“”Ào.””
Ở một thác nước trong,Long Nhất Minh reo mình trong giòng nước chảy xiết tu luyện,quanh thân y tỏa ra phật khí rạo rãng và thánh khiết.
“”Hô.””
Long Nhất Minh thở sâu một hơi, hai tay thu công lại,trong lòng suy tính:“Thiên phú của ta có vẻ ngày càng tăng,với tốc độ như này ta tu luyện phải gấp trước kia mười lần,tầm 1 tháng,hoặc xảo diệu chỉ nửa tháng ta sẽ đột phá đến Đạo Thánh Chi Cảnh.””
Long Nhất Minh đứng dậy vận công làm khô quần áo,sau đó y dùng đến Triệu hoán nhân vật.
“”Tich,Chúc mừng Chủ nhân triệu hoán được nhân vật Yêu Nguyệt.””
“”Tính Danh: Yêu Nguyệt
“”Xưng Hào: Không
“”Cảnh Giới: Huyền Long Cảnh
“”Võ Học: Minh Ngọc Thần Công,Di Hoa Tiếp Ngọc
“”Xuất Xứ: Tuyệt Đại Song Kiêu
“”Tư Liệu: Di Hoa Cung đại Cung chủ Yêu Nguyệt,trời sinh một loại cao thượng,tính tình trong nóng ngoài lạnh,như thần cũng như quỷ mỹ nữ.””
Hệ thống bảng hiện một nữ tử khoảng hơn 20,đường cong nuột nà,khuôn mặt xinh đẹp như ngọc thạch điêu khắc,đôi mắt hút hồn người,không ai khác ngoài Yêu Nguyệt cung chủ.
Long Nhất Minh nhìn thấy đến Yêu Nguyệt,trong lòng hiện bất ngờ,bà nương này nhưng ở Tuyệt Đại Song Kiêu thuộc boss phản diện nha,tư tưởng không yêu được là đạp đổ.
Nhưng không sao,mạnh là được,thứ khác không quan trọng.
Sau đó thời gian Long Nhất Minh ngồi thiền,Lý Tầm Hoan và Truy Mệnh có thể cảm ứng được y ở khoảng cách tối đa 100 dặm,nên cũng không lo hai tên kia trở về núi đá không thấy y,liền lạc nhau.
“”Vù.””
Tiếng xé gió vang lên,một nữ tử thân mặc xiêm y màu đỏ,khuôn mặt lạnh băng tuyệt mỹ sắc đẹp,từ người nàng tỏa ra khí tức cao thượng vẻ đẹp.
Nàng hướng về ngồi thiền Long Nhất Minh cúi đầu cung kính,nhưng không lên tiếng,vì nàng không muốn quấy rầy.
Nàng chính là Yêu Nguyệt,một mỹ nhân xinh đẹp như thần và cũng nguy hiểm như quỷ.
“”Bập bập.””
Tiếng chạy gấp vang lên,từ trong khu rừng cây chạy ra một bé gái tầm khoảng 5 tuổi tay ôm một chiếc hộp gỗ,phía sau bé gái là bảy người áo đen,tốc độ bảy người rất nhanh,chẳng mấy chốc sẽ bắt kịp bé gái.
“”Cứu với!””
Bé gái nhìn về Long Nhất Minh cùng Yêu Nguyệt cầu cứu.
“”Cứu!””
Long Nhất Minh nhẹ nhàng nói một chữ.
Yêu Nguyệt liền đi lên tấn công,chỉ thấy nàng di chuyển để lại hàng loạt tàn ảnh,xuất hiện đã ở một người áo đen,hai tay tung bay đập ra chưởng thế.
“”Di Hoa Tiếp Ngọc.””
Tay của Yêu Nguyệt trong suốt nhìn thấy đường gân kinh mạch,song chưởng hàn khí đập nát đầu một người áo đen.
Những người áo đen khác giật mình,họ đều là Sắc Uẩn cao thủ người,thực lực sàn sàn nhau.
Đồng bọn bị trảm dễ như vậy,bọn họ chắc sẽ không khá hơn.
“”Rút.””
Biết không thể khó mà vẫn lao lên là ngu,sống thì còn tiếp,chết thì hết,nên sáu người còn lại ăn ý chia ra sáu hướng trốn,Yêu Nguyệt coi như đuổi cũng không thể đuổi kịp cả sáu hướng.
“”Bắt một tên về,còn lại để ta.””
Long Nhất Minh chậm rãi ra lệnh.
Yêu Nguyệt nghe lệnh,nhanh chóng hướng về chính giữa chạy thẳng người áo đen công tới,rất dễ dàng một chưởng đập người này trọng thương.
“”Cửu Dương Thần Kiếm - Thiếu Trùng Kiếm.””
