Trình Quán năm thứ sáu, Lạc Dương
“Sơn tặc lớn mật! Ban ngày ban mặt dám ngăn đường ta!” Kính Quân An ngồi trên lưng ngựa, lớn tiếng quát tháo bọn sơn tặc.
“Này! Tên kia, bớt sàm ngôn đi, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn giao ngân
lượng ra đây, đại gia ta liền tha cho ngươi một mạng.” Một nam tử to
béo, một cước dẫm nát tảng đá lớn bên đường, mở miệng nói yêu sách.
“Hừ! Sơn tặc lớn mật! Hôm nay gặp được Kính mỗ ta là tận thế của các
ngươi, đừng nghĩ ta sẽ nghe các ngươi.” Kính Quân An một bên vỗ về con
ngựa bị kinh hách, một bên tức giận quát.
“Nhị ca, bộ dáng tên tiểu tử này xem ra không biết nhận ý tốt của
chúng ta, chúng ta đây sao có thể thả hắn đi đâu?” Một tên tiểu hỏa tử
mặt mũi nhem nhuốc vừa nói vừa tà nghễ nhìn Kính Quân An.
“Tiểu đệ, đừng nói như vậy, ngươi quên chuyện chúng ta hứa với đại
nương sao, chỉ cần đối phương đồng ý để lại tiền tài, chúng ta sẽ không
đả thương người ta.” Một nam tử thân hình cao lớn vỗ nhẹ bả vai hắn nói.
“Nhưng mà hắn không muốn nha. Hơn nữa không chừng hắn còn đang tính
toán bắt chúng ta giao cho quan phủ đâu.” Tiểu hỏa tử kia trừng mắt nhìn Kính Quân An.
“Không tồi, vị tiểu huynh đệ này nói rất đúng, đại gia ta hôm nay
phải đem các ngươi một lưới bắt hết, hơn nữa còn mang về Trường An định
tội.” Kính Quân An trầm giọng nói.
“Hừ! Ai bắt ai cũng khó nói lắm! Cũng không ngẫm lại chính mình một
người, bằng một mình ngươi có thể một lưới bắt hết chúng ta sao?” Giọng
tên tiểu hỏa tử tràn đầy khinh thường.
“Nhị ca, ta xem hắn là không có khả năng ngoan ngoãn giao ngân lượng
ra đây, không bằng chúng ta ra tay trước, đừng nghe hắn nói nhiều.” Một
nam tử dáng người không cao không thấp, tướng mạo bình phàm tiến lên mấy bước, tựa vào nam tử nhỏ bé, thì thầm nói vào tai.
Nhưng cho dù hắn có nói nhỏ thế nào chăng nữa, cũng không thoát khỏi
lỗ tai Kính Quân An. “Đúng vậy, ra tay sớm chút nào kết thúc sớm chút
ấy, hôm nay ta còn muốn chạy về Trường An, không có thời gian dây dưa
với đám sơn tặc các ngươi.”
Nam tử nhỏ con hừ lạnh một tiếng, vung tay lên, đám sơn tặc lập tức động thủ.
Có câu nói: “Mãnh hổ nan địch quần hồ ” (1), võ công của Kính Quân
An tuy cao cường vẫn khó có thể địch lại thế vây của sơn tặc, chính mình dần dần đã thấm mệt, mà bọn hắn vẫn không ngừng tiến lên
“Dừng tay!” Một thanh âm đột ngột vang lên.
Chỉ thấy một nam tử trẻ tuổi mặc áo xanh thẫm đứng đó, một tay cầm
túi tiền, một tay giữ dây cương, cất cao giọng nói: “Các vị, ngân lượng
của ta trong túi này cho các ngươi, mong các vị buông tha cho vị đại
gia này đi!”
“Này, hắn là gì của ngươi ?”Nam tử thấp bé mở miệng hỏi.
“Không phải người thân cũng không là bạn bè.” Người trẻ tuổi trả lời
không nhanh không chậm, đồng thời xuống ngựa đi đến chỗ sơn tặc.
“Không phải người thân cũng không là bạn bè …” Tiểu hỏa tử không tin, lặp lại lời người trẻ tuổi. “Nếu không phải bạn, không phải thân thích
vì sao ngươi lại cứu hắn?”
Người trẻ tuổi nghe vậy, khóe miệng nhếch lên, “Vì hắn cần ta cứu, nên ta cứu hắn.”
“Này… Đây là lí do kiểu gì vậy?”Nam tử thấp bé khó hiểu.
“Mấy vị đại ca, vì sao phải cướp của vị đại gia này?” Người trẻ tuổi không đáp hỏi lại.
“A… Bởi vì…”
“Bởi vì ta cần cướp, cho nên ta cướp.” Tiểu hỏa tử trả lời y câu nam tử trẻ tuổi vừa nói.
