Đại Chúa Tể

Chương 112: Chương 112: Thiếu nữ váy dài.




Trên đài tiếp nhận, không khí đột ngột trở nên quái gở, nhiều người bỗng cảnh giác hơn với những kẻ đứng xung quanh mình.

Quy tắc này rất rõ ràng và dễ hiểu. Thân ở trong này, ngoại trừ việc phải cẩn thận với những hung địa rải rác và linh thú cường hãn, thì uy hiếp lớn nhất chính là những người cùng tham gia.

- Những người trẻ tuổi, quy tắc này không chừa một ai cả, ở đây dù cho ngươi có được danh ngạch hạch tâm, nhưng nếu không đủ cấp độ 4 thì cũng bị loại, mất tư cách gia nhập Bắc Thương linh viện.

Lão nhân kia vẫn cười vang nói tiếp.

Mục Trần nhếch môi cười khẩy, nói cũng quá đi, mấy kẻ đạt được danh ngạch hạch tâm có đứa nào hiền lành cơ chứ? Có lẽ đôi khi gặp vài chuyện ngoài ý muốn mà ấn ký bị giảm đi, nhưng với năng lực của bọn họ muốn có ấn ký cấp 4 thì khó khăn lắm sao?

- Đến cuối cùng các ngươi tới đích, cấp bậc ấn ký cao thấp ra sao sẽ quyết định địa vị của ngươi ở Bắc Thương linh viện, nhận được lượng bồi dưỡng tương ứng. Vì vậy, không chỉ cố gắng để không bị đào thải, mà còn phải nỗ lực tìm kiếm địa vì và tài nguyên đó nha, tăng cấp ấn ký càng cao càng tốt, ta sẽ đợi các ngươi ở Bắc Thương điện.

- Cuối cùng, một điều nữa thôi, nếu muốn bỏ cuộc thì trực tiếp chấn vỡ ấn ký trên trán, sẽ có vài vị giám sát cứu các ngươi ra.

- Thôi.... Bây giờ ta trịnh trọng thông báo với mọi người, trường đấu khảo nghiệm Bắc Thương linh viện, chính thức bắt đầu!

Lão nhân mỉm cười nhìn mọi người, quang ảnh chậm rãi nhạt đi, cuối cùng tan biến hoàn toàn.

Ngay lúc đó, đài tiếp nhận một mực yên tĩnh, vài người ánh mắt lóe sáng.

Mục Trần thấy rõ không khí đó cũng đảo mắt quan sát chung quanh. Khu vực này đa số người đều gom lại tốp năm tốp ba. Ba kẻ có danh ngạch hạt giống kia cũng mỗi người tập hợp một đội không ít tháp tùng vây quanh bọn họ, hẳn nhiên đều đến từ những linh viện lớn.

Mục Trần bên này lại có vẻ đơn bạc hơn một chút, chỉ có Mặc Lĩnh thực lực Linh Luân cảnh sơ kỳ.

Ba tên kia cũng đảo mắy nhìn quang, bọn họ cũng kiêng dè lẫn nhau, thành ra đều dẫn người của mình xuống đại, nhanh chóng tiến vào rừng rậm.

Thân đang ở trong khảo nghiệm Bắc Thương giới, có đến mấy vạn người tham gia, lúc nào bọn họ cũng có thể là con mồi, thành ra cũng không ngu dại gì dây dưa với những đối thủ khó chơi.

- Chúng ta cũng đi thôi.

Mục Trần nhẹ giọng nói với Mặc Lĩnh.

Hắn nhanh chóng lao đi hướng xuống khỏi đài tiếp nhận, Mặc Lĩnh cũng vội vàng đuổi kịp. Nhìn thấy Mục Trần động thân, trên đài cũng không ít kẻ mắt lóe những tia sáng nguy hiểm.

Tại đây có không dưới 6 người đạt thực lực Linh Luân cảnh hậu kỳ, thế nhưng danh ngạch hạt giống lại chỉ có 4 người. Những tên Linh Luân cảnh hậu kỳ kia hẳn nhiên không an phận thủ thường, bọn họ vẫn có đủ thực lực đạt được danh ngạch hạt giống, chỉ thiếu một chút vận khí mà thôi....

