắn, chiếm lĩnh lấy tâm trí của hắn.

"Kwoork!"

Mục Trần đã sắp chịu hết nổi, thì tiếng hót lanh lảnh lại vang lên trong lòng hắn, Mục Trần như trút được gánh nặng, Cửu U Tước đã muốn ra tay.

"Phừng!"

Hắc viêm cuồn cuộn như thủy triều từ trong khí hải thổi ra, lao đến thiêu đốt hung sát khí đỏ như máu.

Cuối cùng ngăn cản được một chút thế công kích chiếm đóng của nó.

Nhưng Mục Trần còn chưa kịp thở ra, giọng nói Cửu U Tước lại gấp gáp vang lên:

- Cẩn thận, Ma trụ kia không bình thường, ta e rằng bây giờ không đủ sức cản được nó.

- Cái gì?

Mục Trần chấn kinh, cả Cửu U Tước cũng ngăn không nổi? Cái thứ này là cái đồ chơi gì đây?

- Nếu ta đoán đúng, có lẽ Ma trụ này là một kiện Thái Cổ Hung Khí, cực kỳ khủng bố, cường giả Chí Tôn cũng khó mà trấn áp chế phục được!

Lời Cửu U Tước vang lên mang theo sự kiêng kị hiếm thấy.

- Thái Cổ Hung Khí?

Mục Trần tỏ ra mờ mịt, cái danh xưng lạ hoắc đó lần đầu tiên hắn nghe thấy, bất quá là cái gì đi nữa thì cũng không tốt trong tình huống thế này.

- Làm sao đây?

Mục Trần khổ não hỏi lại, Cửu U Tước cũng ngăn không nổi, vậy thì hắn chỉ còn cách bó tay chịu chết thôi sao?

Cửu U Tước trầm tư, lúc sau mới nói:

- Có lẽ ngươi nên đem khối Thái Cổ Hung Khí kia đưa vào trong khí hải.

- Cái gì?

Mục Trần cả kinh, đang điên cuồng chống cự không phải vì ngăn không cho Ma trụ chui vào khí hải sao? Cửu U Tước lại còn bảo chủ động đưa nó vào? Lỡ như hung sát khí bùng nổ trong đó, thì hắn chẳng phải sẽ vạn kiếp bất phục .

- Nếu ta toàn thịnh, có lẽ đủ sức liều mạng với Thái Cổ Hung Khí này. Dù vậy trong khí hải của ngươi ngoài ta ra còn có cái thứ đồ thần bí kia mà.

Mục Trần ngẩn ra, hai mắt sáng lên:

- Ngươi nói là tờ giấy than bí ẩn?

- Chính nó.

- Tờ giấy than đó nó là cái gì?

Mục Trần méo miệng cười khổ, trong cơ thể hắn lại chứa vật mà hắn cũng không biết được là cái gì, đến bây giờ hắn mạnh lên cũng chẳng có manh mối nào về nó.

- Này tờ giấy than bí ẩn kia mang theo dao động rất cổ, có mùi như Cổ Thần điển vậy, có lẽ là một mảnh Cổ Thần điển.

Cửu U Tước trầm ngâm nói.

- Cổ Thần điển. . . đó là cái gì?

Mục Trần mờ mịt.

- Một thứ giống như thần quyết vậy, nhưng mà cường đại hơn, uy lực khủng bố khó lường, hơn nữa có thể ghi lại thần thông nghịch thiên. Một khi Cổ Thần điển xuất thế, đừng nói Chí Tôn tầm thường, cả Địa Chí Tôn thậm chí Thiên Chí Tôn cũng bị nó hấp dẫn, vì chính nhờ vào Cổ Thần điển, họ sẽ có thể bước thêm một bước cao hơn trên con đường tu luyện.

Mục Trần rung động, ngay cả cường giả Chí Tôn cũng động tâm? Không ngờ trong người hắn lại có bí ẩn lớn như thế, đáng tiếc chỉ là một mảnh rách nát.

- Thấy cái hoa Mandala trong khí hải của ngươi không? Đó là một thần trận phong ấn, nếu ngươi có thể đưa Thái Cổ Hung Khí đến chỗ nó, ta tin hoàn toàn có thể trấn áp phong ấn được.

Mục Trần mừng rơn, nhìn về đóa hoa Mandala tím kia. Đóa hoa thật lớn và yêu dị lơ lửng trên tờ giấy than nọ, hoàn toàn im lặng, chẳng hề tản mát ra chút dao động nào.

Nhưng Mục Trần biết rõ thứ này lợi hại ra sao. Trước kia Cửu U Tước xông vào khí hải định tác quái, nhưng bị đóa hoa Mandala kia dễ dàng chế ngự.

