“”Cao tăng.””
Âm thanh nữ tính vui cười truyền đến,Minh Ngọc Tuyết Liên tươi cười đi đến,bên cạnh nàng là Minh Ngọc Tuyết Băng.
Long Nhất Minh ánh mắt nhìn về hai người,vẻ đẹp của y khiến Minh Ngọc Tuyết Liên cùng Minh Ngọc Tuyết Băng đều bị ngẩn người mê mẩn.
Long Nhất Minh thấy cảnh này,y liền ôn hòa từ ái nói:“Mô phật,tiểu tăng vẫn còn trẻ,xin hãy gọi ta là tiểu sư phụ!””
Ngôn ngữ y ôn hòa nhẹ nhàng,khiến ngườ n nghe càng yêu quý y hơn.
Minh Ngọc Tuyết Liên cùng Minh Ngọc Tuyết Băng tỉnh người lại,Minh Ngọc Tuyết Liên cười xấu hổ nói:“Vâng,tiểu sư phụ,tiểu nữ quá vui khi gặp lại ân nhân nên thất thố!””
Nàng không ngờ rằng vị tiểu hòa thượng nàng gặp ở một ngôi chùa nghèo,bây giờ đã là cao thủ mạnh nhất của Thanh Châu,thanh thế hạo hãn thiên hạ,đồng thời vị này biến hóa cũng thật nhanh,lúc nàng gặp vị tiểu hòa thượng này,mặc dù y nhìn rất tuấn mỹ,nhưng so với bây giờ mị lực cùng sắc đẹp không thể bằng được.
Long Nhất Minh cười nhẹ nhàng một tiếng cho qua,nụ cười y nghiêng đổ số lớn nữ tử.
Minh Ngọc Tuyết Băng tiến lên,tôn kính nghiêm túc hướng về Long Nhất Minh chắp tay biểu thị cảm tạ,nói””Đa tạ tiểu sư phụ đã giúp đỡ nữ nhi của ta,đồng thời cũng cảm tạ ngài đã diệt Thiết Lang Môn,khiến Phiêu Miểu Tông phát triển mạnh!””
Lời nói nàng ôn nhu mà mạnh mẽ,kết hợp vẻ đẹp của nàng,đúng là có thể đổ số lớn nam nhân thiên hạ.
Đây là lời thật lòng của nàng,nếu không có Long Nhất Minh cứu giúp,Minh Ngọc Tuyết Liên đã chết từ lâu rồi,nếu không có Long Nhất Minh diệt Thiết Lang Môn,bây giờ Phiêu Miểu Tông còn đang ăn thua nhỏ lớn cùng vị hàng xóm xấu tính,không thể có phát triển nhanh như này.
Long Nhất Minh mỉm cười hiền hòa nói:“Tiểu tăng chỉ làm việc thiện,chỉ cần là người tốt- tiểu tăng nhất định giúp,là người xấu - tiểu tăng nhất định diệt!””
Lời nói y chính nghĩa tốt từ,khiến uy danh cùng lòng quý mến y trong lòng mọi người Phiêu Miểu Tông tăng cao,thật là một hiền từ cao tăng,vì việc thiện mà làm.
“”Vậy sao,bổn công tử cũng coi là người tốt,ngươi giúp bổn công tử một việc được không!””
Một âm thanh tràn đầy trêu chọc vang lên,Trần công tử dẫn theo Phúc bá từ từ đi tới.
Người ở đây đều nhìn về y,bao gồm cả Long Nhất Minh.
Minh Ngọc Tuyết Liên mặt biểu cảm khó chịu,nàng nhìn về Trần công tử,giọng nặng lời nói:“Ngươi chưa cút sao,nơi đây không chào đón ngươi!””
Nàng cực độ ghét cái thứ công tử ca này,chỉ giỏi vận dụng gia thế khủng của mình đi bắt nạt kẻ khác,nàng tính cách thà chết chứ không chịu nhún nhường kẻ xấu,chết vinh còn hơn sống nhục,nên lời của nàng rất gay gắt.
Minh Ngọc Tuyết Băng lại không nghĩ thế,nàng kéo tay Minh Ngọc Tuyết Liên,mỉm cười gượng giả tạo nhìn về Trần công tử,nói:“Trần công tử đừng so đo,Tuyết nhi lời hơi buột miệng mất khống chế!””
Nàng biết gia thế vị Trần công tử này,không phải Phiêu Miểu Tông có thể trêu.
Trần công tử cười đáp:“Yên tâm,ta sẽ không so đo với nữ nhân của ta đâu!””