Còn may lại có khảo nghiệm này, linh viện lại cho họ thêm một cơ hội không nhỏ.

Ngoại trừ bốn người có danh ngạch hạt giống, ba cường giả Linh Luân cảnh hậu kỳ khác cũng có không ít kẻ đi theo, tương đối so sánh tổng lực thì mạnh hơn nhóm hai người Mục Trần thế đơn lực bạc, hắn sẽ là một mục tiêu có vẻ dễ ăn nhất.

Chỉ cần đánh bại Mục Trần, vậy thì ấn ký cấp 3 kia sẽ đoạt được tới tay.

Một đôi mắt nheo lại nhìn theo hướng Mục Trần vừa rời khỏi, khóe miệng khẽ cười, xem ra đã chọn hắn làm con mồi đầu tiên.

Danh ngạch hạt giống ư? Ở đây chẳng qua chỉ khiến bản thân trở thành hũ mật hấp dẫn phiền toái mà thôi.

Mục Trần và Mặc Lĩnh xuống khỏi đài, gương mặt bình tĩnh như chưa hề phát hiện thấy những kẻ tâm tư bất hảo đang chăm chăm khóa chặt lấy mình. Hắn chỉ đưa mắt nhìn về phương xa, hơi có vẻ chờ mong.

Lạc Li, nàng có ở chỗ này không?

Trong lúc Mục Trần còn đang tương tư trầm ngâm ở phiến rừng rậm nọ, thì trên một đài tiếp nhận khác cách rất xa nơi đó lại đặc biệt náo nhiệt vô cùng.

Đài tiếp nhận này còn khổng lồ hơn chỗ của Mục Trần một chút, lượng người cũng đông đúc hơn khá nhiều. Trong biển người đông nghìn nghịt kia, ngoại trừ một số ít rải rác ở vòng ngoài thì bên trong có không ít thiếu niên ngạo nghễ, cơ thể toát ra linh lực mạnh mẽ tràn ngập, đa số đều có thực lực Linh Luân cảnh hậu kỳ, mà trên trán bọn họ đều là những ấn ký đỏ thẫm, hẳn nhiên cả bọn đều là những người xuất sắc đạt được danh ngạch hạt giống.

Đài tiếp nhận của bọn họ chính là thiên nga trong bầy vịt.

"Roẹt!"

Đột ngột một cột sáng hiện ra, thu hút toàn bộ ánh mắt lười biếng của mấy kẻ mang ấn ký đỏ thẫm kia, thế mà toàn bộ đều tỏ ra kinh diễm.

Những tiếng xôn xao bàn tán theo gió khuếch tán ra, tất cả mọi người đều tập trung chú ý về một thiếu nữ xinh đẹp tinh tế.

Cột sáng tan đi, cô gái váy đen hiện ra, dáng người thướt tha, váy đen lất phất mơn trớn những đường nét cơ thể tuyệt đẹp, mái tóc của nàng như suối bạc chảy ra, gió nhẹ thổi lên khiến những sợi tóc bạc phất phới, hình ảnh rung động lòng người.

Làn da trắng như tuyết, mi mắt như trăng non lay động lòng người, bên dưới nguyệt mi là đôi mắt như lưu ly rực rỡ, khiến người ta nhìn vào mà chìm đắm trong đó không dứt ra được.

Gương mặt tinh tế nhỏ nhắn, bất quá không hề có một nét cười, cũng không phải là nét lạnh lùng, nhưng yên tĩnh như một cái đầm sâu không đáy. Đôi mắt lưu ly chuyển động nhẹ nhàng, vạn vật xung quanh nhưng không có gì tránh thoát được tầm mắt của nàng.

Ánh mắt lướt qua đài, vốn đang náo nhiệt lại đột ngột an tĩnh, vô số người nhìn trộm đánh giá nàng, nhưng chẳng hiểu sao không có được mấy người dám nhìn thẳng vào đôi mắt lưu ly xinh đẹp ấy.

Những thiếu niên bất phàm mang ấn ký đỏ thẫm cũng rạo rực ngắm nhìn nàng. Quả thật dung nhan và khí chất như thế lần đầu tiên họ được chứng kiến trên người một thiếu nữ.

