Đại Chúa Tể

Chương 1498: Chương 1498: Thế giới tử kim




Khi 2 mắt mục trần đóng lại, cảm giác của hắn cũng lặng lẽ lan ra, hắn cảm ứng lấy những bất hủ bản nguyên đang tán lạc trong thiên địa do bất hủ kim thản tự bạo lúc trước.

những bất hủ bản nguyên này dù sao cũng là do hắn tu luyện ra, cho nên mặc dù hiện giờ tự bạo, không cách nào nắm giữ được, nhưng mục trần vẫn có thể cảm ứng được rõ ràng sự tồn tại cùng với vị trí của chúng.

bọn chúng tựa như vô số điểm sáng, phiêu tán trong thiên địa...

- đây rồi...

mục trần lẳng lặng cảm ứng những bât hủ bản nguyên kia, chợt trong lòng vừa động, hắn cảm ứng được, không gian nơi những bất hủ bản nguyên kia tán lạc tới, lúc này lại tản ra những dao động rất nhỏ, sau đó nuốt những điểm sáng kia vào từng chút một...

ngắn ngủi thời gian mấy chục hơi thở, những bất hủ bản nguyên tán lạc do mục trần tự bạo lại biến mất sạch sẽ, giống như chưa từng xuất hiện.

nhưng mục trần cũng biết, bất hủ bản nguyên của hắn cũng không phải là biến mất vào hư vô, mà là bị vạn cổ tháp này hấp thu mất...

mà điều này cũng giống như lúc trước hắn dự đoán.

hắn ngưng tâm định thần, cảm ứng bám lên trên bất hủ bản nguyên, bất hủ bản nguyên dung nhập vào thiên địa, hoàn cảnh quanh thân lúc này cũng bắt đầu xuất hiện biến hóa to lớn, thiên địa cũ biến mất không thấy, thay vào đó là một mảnh thế giới tràn đầy ánh sáng tử kim.

trong thế giới này, trôi lơ lửng vô số đốm sáng tử kim, thấy cái này, trong lòng mục trần chấn động mạnh, bởi vì toàn bộ những đốm sáng tử kim này đều là bất hủ bản nguyên, nếu so sánh bất hủ bản nguyên mà hắn lấy được từ những đối thủ trước so với nơi này mà nói, thật giống như dòng suối so với đại dương...

- Bất hủ bản nguyên hùng hậu như vậy, hẳn là vạn cổ tháp tích lũy được trong suốt mấy vạn năm qua?

. Mục Trần rung động nhìn thế giới tử kim này, cảm thán trong lòng.

nếu có thể hấp thu luyện hóa toàn bộ những bất hủ bản nguyên này, như vậy bất hủ kim thân của hắn chắc chắn sẽ cường đại đến một mức độ tương đối kinh khủng.

ồ ồ.

mà trong lúc mục trần cảm thán, trong thế giới tử kim này chợt có dị động truyền tới, cảm ứng mà mục trần dính lên một tia bất hủ kim thân chợt rung lên, bởi vì hắn cảm giác được, dường như có một luồng dao động vừa quét qua tia cảm ứng này của hắn.

Sự quét qua đó, mang theo một tia cảm giác cổ xưa.

- bị phát hiện?

Mục trần giật mình, nhưng lại không dám có chút dị động nào.

Khi hắn không dám dị động, ở phía trước, chợt có ánh sáng tử kim tụ đến, tạo thành một quang ảnh mơ hồ trước mặt hắn.

- Đã nhiều năm như vậy, rốt cục cũng có người tới...

. Đạo quang ảnh này mặc dù không thấy rõ bộ dáng, nhưng có giọng nói già nua truyền tới, hơn nữa hiển nhiên là đang tiến về phía mục trần.

mục trần thấy vậy, luồng ý thức đang ẩn núp của hắn cũng tản ra ánh

sáng, dần dần biến thành một quang ảnh, hắn thận trọng nhìn ánh sáng mơ hồ trước mắt, ôm quyền nói:

- Vãn bối vô tình xông vào, mong tiền bối chớ trách, không biết tiền bối là?

Đạo quang ảnh mơ hồ kia làm như cười cười, nói:

- Ta chính là ý thức của Vạn cổ Tháp này...xem ra tên tiểu tử ngươi rất là cơ trí, lại có thể đoán được biện pháp tiến vào, có điều can đảm của ngươi cũng không ít...

Mục trần dĩ nhiên là biết, hắn nói can đảm ở đây chính là việc tự bạo bất hủ kim thân, dù sao đổi lại là người bình thường thì sợ là không có cái gan đi tự bạo bất hủ kim thản nhiều năm gian khổ tu luyện.

- Thời điểm liên quan đến tính mạng, cũng không thể không làm như vậy

. Mục trần cười khổ một tiếng, sau đó trong lòng khẽ rục rịch, nói:

- Nhưng cái này cũng là phiền tiền bối nhắc nhở

- aiz, biến dị thể quá ghê tởm, ta không cách nào đối phó, chỉ có thể nhân lúc nó cướp đoạt bất hủ bản nguyên, làm nó có chút hỗn loạn, mới có thể gợi ý một chút

. Quang ảnh mơ hồ thở dài nói.