“Ha, vậy lý do ta đây cứu hắn không phải càng theo lý thường sao?” Người trẻ tuổi cười với hắn.
Trời ạ! Hắn cười với ta! Tiểu hỏa tử hưng phấn nghĩ, bất giác cũng cười lại với người trẻ tuổi.
Bỗng nhiên “bốp” một tiếng, tiểu hỏa tử ôm đầu đau đớn, “Ạ da! Ai dám can đảm đánh…” Khi hắn thấy rõ ràng ai vừa đánh vào đầu hắn, lập tức
biết điều ngậm miệng.
Người trẻ tuổi không để ý tới bọn hắn, lịch sự nói: “Các vị đại ca,
ta có một ngàn hai trăm hai, không biết số lượng như vậy có đủ để vị đại gia này rời đi không?”
“Cái gì?! Ngươi có một ngàn hai trăm hai?”Nam tử thấp bé không tin
hỏi lại: “Này! Tiểu tử, vì sao ngươi có nhiều ngân lượng như vậy?”
Nam tử trẻ tuổi cười nói: “Này không phải trọng điểm chúng ta đang thương lượng đúng không?”
“Nếu ngươi có thể xuất ra một vạn hai, chúng ta lập tức thả hắn.”
Tiểu hỏa tử kia mở miệng. Hắn nhìn người trẻ tuổi lại mỉm cười với hắn,
nhưng ngay sau đó, thân mình hắn cũng cứng đờ.
“Cô nương, ” Người trẻ tuổi đứng sau tiểu hỏa tử, nhẹ giọng nói thầm
vào tai hắn, tiếp đó lại lớn tiếng nói: ” Đánh kẻ chạy đi không ai đánh
người chạy lại (2).Vị đại gia này đã làm các ngươi bị thương như vậy ,
mà các ngươi muốn ngân lượng ta cũng đã lấy ra, vị tất các ngươi phải
làm ta cùng vị đại gia này khó xử?”
Mọi người nghe người trẻ tuổi nói xong, mới kinh ngạc nhận ra tiểu đệ của bọn hắn đã bị hắn chế trụ.
“Ngươi muốn làm gì?”Nam tử tướng mạo bình phàm mở miệng.
“Ngươi nói đi?” Người trẻ tuổi thản nhiên hỏi lại, liếc nhìn sắc mặt
không còn hột máu của Kính Quân An một cái, “Đổi hay không đổi, một
câu.”
“Không đổi! Có ngu mới…” Mới nói được một nửa, nam tử tướng mạo bình
thường bỗng ngưng bặt, thì ra hắn bị người trẻ tuổi điểm huyệt, nhất
thời không thể động đậy.
Người trẻ tuổi đi đến chỗ Kính Quân An, lấy một bình ngọc từ trong
ngực, đổ ra một viên thuốc màu đỏ, đưa cho hắn, thấp giọng nói: “Quân
An, nuốt viên thuốc này vào, có thể cầm máu, ngừng đau.”
Kính Quân An cảm kích nhìn người trẻ tuổi, không do dự nuốt viên
thuốc. Một lát sau, hắn cảm thấy miệng vết thương không còn đau đớn như
lúc trước.
“Tiểu tử, mau thả huynh đệ chúng ta ra, ta còn cho ngươi một đường
sống, bằng không đừng trách chúng ta không khách khí.” Một nam tử mày
rậm mắt to quát lên.
“Ta có thể thả bọn hắn, nhưng các ngươi cũng phải cho hắn rời đi chữa thương, thế nào?” Người trẻ tuổi không hề lo lắng cho an nguy của mình, sự thật, bằng võ công của hắn, thừa sức đối phó đám sơn tặc này, nếu
không phải ngày thường đám sơn tặc này hành hiệp trượng nghĩa với người
nghèo khó trong vùng, hắn đã sớm động thủ.
Nam nhân mày rậm mắt to há mồm định nói, lại bị nam tử thấp bé ngăn
lại. “Tiểu tử, ngươi có thể mang hắn đi, chúng ta cũng không cần ngân
lượng, chỉ cần ngươi thả hai vị huynh đệ kia ra.”
“Được!” Người trẻ tuổi vung tay lên, gọi con ngựa chạy đến, “Đưa hắn về Vũ Huyền môn trong thành Trường An.”
Nói xong, hắn không để ý đến Kính Quân An kháng nghị, đem Kính Quân
An lên lưng ngựa, sau đó vỗ vỗ bụng ngựa, con ngựa lập tức chở Kính Quân An rời đi.
“Tốt lắm! Người đã rời đi, có thể thả huynh đệ chúng ta chưa?”Nam tử thấp bé hỏi.