Thiếu nữ váy đen lẳng lặng quét mắt một vòng đài tiếp nhận, rồi cất bước tiến tới tấm bia đá ở trung ương. Vô số ánh mắt dõi theo từng bước chân của nàng, bất giác kinh hãi nhìn thấy sau lưng nàng là một thanh trường kiếm đen tuyền.

Một gã thiếu niên anh tuấn dáng người khá cao lớn mỉm cười, cất bước đi tới. Trên trán hắn cũng có một ấn ký đỏ thẫm, quả là thứ hấp dẫn người khác.

- Xin chào, ta là Cổ Ca, đến từ Đại Nguyên linh viện của Đại Nguyên đại lục. Nàng cần giúp gì không? Nàng đến hơi trễ đấy, hay để ta phổ biến quy tắc nơi này nhé.

Thiếu niên nọ ném ra một nụ cười hiền lành làm quen với thiếu nữ váy đen xinh đẹp, khí chất cũng khá, khiến cho những thiếu nữ mới lớn cũng khó có thể cự tuyệt.

Thiếu nữ váy đen nọ liếc nhìn hắn, chỉ một cái thoáng nhìn lại khiến tên kia tim đập thình thịch, đôi mắt lại thêm rạo rực. Cực phẩm mỹ nữ như nàng nếu được ôm vào lòng, vẻ thẹn thùng đáng yêu thật khiến cho người ta điên cuồng mà khó dằn lòng cho nổi!

Bất quá thiếu nữ váy đen chỉ nhìn thoáng một cái, chẳng thèm mở lời nói chuyện, lắc người đi ngang qua hắn hướng tới tấm bia đá kia.

Cổ Ca vẫn không bỏ cuộc, cười nói bước theo, như mấy thằng tự kỷ nói chuyện một mình thao thao bất tuyệt kể lại hết quy tắc vừa được nghe lúc nãy. Hắn cười:

- Ta thấy nàng chỉ có một mình, chỗ này khá là nguy hiểm, mà bản thân ta cũng có không ít đồng bọn. Chi bằng nàng gia nhập tổ đội của ta, đảm bảo nàng sẽ được an toàn.

Bất chợt khi hai tiếng "tổ đội" cất lên, đôi mắt lưu ly của nàng khẽ động một chút, nhưng vẫn không nói lời nào. Nàng đứng trước tấm bia, vươn bàn tay nhỏ xinh xinh nhẹ nhàng đặt lên mặt đá lạnh lẽo.

"Ruỳnh!"

Tấm bia đá nhất thời chấn động, một luồng kim quang chói mắt bắn mạnh ra ngưng tụ trên mi tâm của nàng.

Giọng thao thao bất tuyệt của Cổ Ca đột ngột khựng lại, những ánh mắt vẫn đang chăm chú nhìn nàng cũng trợn tròn kinh hãi, mồm há to khi nhìn thấy luồng kim quang đó xuất hiện, hóa thành một ấn ký số "5" tọa lạc trên trán thiếu nữ váy đen.

Ấn ký cấp 5?

Toàn bộ mọi người đều kinh hãi nín thở, không ngờ được đài tiếp nhận của họ xuất hiện một người đạt danh ngạch hạch tâm, vả lại còn là cô gái xinh đẹp này?

Cổ Ca khuôn mặt giật giật, khóe môi run run. Danh ngạch hạch tâm a! Chỉ những ai tham gia Linh Lộ lại được đánh giá hoàn thành cấp Vương mới đủ tư cách nhận được nó a!

Người con gái xinh đẹp mảnh khảnh có vẻ liễu yếu đào tơ trước mặt, vẻ đẹp thu thủy khiến trái tim người ta dao động, lại là một trong những yêu quái khủng bố đó sao?

Cô gái chầm chậm xoay lại, đôi mắt lưu ly trong vắt nhìn Cổ Ca, đôi mày liễu hơi hạ xuống, cuối cùng mở miệng cất tiếng, thanh âm như lục lạc ngọc châu thanh thúy.

- Ngươi vừa mới nói ấn ký này có thể đoạt của người khác để tăng cấp phải không?

Cổ Ca ngơ ngẩn, chỉ biết gật gù xác nhận, không nói được lời nào.

Thiếu nữ váy đen chỉ ngón tay lên trán, sờ sờ cái ấn ký:

- Vậy thì mấy người có danh ngạch hạt giống các ngươi giao ra ấn ký cho ta đi.