- Vậy thử xem đi!

Mục Trần là người quyết đoán, nếu cả Cửu U Tước cũng không chống lại được Thái Cổ Hung Khí, vậy thì phải dùng tới vũ khí cuối cùng này. Dù rằng có chút phiêu lưu, nhưng so với ngồi chờ chết vẫn tốt hơn nhiều.

Có chủ ý, Mục Trần không do dự gì nữa, tâm thần vừa động, linh lực chống cự lại hung sát khí nhanh chóng lùi về khí hải, hắc viêm cuồn cuộn của Cửu U Tước cũng theo đó lui về.

"Ầm!"

Hung sát khí không còn ngăn cản liền điên cuồng lao lên, nguồn của hung sát khí kia, Hắc Ma trụ phát ra những tiếng ù ù đắc thắng, rồi hóa thành một tia hắc ám mang theo sát khí ùn ùn lao thẳng vào khí hải của hắn.

. . .

"Véo!"

Trên bầu trời, những tiếng xé gió vang lên, bóng dáng Tô Huyên và mấy người kia như chớp giật lướt qua, tốc độ đẩy lên cao nhất. Mục Trần toàn thân đỏ bừng, hai mắt nhắm chặt được Quách Hung và Lê Thanh đỡ lấy.

- Nhanh lên, rời khỏi Bạch Long Khâu còn phải tìm biện pháp tống khứ sát khí ra khỏi cơ thể hắn.

Tô Huyên lên tiếng giục, nàng luôn chú ý phía sau, dù rằng không có bóng người nào đuổi theo, nhưng chẳng hiểu sao nàng lại thấy bất an.

Bạch Hiên chẳng lẽ buông tha dễ dàng vậy sao?

Nàng vừa mới nghĩ như thế, sắc mặt đột nhiên đại biến, quát lớn:

- Cẩn thận!

"Ầm!"

Một tia đỏ sậm như chớp từ ngọn núi phía trước bắn tới Tô Linh Nhi.

Tô Huyên giơ cao tay, sóng nước xanh thẳm từ Trọng Thủy Linh Châu tuôn ra, hình thành tầng phòng ngự phía trước.

"Uỳnh!"

Tia sáng đỏ nện lên sóng nước, khiến nó tan vỡ thành hơi nước trong không khí.

Mọi người đều phải dừng lại, Tô Huyên biến sắc nhìn đỉnh núi phía trước, một bóng người như sát thần nắm chặt huyết thương đang hờ hững nhìn họ.

- Là Bạch Hiên!

Quách Hung thất kinh.

- Ta nói rồi, đám nhãi nhép các ngươi đừng mong tên nào chạy thoát.

Bạch Hiên lạnh lùng nhìn nhóm người Tô Huyên, sát khí nồng đậm khiến kẻ khác tim đập thình thịch.

- Tỷ tỷ, làm sao bây giờ?

Tô Linh Nhi lo lắng. Bạch Hiên thực lực quá mạnh mẽ, Mục Trần đang hôn mê, tình trạng bọn họ cực kỳ xấu.

- Linh Nhi, đem Mục Trần tìm chỗ an toàn nấp đi, ta và Quách Hung hỗ trợ tỷ tỷ của ngươi.

Lê Thanh băng hàn nhìn Bạch Hiên, sắp xếp kế hoạch.

Bằng sức một mình Tô Huyên khó mà chống nổi Bạch Hiên, có thêm hai người hỗ trợ, có thể giảm bớt chút áp lực cho nàng.

Tô Linh Nhi cực kỳ lo lắng. Nàng biết rõ dù có Lê Thanh và Quách Hung tham chiến, cục diện cũng không thay đổi nhiều lắm.

- Bọn ta sẽ tận sức chế ngự Bạch Hiên, có cơ hội ngươi đem Mục Trần đi trước.

Tô Huyên khẽ thở dài, thấp giọng nói.

- Tỷ tỷ!

Tô Linh Nhi kinh hãi.

- Đừng nói nữa, chúng ta không còn lựa chọn khác!

Tô Huyên trở nên cực kỳ nghiêm khắc, vô cùng hiếm thấy quát lên.

Tô Linh Nhi cắn môi, đôi mắt rưng rưng ôm Mục Trần lùi ra sau, hạ xuống một đỉnh núi, bất an lo lắng nhìn vòng chiến bên kia.

Bạch Hiên hờ hững chờ đợi bọn họ sắp xếp, huyết sắc trường thương trong tay gõ xuống đất, cả tòa núi rung chuyển, thanh âm tràn ngập sát khí vang vọng thiên địa.

- Di ngôn nói xong rồi, vậy thì chịu chết đi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.