Lời nói tràn đầy dâm tà xấu tính,Minh Ngọc Tuyết Liên cùng Minh Ngọc Tuyết Băng mặt hiện nộ giận,xung quanh đệ tử Phiêu Miểu Tông cũng tức giận nhìn Trần công tử,Long Nhất Minh mặt bình thản,trong lòng y thầm nói:“Ruồi nhặng đây rồi,ở tiểu thuyết những kẻ như này toàn bị nhân vật chính đập chết,hôm nay ta sẽ đập chết ruồi nhặng sao,tên này nhìn hống hách ăn nói như này,chắc không phải thứ tốt đẹp gì,nên diệt cho thiên hạ trong sạch.””
Nói thầm xong,Long Nhất Minh nhìn về Trần công tử,y mỉm cười hỏi:“Không biết thí chủ có việc gì cần tiểu tăng giúp?””
Lời nói của y khiến Phiêu Miểu Tông người bất ngờ,y không phải sẽ giúp tên vô lại này chứ.
Trần công tử đưa tay lên cổ làm hình dao cứa cổ động tác,đồng thời trầm lạnh nói:“Ngươi để cho ta giết được không?””
Người nghe đều cảm thấy hãi hùng,tên này thật vô lại đáng ghét,đồng thời họ ánh mắt cũng quay sạng nhìn Long Nhất Minh,xem vị này phản ứng ra sao,đây thế nhưng là lừng lẫy bảo vệ chính nghĩa người ngôn từ.
Long Nhất Minh mỉm cười nói:“Ồ,nếu ta đứng cho thí chủ giết,với cái thứ rác rưởi như thí chủ đây,thì có đánh suốt đời cũng chả đả thương được ta,nhưng ta không có sở thích lâu la với ruồi nhặng,nhanh gọn lẹ là tôn chỉ của ta!””
Dứt lời,trước sự ngoác mồm ngây ngốc của mọi người,Long Nhất Minh lướt cực nhanh chớp mắt đã xuất hiện trước mặt Trần công tử,một đấm đánh ra.
Phúc bá hành động phản ứng cũng rất nhanh,y đưa tay hất Trần công tử ra sau,bản thân đấm ra một quyền đối kích cùng Long Nhất Minh.
“”Hoàng Quyền - Hoàng Quyền Tôn Đại.””
Long Nhất Minh một đấm hoảng giả bá quyền,quyền lực mạnh mẽ định án tử cho địch.
“”Đại Ngưu Ma Quyền - Đại Lực Quyền.””
Phúc bá một đấm khí thế vũ động mãnh liệt đại lực,pháp tướng Ngưu Ma hùng mãnh hiện lên bao phủ y,một vó hung mãnh đánh xuống.
“”Uỳnh.””
Hai đấm chạm nhau,Phúc bá xương tay vỡ nát,y bật lui lại ba mươi trượng,đâm mạnh phá vỡ một bức tượng đá,miệng phụt máu tươi,trong khi đó Long Nhất Minh không hề hấn bất cứ tổn thương gì,y hoàn toàn nghiền ép,chiếm thượng phong.
Người xem cảnh này,ai cũng phải kinh hãi,ánh mắt của Phiêu Miểu Tông người tôn kính nhìn Long Nhất Minh,trong khi đó Trần công tử mặt biến sắc.
“”Vù.””
Long Nhất Minh di chuyển cực nhanh,tốc độ vượt âm thanh,chớp mắt xuất hiện trước người Phúc bá,một chỉ kiếm chỉ thẳng vào giữa trán đánh ra.
“”Cửu Dương Thần Kiếm - Thiếu Trùng Kiếm.””
Tay trái ngón giữa tụ chỉ kình,một chỉ kiếm xanh lam bắn xuyên đầu Phúc bá,cơ thể y rất nhanh tuyệt sinh cơ,ngã xuống đất.
Mọi chuyển xảy ra rất nhanh,người xem chỉ có thể nhìn thấy Long Nhất Minh xuất hiện và Phúc bá ngã chết.
Trần công tử mắt đỏ hoe đau thương nhìn Phúc bá,y gào thét:“Phúc bá!””
Sau đó y căm hận ánh mắt nhìn sang Long Nhất Minh,đưa tay chỉ Long Nhất Minh,giọng y trầm lạnh nộ giận nói:“Ngươi,ta nhất đinh...!””
“”Chíu.””
Trần công tử chưa nói xong,một chỉ kiếm màu đỏ xuất hiện bắn xuyên trán y,cơ thể y cũng tuyệt mệnh ngã xuống đất.
“”Cửu Dương Thần Kiếm - Đại Thương Kiếm.””
Long Nhất Minh ngón cái từ từ cụp xuống,y nói nhẹ:“Phiền!””
Người của Phiêu Miểu Tông xem cảnh này,người người hả hê,Trần công tử hách dịch,nhưng là làm họ rất chán ghét,Minh Ngọc Tuyết Liên cũng vừa lòng vui cười,chỉ có mỗi Minh Ngọc Tuyết Băng mặt hiện nghiêm trọng vấn đề,nhưng sau đó nàng lại thả lòng lắc đầu nhẹ.