Long Nhất Minh ngón giữa tay trái tụ chỉ kình,bắn ra một tia chỉ kình uốn lượn đường bay đâm xuyên đầu sáu vị người áo đen,chỉ kiếm cương nhu đều có thay đổi hướng đi cũng có thể.
“”Bập.””
Yêu Nguyệt ném người áo đen xuống trước mặt Long Nhất Minh.
Lúc này bé gái chạy tới cạnh Long Nhất Minh,cầu xin khóc lóc kể nể nói:“Tiểu sư phụ,xin hãy cứu gia đình tiểu nữ.””
Long Nhất Miinh từ từ mở mắt ra,khí định thần nhàn nhìn về bé gái,cười nói:“Đi thôi,chỉ đường đi.””
Y giúp bé gái,phần lớn vì tư tưởng kiếp này làm việc thiện,cùng phần nhỏ vì hệ thống mới truyền đạt nhiệm vụ.
“”Tich,Nhiệm vụ giúp Lạc Tâm Tuệ:Bé gái tên Lạc Tâm Tuệ đang rất lắng cho gia đình.
Chủ nhân chỉ cần đi giúp bé gái là hoàn thành nhiệm vụ.
“”Phần Thưởng: Một lần Triệu hoán nhân vật,Một lần Vòng Xoay Kỳ Diệu.””
Nhiệm vụ là thứ có sức hút rất lớn với Long Nhất Minh,nhiệm vụ luôn mang lại sức mạnh cho y,nên y rất muốn nhiệm vụ,vì muốn cứu giúp cùng tạo ra thế gian chuẩn mực công bằng,sức mạnh là thứ rất cần thiết.
Sau đó Yêu Nguyệt,Long Nhất Minh cùng bé gái bay đi cứu giúp gia đình bé,Long Nhất Minh tạo ra một chữ Vạn trên không trung,sau đó cho bé gái ngồi vào.
Trên đường đi bé gái có nói thông tin về bé và gia đình.
Bé gái tên Lạc Tâm Tuệ,năm nay năm tuổi,gia đình là Bắc Liệp Thành đỉnh cấp thế lực Lạc gia thị.
Ngày hôm nay không không hiểu sao có một đám người áo đen đến đánh giết,nhóm người áo đen này bé gái nghe trưởng bối nhà mình nói cái gì mà Sát Đạo Hội.
Long Nhất Minh không cho rằng mọi chuyện đơn giản như này,ánh mắt nhìn về bé gái ôm khư khư hộp gỗ,nói nhẹ:“Cái hộp gỗ này là gì?”
Bé gái lắc đầu,nói:“Không biết,đây là cha giao cho tiểu nữ,bảo hãy chạy đi chờ ngày cảnh giới đại thành trở về trả thù.””
Bé gái gây thơ không hiểu lời lẽ của cha,nhưng Long Nhất Minh và Yêu Nguyệt đã hiểu lí do rồi,cái này gọi là mang ngọc hoài bích có tội.
....
Bắc Liệp Thành,Lạc phủ.
Người chết nhan nhản nằm trên vũng máu,từ sân vào trong nhà đều có người chết.
Gia chủ Lạc Trình Vũ cùng Lạc gia còn ít lại khoảng hơn 10 người,đều đang quỳ trong đại sảnh Lạc phủ.
Xung quanh họ là một đám người áo đen,khoảng hơn mười người.
Trong đó một người tay cầm bảo kiếm mỏng như cánh ve,nhìn có khí thế đứng đầu nhất trong đám người áo đen.
Người này nhìn về Lạc Trình Vũ,trầm ngâm lãnh ngữ:“Lạc gia chủ hãy nói ra biết thứ đó ở đâu,nếu không thì ta sẽ từ từ cắt tay,cắt chân,xẻo thịt từng người Lạc gia trước mặt ngươi,nói ra chết cho nhanh!””
Lạc Trình Vũ ngẩng đầu nhìn người áo đen này,mỉm cười lạnh tiếu ý:“Haha,ta xin nói thật,là các ngươi không bao giờ có khả năng lấy được thứ đó.””
Câu trả lời đầy tính vả mặt từ,người áo đen đứng đầu tức giận,trong tay nhuyễn kiếm chuyển động,đang định chuẩn bị chém nát một người phụ nhân cánh tay.
“”Chíu.””
Một tia chỉ kiếm phóng từ bên ngoài vào,xuyên chết từng người áo đen một,chỉ kiếm uốn lượn trong thật kì dị.
Duy nhất người áo đen đứng đầu,chỉ bị gãy kiễm,không biết vì may mắn hay chỉ kình không muốn bắn hắn.
“”Ai.””
Người áo đen giật mình buột miệng nói,chạy ra ngoài thật nhanh,y không chạy trốn ngay,vì hắn biết,nếu đối phương muốn giết hắn.