- quả nhiên...

Mục trần thở phào nhẹ nhõm trong lòng, lúc trước hắn cảm giác được, mỗi lần sau khi thân ảnh ám kim kia cướp đoạt xong bất hủ bản nguyên, đều sẽ phát ra tiếng gầm nhẹ, mà đó cũng không phải là nó muốn phát ra, mà là do quang ảnh trước mắt này giở trò.

- tiền bối...rốt cục là chuyện gì xảy ra? Thân ảnh ám kim kia là vật gì?

. Mục trần nghi ngờ hỏi.

Quang ảnh mơ hồ này hơi dao động, chợt trước mặt nó có một bức họa ánh sáng xuất hiện, bức họa từ từ hiện lên, Mục Trần ngưng thần nhìn lại, chỉ thấy bên trên bức họa là một vị nam tử áo xanh, Mục Trần không thể thấy rõ dung mạo của hắn, nhưng từ bóng lưng kia, hắn cảm thấy một cảm giác thần bí cùng áp lực chưa từng có.

Nam tử áo xah từ trên trời giáng xuống, rơi xuống đại địa, sau đó tự tay xây nên một tòa thạch tháp cổ xưa.

Tòa thạch tháp này, mục trần cực kỳ quen thuộc, rõ ràng chính là vạn cổ tháp!

thấy cái này, Mục Trần rung lên trong lòng, đã hiểu được, vị nam tử áo xanh trong bức tranh này, hẳn là vị cường giả đệ nhất thời thượng cổ trong truyền thuyết - Vạn cổ Đại Đế.

- Năm đó, Bất Hủ Đại Đế xây dựng vạn cổ tháp tại đây,đặt vạn cổ tháp vào trạng thái ngủ đông, cất giữ ở nơi này, đồng thời hắn cũng truyền một vài phương pháp tu luyện bất hủ kim thân ra đại thiên thế giới

- Mục đích làm như vậy, một là để chọn ra chủ nhản thích hợp cho vạn cổ bất hủ thân, hai là để thu thập đầy đủ bất hủ bản nguyên, chữa trị cho Vạn Cổ Bất Hủ Thân đang lâm vào ngủ đông

. Thanh âm già nua từ từ truyền tới.

- chữa trị?

. Mục trần ánh mắt chợt lóe.

- năm đó Bất Hủ Đại Đế quyết chiến cùng Thiên Tà Thần của Ngoại vực tà tộc, vạn cổ bất hủ thân cũng bị trọng thương, rơi vào ngủ say, cho nên mới phải để lại nơi này, mượn bất hủ bản nguyên chữa trị

- Thì ra là vậy...

. Mục trần khẽ gật đầu, sau đó thấp giọng hỏi:

- Nhưng đạo thân ảnh kia, lại là chuyện gì? Nó hẳn là Vạn cổ bất hủ thân chứ?

- Nó làm sao có thể coi là vạn cổ bất hủ thân chứ...

. Quang ảnh già nua kia làm như khinh thường cười cười, sau đó thở dài nói:

- Trong mấy vạn năm qua, có rất nhiều cường giả tu thành bất hủ kim thân đã tới vạn cổ tháp này, bọn họ tới, cung cấp lượng bất hủ bản nguyên hùng hậu, cũng giúp đầy nhanh tốc độ chữa trị của vạn cổ bất hủ thân một chút

- nhưng khiến ta không ngờ là, trong quá trình này lại xuất hiện một ít dị biến

- dị biến?

- Đúng vậy, bất hủ bản nguyên mà vạn cổ tháp ngưng tụ được quá mức hùng hồn, mà những bất hủ bản nguyên này lại bắt nguồn từ những bất hủ kim thân khác nhau, tuy là đã bị ta tịnh hóa (thanh lọc), nhưng chung quy vẫn còn bỏ sót...

- trong khi ta còn chưa phát hiện ra, một đạo ý thức không trọn vẹn tiềm phục bên trong lượng bất hủ bản nguyên hùng hòn, sau đó âm thầm cắn nuốt những bất hủ bản nguyên khác, mà tới khi ta nhận ra sự tồn tại của nó thì nó đã cực kỳ mạnh mẽ, rốt cục ta dốc toàn lực mới có thê trấn áp nó...

- Có điều nó đã cướp đoạt quá nhiều bất hủ bản nguyên, khiến cho vạn cổ bất hủ thân vốn có thể thức tỉnh từ sớm, nhưng lại chậm chạp không thoát khỏi trạng thái ngủ say, thật là ghê tởm

Mục trần trong lòng khẽ động, thời điểm thân ảnh ám kim kia xuất hiện, đúng là từ trong lòng một ngọn núi đỏ sâm, giờ nghĩ lại, thì ra nó bị trấn áp dưới ngọn núi đó.