Minh Ngọc Tuyết Băng nhìn về Long Nhất Minh,đưa ra lời mời:“Mời tiểu sư phụ lên đại điện!””
Long Nhất Minh gật đầu,sau đó Minh Ngọc Tuyết Băng cùng Minh Ngọc Tuyết Liên đi đầu dẫn đường,theo sau là Long Nhất Minh.
Đi vào trong đại điện,Minh Ngọc Tuyết Băng ngồi nên chủ tọa,bên cạnh nàng là ngồi Minh Ngọc Tuyết Liên.
Long Nhất Minh ngồi ở nơi khách quý,độ xa hoa không kém,chỉ thứ bấc là kém,nhưng do là khách,cũng không thể đòi hỏi ngồi nhập tọa chủ vị được.
Long Nhất Minh cũng không để ý thứ nhỏ nhặt này,làm người nên nghĩ thoáng và độ lượng.
Minh Ngọc Tuyết Băng mở lời nói trước:“Tiểu sư phụ giết lúc này Trần công tử cùng trung niên gọi Phúc bá,hai người là Trần gia thành viên,Trần gia một thế lực lớn của Đông Phương,mặc dù không thể so bì được cùng với những thế lực hùng mạnh như Tiên Cơ Môn hay là hắc đạo Sát Đạo Hội,Hắc Thị,nhưng sự ảnh hưởng của Trần gia ở Đông Phương còn mạnh hơn hai thế lực này,không nói ngoa,khi gọi Trần gia là Đông Phương vua không ngai!””
Long Nhất Minh nghe xong,y không khỏi bất ngờ,y đã tính đến Trần công tử nhất định là có hậu cần vững chãi mạnh mẽ,nhưng không nghĩ đến lại mạnh như này,nhưng không sao,y vừa diệt số lớn thế lực có Thánh Huyền Cảnh trở nên,triệu hoán nhân vật cùng Vòng Xoay Kỳ Diệu không thiếu,y cũng không sợ.
Dứt suy nghĩ,Long Nhất Minh cảm tạ nói:“Đa tạ Tuyết Băng - Tông chủ nhắc nhở!””
Đông Phương mạnh nhất thế lực sao,e rằng sắp phải thay đổi rồi.
Đông Phương là tên gọi một trong bốn hướng Đông,Tây,Nam Bắc của Sa Hoàng Giới,Tây gọi Tây Phương,Nam gọi Nam Phương,Bắc gọi Bắc Phương và Đông gọi Đông phương.
Sau tứ phương là các châu lục,mỗi phương đều có những châu lục khác nhau,Thanh Châu là thuộc Đông Phương.
Trên tứ phương là trung tâm của Sa Hoàng Giới,được gọi là Trung Vực,cũng có những châu lục,nơi này võ giả tu đạo rất phát triển,do là trung tâm của Sa Hoàng Giới.
Minh Ngọc Tuyết Liên lúc này hỏi Long Nhất Minh,giọng nàng nghiêm túc nói:“Không biết tiểu sư phụ đến Phiêu Miểu Tông,là có việc gì!””
Tiểu hòa thượng này không thể rảnh đến Phiêu Miểu Tông được,y nhất định có việc gì đó.
Long Nhất Minh mặt biến nghiêm túc,nói:“Phiêu Miểu Tông có muốn thống trị cả Thanh Châu không.””
Lời nói của y làm Minh Ngọc Tuyết Liên cùng Minh Ngọc Tuyết Băng đều chấn động,nhưng rất nhanh hai nàng hồi lại bình tĩnh,Minh Ngọc Tuyết Băng dò hỏi:“Không biết ý của tiểu sư phụ,là gì?””
Đây quả là lời chấn động Thanh Châu,thống trị nghe rất khó,nhưng vị tiểu hòa thượng này,từ khi xuất đạo đến nay,luôn tạo nên kỳ tích,nên rất có thể y sẽ làm được. Nhưng tiểu hòa thượng này sẽ không làm điều vô bổ không có lợi ích cho mình,y nhất định cần gì đó.
Long Nhất Minh mỉm cười nói:“Chỉ cần Phiêu Miểu Tông quản lí mọi nơi thuộc Thanh Châu trong công bằng,công chính,những luật lệ sẽ do Chiến Thần Điện đề ra,đồng thời cũng sẽ do Chiến Thần Điện thực hành trảm phạt kẻ sai luật.
Mặc dù như vậy Phiêu Miểu Tông không khác gì trên danh nghĩ thống trị Thanh Châu,nhưng thực chất là Chiền Thần Điện cả.
Nhưng đổi lại,ta sẽ cho Phiêu Miểu Tông võ học tối cao,cùng sự bảo hộ tuyệt đối.””
