Đại Công Chúa

Chương 27: Chương 27: Chuyện xưa




Thu quả cầu cùng Chu đằng vào trong không gian nàng thu lại thiên lực cùng tinh thần lực. Nàng lo lắng cho hai người bên cạnh, không biết họ thế nào rồi.

"Khoan đã.. mau dừng lai.." Nàng còn chưa kịp thu xong thiên lực đã thấy một giọng trẻ con trong không gian hét toáng lên.

"Sao vậy?" nàng nghi hoặc hỏi lại quả cầu.

"Mau thả Chu đằng ra." giọng nói càng ngày càng gấp gáp.

An Ninh không hiểu gì nhưng thấy nó luống cuống vội vàng như vậy cũng có chút hoảng hốt nhanh chóng thả những dây Chu đằng vừa thu vào trong không gian ra.

Cây Chu đằng vừa trở lại mặt đất nàng đã nghe thấy một tiếng rống đầy giận giữ.

"ngao... ngao..."

Từ chỗ những cây Chu đằng bắt đầu xảy ra biến hóa bất ngờ.

"Đây là sao?" A Ninh hỏi quả cầu..

"Ta quên không nói cho ngươi Chu đằng không phải là loại thực vật bình thường, nó là chủ của muôn loài thực vật cũng như khi nó trở thành thánh Chu đằng nó thực sự không còn là thực vật nữa mà là..." âm thanh trở nên run run không nói nổi nữa.

"Trở thành gì?" An Ninh thấy bực mình, có chút hối hận vì đã thu nó.

"là.. là... Thực thánh, có thể so sánh với thần thú trên đời này." nó thực sự không phải cố ý đâu chỉ là nhất thời vui mừng tìm được chuyển thế của chủ nhân nên quên không nói .

" Làm sao có thể." An Ninh nghi hoặc nhíu mày.

"Là như vậy, hàng nghìn năm trước khi Băng Na chủ nhân thiết lập mảng lục địa này thì nó vốn đã có tứ đại thần thú cùng thánh Chu dằng, thần thú cai quản bốn phương trời đã bị chủ nhân cùng nam chủ thu phục nhưng thánh Chu đằng thì không, nó là chúa tể của thực vật, là vua của loài đông đảo và đa dạng nhất trên đời.

Hai vị chủ nhân không thể đốt trụi toàn bộ thực vật trên đời nên đành ký hợp ước hòa bình với nó. Nhưng đến lúc hai người qua đời nó lại một lần nữa trỗi dậy, Băng Na chủ nhân đã dùng một phần thần lực cuối cùng tạo ra ta, vừa để đưa cho nó làm vật tín ước cũng như để giúp nguơi bảo vệ nơi đây làm thành ước nguyện chưa thành của người.

Nó lúc đầu cũng không đồng ý nhưng vì có ta làm lễ vật, cộng thêm bị chủ nhân dùng hơi sức cuối cùng làm bị thương phong ấn sức mạnh của nó nên nó mới yên lặng đến bây giờ, nhưng nay..."

Nó không nói nữa nhưng cô cũng đã hiểu thêm phần nào, là do nàng hôm nay đã quấy nhiễu đến sự thanh tịnh của nó, cộng thêm lại có ý định cướp đi vật giao ước của nó, nó nhất định là rất tức giận nên mới tấn công nàng.

"Vậy giờ phải là sao?" nàng hỏi.

"Ta không biết." nó cuống đến độ nói không thành hơi rồi sao nghĩ ra đây.

" Ngươi không phải là tạo ra để giúp ta sao?" Vậy tại sao lại tạo thêm phiền phức cho ta vậy.

"không .. không phải..." Nó tuy trí nhớ siêu đẳng, thông minh tuyệt đối nhưng nó đâu có sức mạnh a, làm sao mà biết đánh nhau thế nào a.

"Vô dụng." Nàng không để ý đến nó nữa, nó càng nói càng làm nàng bực mình, biết vậy nàng thà không thèm thu vào người cái vật phiền phức này, bây giờ dù có phủ nhận trách nhiệm cũng không được rồi, đành đâm lao thì phải theo lao vậy. Cùng lắm thì chết thôi, dù sao nàng cũng chết một lần rồi.

"A…"Nó thực rất vô tội mà, sao lại đổ nên đầu nó chứ. Nhưng nhìn cảnh trước mặt nó không dám nó sợ ảnh hưởng tới An Ninh nên đành ngậm miệng chui vào góc vẽ vòng.

Những sợi đây Chu đằng lúc trước còn vô hại nay lại bắt đầu trở nên càng nguy hiểm gấp bội. Những thân dây này bắt đầu cuộn tròn lại, từ dưới lòng đất có thứ gì đó to lớn ầm ầm nhô lên trên.

Hai hàng lông mày nàng lại càng nhíu chặt lại.

Sức mạnh này....

... Nàng không thắng được.

Cầu cầu cũng gấp nguy rồi. Là tại nó hết, thánh Chu đằng thực sự đã hiện nguyên hình rồi, vậy có nghĩa là nó thực sự tức giận... Một khi nó tức giận thì Băng Na chủ nhân có hiện về cũng chưa chắc đã làm gì được.

Phải làm sao đây... Mau nghĩ đi... Nghĩ ra đi ... Bộ óc bé nhỏ của nó không ngừng hoạt động.

"Trả Cầu Cầu đây ta sẽ cho ngươi một con đường sống." xuyên qua màn sương ngày càng dày đặc một giọng nói vang lên.

An Ninh không thể nhìn thấy thực thể của nó. Sương mù quá dày.

"Không thể." Tuy rằng nàng không thích nó nhưng không có nghiã nàng vì mạng sống mà đẩy nó vào nơi nguy hiểm. Nàng hoàn toàn quên mất nó cùng Cầu Cầu sống bên nhau cả ngàn năm rồi mà không có nguy hiểm gì.

"Ta nói lại một lần nữa." Chưa từng có ai dám xâm phạm uy nghiêm của nó mà nhân loại nhỏ bé này lại nhân lúc nó ngủ mà ăn cắp đồ của nó. Nó tuyệt đối không thể tha thứ.

"Không ." An Ninh trả lời một cách trắc chắn.

"Đừng có hối hận." nó hoàn toàn đã tức giận. Hậu quả của việc nó tức giận không ai có thể chiụ được.

An Ninh biết mình hoàn toàn không thể thắng được nó nhưng không ngờ lại tới mức như vậy, nàng hoàn toàn chưa kịp nhìn xem nó tấn công như thế nào đã thấy cả người mình bị quấn chặt không thể cử động.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.