- Thì ra thân ảnh ám kim này chính là từ thuần túy bất hủ bản nguyên ngưng luyện thành

. Mục Trần bừng tỉnh hiểu ra, khó trách trên người tên kia lại có khí tức bất hủ đậm đặc như vậy.

- các ngươi tu bất hủ kim thân, trong đó có bất hủ bản nguyên, cho nên nó mới mang sát ý mạnh liệt như vậy với các ngươi.

- Thứ này đã trở thành một khối u ác tính lớn nhất, nếu không thanh trừ, càng ngày nó sẽ đoạt được càng nhiều bất hủ bản nguyên, cuối cùng, thậm chí sẽ nuốt chửng vạn cổ bất hủ thân, đến khi đó, sợ rằng cũng sẽ tạo ra một con quái vật ý thức hỗn loạn

- Đối với việc này ta đã sớm sứt đầu mẻ trán, nhưng bởi quy tắc nên ta không cách nào trực tiếp tiếp xúc với các ngươi, chỉ có thể âm thầm gợi ý, xem các ngươi có thể hiểu ra được, dùng phương thức khác đi tới nơi này hay không...

Nghe vậy, con ngươi mục trần nhất thời co lại, hắn khổ cực tu luyện nhiều năm chính là vì vạn cổ bất hủ thân, nếu để cho cái biến dị thể này thành công, vậy hắn thật muốn khóc cũng không biết đi đâu mà khóc.

- Vãn bối cỏ thể làm chút gì sao?

Mục trần trầm ngâm nói, mục tiêu của hắn chính là vạn cổ bất hủ thân, hiện giờ chuyện quan trọng nhất, chính là ngăn cản cái biến dị thể kia.

nhưng hiện giờ biến dị thể quá mức lợi hại, hắn căn bản không phải đối thủ của nó, lúc trước chĩ hơi tiếp xúc một chút hắn cũng đã bị ép tự bạo bất hủ kim thân, nếu thêm lần nữa thì chỉ sợ ngay cả tính mạng cũng phải vứt đi.

- Biến dị thể kia đã có chút thành tựu, trừ khi trong các ngươi xuất hiện cường giả thánh phẩm, nếu không khó có thể chế phục được

. Quang ảnh già nua chậm rãi nói.

Mục Trần khẽ gật đầu, cau mày nói:

- vậy còn biện pháp khác không?

- cỏ

thân ảnh già nua dao động, biểu hiện ra một chút kích động.

'cái gì?1

Thân ảnh già nua nói từng chữ một “Đánh thức vạn cổ bất hủ thân đang ngủ say”

Mục trần rung lên trong lòng, chợt có sự nóng bỏng sục sôi từ sâu trong đáy lòng, hắn kìm lại sự kích động, nóiVãn bối cỏ thể thử một chút không?”

Quang ảnh già nua làm như cười cười, nói:

- Dĩ nhiên, ngươi có thể đi tới nơi đây, đã đủ chứng minh dũng khí cùng gan dạ của ngươi, cái này cũng chính là tư cách

Thanh âm vừa dứt, quang ảnh già nua làm như phất tay, sau đó mục trần liền cảm giác được, phía dưới thế giới tử kim này, tử quang bắt đầu tiêu tán, hắn cúi đầu, thấy ở nơi sâ nhất trong thế giới, có ánh sáng lưu ly thần bí, như ẩn như hiện...

mục trần gắt gao nhìn ánh sáng lưu ly kia, sau đó đưa cảnh tượng bên trong vào tầm mắt.

Trong ánh sáng lưu ly,như có một bộ thân thể đang ngồi xếp bằng, thân thể kia toàn thân như làm bằng lưu ly, trên mỗi tấc da đều khắc rõ văn lộ cổ xưa, vặn lộ đó khiến người ta thấy một loại dao động nguyên thủy, phảng phất như xuất hiện từ khi thế giới hình thành, thần bí khó lường.

Khí tức bất hủ bao phủ lấy nỏ, cho người ta một loại cảm giác vĩnh hằng, tựa như vĩnh viễn không ma diệt, có thể chống chịu sự mài mòn của dòng thời gian vô tận...

Nó chỉ lớn chừng một trượng, nhưng sự cổ xưa cùng cường đại như thế, cho dù đang lâm vào ngủ đông, nhưng vẫn là tản ra một loại cảm giác áp bách không cách nào hình dung, loại áp bách đó, so với thánh phẩm chi uy còn mạnh hơn.

Mục Trần nhìn bộ thân thể lưu ly vô cùng cổ xưa này, khát vọng nóng bỏng vô tận dâng lên từ sâu trong 2 tròng mắt đen nhánh, vào giờ phút này, cho dù với tâm tính của hắn, cũng không kìm được thân thể có chút run rẩy.

Vạn cổ bất hủ thân...

Rốt cục ta cũng nhìn thấy ngươi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.