Minh Ngọc Tuyết Băng cùng Minh Ngọc Tuyết Liên đều mắt lộ suy tư,đúng là không có việc gì là miễn phí cả.
Nhưng không thể không nói,dụ hoặc thật lớn,chưa nói đến quyền lực ở Thanh Châu,được sự bảo hộ của Chiến Thần Điện cùng võ học tối cao,hai thứ này có thể khiến Phiêu Miểu Tông trường tồn,nhưng quan trọng là phải biết thực lực của Chiến Thần Điện có đủ đấu cùng Sát Đạo Hội,Hắc Thị hay là vừa mới gây thù thêm Trần gia không.
Minh Ngọc Tuyết Băng thận trọng dò hỏi:“Không biết Chiến Thần Điện hiện tại có khả năng sức mạnh là như nào.””
Long Nhất Minh bình tĩnh trả lời:“Chiến Thần Điện hiện tại sức mạnh ở Sa Hoàng Giới không thể địch lại Sát Đạo Hội,Hắc Thị hay có thể là cả Trần gia.
Nhưng không lâu nữa,sẽ có thành viên đi đến Sa Hoàng Giới.””
Lời nói của Long Nhất Minh thâm ý rõ ràng,người nghe rất dễ hiểu vấn đề,Minh Ngọc Tuyết Băng và Minh Ngọc Tuyết Liên đều chấn động,Chiến Thần Điện người không đến từ Sa Hoàng Giới,mà là bên ngoài một thế giới khác.
Thể nào Tiên Cơ Môn bói toán không ra,những thành viên của Chiến Thần Điện cũng bất ngờ xuất hiện,không hề có thông tin về những thành viên đó,họ cứ như tự nhiên xuất hiện.
Hóa ra là do đến từ thế giới khác,thật bất ngờ.
Minh Ngọc Tuyết Băng trầm ngâm đáp lại:“Việc này quan hệ trọng đại,hãy cho ta thời gian suy nghĩ!””
Việc này rất quan trọng,Phiêu Miểu Tông nếu sai sẽ chết vạn kiếp bất phục.
Long Nhất Minh trầm nặng nói:“Phiêu Miểu Tông không có suy nghĩ gì cả,ta chọn Phiêu Miểu Tông tiếp quản Thanh Châu,là dựa vào thực lực cũng như hành xử của Phiêu Miểu Tông.
Nên không có suy nghĩ gì cả,ta có thể chọn thế lực khác,và đương nhiên vì bảo toàn bí mật của Chiến Thần Điện,ta cũng sẽ công kích tinh thần hai người!””
Lời y vang lên một cách tràn đầy uy hiếp,Long Nhất Minh tính cách khi xưa làm sát thủ,y luôn quyết đoán mọi việc,và quan trọng quyết đoán là phải có sức mạnh,nói không nghe,thì dùng lực.
Minh Ngọc Tuyết Băng mặt hiện khó coi,đây là trắng trợn đe dọa.
Minh Ngọc Tuyết Liên lúc này lên tiếng nói:“Phiêu Miểu Tông đồng ý!””
Minh Ngọc Tuyết Băng giật mình,nàng chưa kịp nói gì,Minh Ngọc Tuyết Liên nhìn nàng,nói tiếp:“Mẫu thân,đây là cơ hội của chúng ta chuyển mình phát triển lớn,với cả Trần gia người chết ở Phiêu Miểu Tông chúng ta,Trần gia nhất định không tha chúng ta,Chiến Thần Điện là điểm tựa duy nhất.””
Nghe con gái nói vậy,Minh Ngọc Tuyết Băng thở ra một hơi dài,sau đó nàng nhìn về Long Nhất Minh,nói:“Phiêu Miểu Tông đồng ý!””
Long Nhất Minh mỉm cười,y lấy ra một quyển sách ném ra về Minh Ngọc Tuyết Băng,đồng thời cũng nói một câu:“Hợp tác vui vẻ,hãy bảo toàn thông tin về Chiến Thần Điện.””
Y không sợ tin tức bị lộ ra,vì dù sao theo nhân vật xuất hiện,sẽ rất nhiểu giả thuyết được suy tính,nên y lấy lí do là thế lực mạnh của bên ngoài là rất hợp lý,sau này cũng sẽ là điểm tựa cho sự xuất hiện của nhân vật triệu hoán.
Dứt lời y li khai khỏi đây,tiếp quyển sách,Minh Ngọc Tuyết Băng nhìn vào,thấy bốn chữ”Tử Hàng Kiếm Điển”,mở ra đọc,nàng vui sương nói:“Tốt!””
Minh Ngọc Tuyết Liên cũng hiếu kỳ nhìn vào sách,nàng cũng mỉm cười tươi,đúng là lựa chọn của nàng rất đúng.