- Cái gì?

- Hả?

- Chuyện gì xảy ra?

Một câu nói nhẹ nhàng như không của nàng lại khiến cho đài tiếp nhận một trận xôn xao kinh hoàng. Mười mấy thiếu niên sắc mặt giận dữ, mắt long lên sòng sọc đỏ ngầu như ấn ký trên đầu họ, hẳn nhiên đều là đối tượng bị nàng ta đề cập tới, những người có danh ngạch hạt giống.

- Hừ, tuy ngươi có danh ngạch hạch tâm, bất quá muốn đoạt lấy ấn ký của nhiều người chúng ta ở đây có phải đang bị ấm đầu rồi không?

Một gã thiếu niên nổi cáu nhạo báng.

Thiếu nữ váy đen lắc đầu, nhìn tên thiếu niên kia, thật thà trả lời:

- Không đâu.

Thiếu niên nọ nghe thấy mà sắc mặt xanh mét, cắn răng quát:

- Các vị, chúng ta cùng lên thử xem nàng có bao nhiêu lợi hại!

Mấy kẻ kia cũng đồng loạt tán thành, mười mấy người chậm rãi tiến lên vây lấy nàng. Tên Cổ Ca kia cũng chỉ có thể nhún vai bước ra ngoài. Trước đó nàng chẳng mảy may để ý tới hắn cũng khiến hắn mang một chút oán khí, lúc này dù không tỏ rõ vẻ hả hê cũng nói

- Xem ra ta cũng không giúp được ngươi.

Mười mấy thiếu niên thực lực Linh Luân cảnh hậu kỳ xúm lại, uy áp linh lực kinh khủng bùng nổ, lập tức hành động nhất tề lắc mình đánh úp thiếu nữ váy đen kia.

Đôi mắt lưu ly khẽ chớp, bàn tay bé nhỏ tinh tế vuốt lấy sợi tóc màu bạc vương trên trán.

"Uỳnh!"

Ngay khi quyền cước chưởng loạn xạ sắp sửa chạm đến nàng, một cột hắc ám từ trong cơ thể nàng mãnh liệt phung ra.

"Bốp bốp bốp bốp....!"

Mười mấy bóng người chớp mắt liền bay ngược ra nện mạnh lên sàn đá, toàn bộ đều hộc máu, đôi mắt kinh hãi.

Những kẻ đứng quanh quan sát cũng sợ hãi hít một hơi. Mười mấy cường giả Linh Luân cảnh hậu kỳ vậy mà chưa chạm được sợi tóc của nàng đã bị đánh tan tác hòan toàn?

Bỗng một cái bóng đen lướt qua, ngón tay nhỏ điểm nhẹ một cái, ấn ký đỏ thẫm trên trán mười mấy người kia nhanh chóng nhạt đi, hào quang bắn ra, cuối cùng dung nhập vào ấn ký hoàng kim trên mi tâm của nàng.

Đoạt rất nhiều ấn ký cấp 3 như thế, ấn ký hoàng kim của thiếu nữ váy đen sáng hơn rất nhiều, thế nhưng vẫn chưa tăng lên cấp 6. Rõ ràng việc tăng cấp này cũng không mấy dễ dàng.

Lấy đi ấn ký của mấy tên tội nghiệp kia, nàng vẫn không tha quay qua nhìn cậu thiếu niên Cổ Ca đang mặt trắng mặt xanh run rẩy muốn tè trong quần:

- Của ngươi...

Trán toát mồ hôi lạnh, cả người cứng ngắc, căn bản không dám làm gì khác, tinh thần khẽ động, linh trong ấn ký liền bay ra chui vào ấn ký hoàng kim của nàng.

Lấy hết những ấn ký hạt giống, nàng ta cũng không ra tay với những ấn ký tầm thường, chỉ xoay người di chuyển đến rìa đài tiếp nhận, đôi mắt lưu ly nhìn về một phương xa xăm, ánh mắt khẽ gơn, môi xinh mấp máy, cười nhạt, nụ cười khiến trăm hoa cũng thẹn thùng không dám so bì.

- Ta nói sẽ chờ ngươi, nếu ngươi không đến, ta sẽ ghét ngươi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.