Sẽ chẳng mất chút công phu nào,chỉ một tia chỉ kiếm là đủ.
Vừa ra đến ngoài cửa,một nữ tử yêu kiều,xiêm y màu đỏ,hai bàn tay trong suốt hiện đường gân kinh mạch,song chưởng nàng vỗ ra đánh về người áo đen.
Người áo đen gãy kiếm,đành đấu song chưởng cùng Yêu Nguyệt.
“”Binh.””
Chưởng đấu chưởng,người áo đen liền bị đẩy lui ba trượng,miệng dính máu,hắn mặt hiện giật mình.
Nhưng chưa kịp giật mình hoàn hồn,Yêu Nguyệt lại công tới,người áo đen cố gắng vừa đánh vừa lùi ra xa Lạc phủ,vì muốn chế tạo cơ hội mong manh trốn thoát cho mình.
“”Minh Ngọc Thần Công - Di Hoa Tiếp Ngọc.””
Yêu Nguyệt dùng ra hai tuyệt học của mình,song chưởng trong suốt tỏa ra hàn vụ, tay nàng xảo kình chuyển thánh khí của người áo đen một cách xảo diệu,dùng kình của người áo đen trả lại người áo đen.
“”Phụm.””
Người áo đen miệng thổ huyết ngã rập xuống đất,thương nội tạng.
Yêu Nguyệt tiến lên dẫm thẳng một chân vào ngực y,hai mắt hiện thâm sâu dụ hoặc,khống chế tinh thần,hỏi ra thông tin.
Bên kia Lạc Tâm Tuệ đã khóc ròng chạy vào lòng cha mẹ.
“”Ừ.””
Long Nhất Minh cảm nhận ra điều gì,bay thật nhanh lên bầu trời,ánh mắt y nhìn về phía trước tầng mây,một nam tử phục trang đen,khí khái lẫm nhiên tỏa ra sát khí đang nhìn thẳng Long Nhất Minh.
Long Nhất Minh mở lời tiếu ý:“Các hạ hẳn là Đà chủ của Sát Đạo Hội đi?””
Nam tử phục trang đen,mặt lạnh lùng,trầm ngâm nói:“Đúng,các hạ chẳng hẳn là hòa thượng Long Nhất Minh,kẻ đã trảm Thanh Ly Quốc bốn cao thủ,tu vi Thánh Huyền Cảnh còn trảm ba Đạo Thánh Chi Cảnh dễ dàng chiến tích,tại hạ khâm phục các hạ!””
Tin tức của Long Nhất Minh ở vùng này giờ người người đều biết,trảm một Thánh Huyền Cảnh,lúc đầu tên tuổi còn chưa vang nắm,nhưng trảm ba Đạo Thánh Chi Cảnh,tên tuổi liền vang động rất lớn,đặc biệt khi biết chỉ dùng Thánh Huyền Cảnh,càng vang lớn nữa.
Long Nhất Minh ánh mắt sắc bén nhìn nam tử phục trang đen này,đánh giá đây là một kẻ Đạo Thánh Chi Cảnh,tu luyện là sát đạo,kẻ này từ khí chất phát ra nhất định là kẻ dùng kiếm,kiếm đạo chắc hẳn là sát chi kiếm,kiếm ra phải giết địch,không thì sơ hở lớn.
Phục trang đen nam tử tên Ứng Phụng Nguyên,tu vi Đạo Thánh Chi Cảnh,đừng nhìn trẻ tuổi như này,y đã gần 200 tuổi rồi.
Ứng Phụng Nguyên nhìn về Long Nhất Minh,nói khởi hiếu kì:“Đại sư có muốn biết ta muốn lấy vật gì ở Lạc gia không!””
Long Nhất Minh trả lời trống rỗng:“Nói.””
Long Nhất Minh không muốn lâu la lề mề,mọi việc đều phải gọn và nhanh.
Câu trả lời không làm Ứng Phụng Nguyên không phật lòng,y giải thích:“Ta muốn lấy một bức tàn đồ của Lạc gia,bức tàn đồ này có tổng cộng bốn bức,ta đã có hai bức,một bức ở Lạc gia thị ba năm trước Lạc gia chủ vô ý tìm được,trong đó còn có một chiếc hộp gỗ chứa công pháp,nói thật là ta không quan tâm cái công pháp đó.
Ta quan tâm là bức tàn đồ,bức cuối cùng tàn đồ nằm ở Thiết Lang Môn,ta định tìm đủ ba bức sẽ ra số lớn tài nguyên đổi với Thiết Lang Môn,mặc dù việc này hơi khó làm nhưng phải thử mới biết được.
Hiện tại Đại Sư ở đây khiến ta không thể nào lấy bức thứ ba được,chúng ta làm liên minh kết hợp cùng đi tìm kiếm kho báu của bản đồ,đến lúc đó ta sáu thành,còn Đại Sư bốn thành.””
Ngôn từ từng câu từng chữ lọt vào tai Long Nhất Minh.
Mặt Long Nhất Minh mỉm cười tiếu,nói:“Xin lỗi,nhưng ta không thể hợp tác với kẻ ta cho rằng không đáng tồn tại,mặc dù ta từng có thời gian làm nghề như ngươi,nhưng đó là quá khứ,hiện tại ta đang làm người chấp hành công lý.
Tiếp nữa là ta không muốn chia gì với ngươi,nên ngươi chết đi!””
Dứt lời,Long Nhất Minh chân vũ động song phi lên một cước bá khí thiên địa.
“”Bá Thối - Nhất Tướng Công Thành Vạn Cốt Khô.””
Long Nhất Minh tung ra một cước hạo hãn sức mạnh của hàng vạn xương cốt khô lâu,tấn công bất ngờ.
Nhưng sát thủ vốn tốc độ nhanh,Ứng Phụng Nguyên né hiểm một thối bá lực thiên địa này.
“”Cửu Dương Thần Kiếm - Đại Trạch Kiếm.””
Long Nhất Minh ngón út tay phải tụ kình,bắn ra một tia laser màu xanh lá đậm về Ứng Phụng Nguyên,chỉ kiếm uy mãnh nhanh tốc bắn thủng eo của Ứng Phụng Nguyên.
“”Pốc.””
Máu tươi đỏ bắn lên không trung,chỉ kình nhập thể,Ứng Phụng Nguyên nhanh chóng vận công áp nhưng không được.
Ứng Phụng Nguyên lúc này nổi giận lôi đình,gầm hung dữ to:“”Đáng chết,tưởng ta dễ ăn sao hòa thượng!””
“”Nhất Kiếm Kinh Phần.””
Ứng Phụng Nguyên kiếm tỏa hào quang sắc bén,một kiếm đơn giản là đâm,cực hạn là tốc độ,uy thế là chính xác đâm tới yếu huyệt
Đứng trước một kiếm như này,Long Nhất Minh không hề e dè,y vẫn cười tiếu ý nói:“Ngươi không có cửa!””
“”Bát Nhã Tâm Kinh Thiền Công - Phích Lịch Thiền Chấn.””
Long Nhất Minh vận công kịch điểm,sóng phản chấn từ người y phóng ra như sóng xong kích của một vụ nổ bom hàng ngàn cân thuốc nổ vậy.
“”Oành.””
Ứng Phụng Nguyên ăn trọn nhất kích,cả người bay ngược một trăm trượng,áo bào đen nhiễm máu thành áo bào hắc huyết,da thịt bong tróc nát bét,xương cốt gãy hết 1/3,nội tạng hư tổn nặng,thoi thóp ngã mạnh xuống dưới một ngôi nhà.
Long Nhất Minh nhanh chóng đáp tiến tới,một chân trái dẫm thẳng vào ngực,nhìn thoi thóp Ứng Phụng Nguyên,Long Nhất Minh cười nói:“Ngươi so với cái lũ kia càng dễ sử lí,có lẽ do kiếm của ngươi chưa đủ nhanh để dứt mạng ta,trong khi đó ta kích lại quá nhanh và mạnh mẽ,tốc độ như này làm sát thủ thật kém.””
Ứng PhụngNguyên mặt đầy máu me,sợ hãi yếu ớt nói:“”Hãy tha cho ta,ta sẽ đưa cho Đại Sư tàn đồ.””
Y lúc này rất sợ,hòa thượng này tuổi nhỏ nhưng quá mạnh,hành động cũng không theo lẽ thường ra bài.
Long Nhất Minh cười trêu chọc thâm ý nói:“Ngươi nghĩ giờ ngươi có quyền nói điều kiện cùng ta sao?””
Ứng Phụng Nguyên run giọng nói:“Ta nhưng là trên người không mang tàn đồ,ngươi giết ta cũng vô pháp đoạt được.””
Long Nhất Minh nhẹ cười. nói:“Ngươi không mang,nhưng ở Sát Đạo Hội phân đà chắc hẳn có,ta sẽ đến đó chơi một lúc là được,tiện thể quét dọn lũ sâu bọ ở đó,trả lại sự trong sạch cho thế giới.””
Ứng Phụng Nguyên mặt hiện hoảng,nhìn về Long Nhất Minh với ánh mắt nhìn kẻ điên,âm từ run bần bật nói:“Ngươi... ngươi... điên...””
“”Pốc.””
Một chỉ kiếm đâm xuyên trán,Long Nhất Minh thu tay lại trở về Lạc gia thị.