“Đương nhiên.” Thân mình người trẻ tuổi nhoáng lên một cái, lập tức giải huyệt cho hai người kia.
Mọi người căn bản không kịp thấy thủ pháp của hắn, tiện thấy hắn
khoanh tay lại, đứng tiêu sái trước mắt bọn họ, sau đó nói với nam tử
thân mình cao lớn: “Ngươi, lại đây.”
Bọn sơn tặc vẫn cảm thấy bất mãn với khẩu khí cuồng vọng của nam tử
trẻ tuổi. Tiểu hỏa tử vừa bị gọi là “Cô nương” trừng lớn hai mắt, tức
tối hỏi: “Này! Ngươi bảo Tam ca ta làm gì?”
Người trẻ tuổi lơ đễnh đáp lại: “Ta không gọi hắn, chẵng lẽ ta gọi ngươi sao? Cô nương.”
Bọn sơn tặc nghe xong lời người trẻ tuổi mà cả kinh, tiểu hỏa tử kia lập tức chối bay: “Ai nói ta là cô nương?”
“Ngươi không phải là cô nương, ta cũng không tranh cãi thêm với
ngươi. Nhưng Tam ca nhà ngươi mà không tới đây cho ta nhìn xem , chỉ sợ
hai ngày sau, ngươi sẽ không thể gọi tiếp hắn Tam ca.”
“Cái gì?” Mọi người nghe vậy kinh hô ra tiếng.
Nam tử thân hình cao lớn trầm giọng hỏi: “Vì sao ngươi nói như vậy?”
“Chẳng lẽ ngươi trúng độc là giả?”
Bọn sơn tặc bị lời người trẻ tuổi dọa lùi lại mấy bước, không hẹn mà cùng nghĩ : “Hắn đến tột cùng là ai?”
“Ngươi biết ta trúng độc?”Nam tử cao lớn lại hỏi.
“Ta nhìn sắc mặt ngươi xanh mét, ra chưởng vô lực, lòng bàn tay đen
mà cứng, trên người phát ra hàn khí, này không phải trúng độc thì là gì? Hơn nữa nếu ta đoán không lầm, ngươi trúng độc đã được mấy ngày, đúng
không?”
Nam tử cao lớn nghe xong lời người trẻ tuổi nói, chỉ gật đầu, cũng không nói thêm gì.
Nhưng nam tử nhỏ bé đứng ở một bên đột nhiên vọt tới trước mặt người
trẻ tuổi, quỳ xuống: “Cầu xin ngươi, cứu cứu Tam ca nhà ta đi!”
“Nhị ca, đây là ngươi…”
“Ngươi im miệng!”Nam tử tướng mạo bình phàm lên tiếng ngăn bọn tiểu đệ.
Thân hình người trẻ tuổi nhoáng lên, tiếp theo thân mình đã ở xa xa.
Hắn giương giọng nói: “Nếu lệnh đệ nguyện ý chữa thương, mời hắn đến
Vũ Huyền môn thành Trường An, chỉ cần nói ra tên của ta tự nhiên sẽ có
người chữa thương giải độc cho hắn.”
“Này, ngươi tên là gì?”Nam tử thấp bé thấy người trẻ tuổi thoắt đến thoắt đi, lập tức đứng dậy lớn tiếng hỏi.
Bọn sơn tặc nhìn theo thân ảnh biến mất trong núi, theo một tràng tiếng cười truyền đến ba chữ…
“Bùi Cảnh Duệ.”
~~~oOo~~~
.
.
.
(1) Nguyên văn: Cô chưởng nan địch hầu đàn quyền, mãnh hổ nan địch tiểu khuyển đàn.
(2) Nguyên văn: Đắc nhiêu nhân chỗ thả nhiêu nhân.
Bùi Cảnh Duệ trở lại Trường An đã mấy ngày, hai năm nay hắn một mực
vì Hoàng thượng mà truy tìm dư đảng của giặc Phù Phong (1), nhưng gần
nhất cũng không có tung tích của bọn chúng, ngược lại kinh thành lại
truyền ra tin tức bọn hắn hạ cổ, bởi thế hắn vội vàng từ Thành Đô chạy
về Trường An tìm hiểu tình hình.
Bởi vì nhiều năm hắn không ở nhà, mỗi ngày Bùi vương phi đều gọi hắn đến, nói là mẹ con phải trò chuyện nuôi dưỡng cảm tình, trên thực tế
hắn phải nghe mẹ mình nói chuyện thành gia thất.
“Đại công tử, Kính tướng quân bái kiến.” Tổng quản Bùi Phúc tiến vào thông báo.
“Mời vào.” Nói xong, Bùi Cảnh Duệ đi đến cửa phòng.
Bùi vương phi thấy con có khách, tiện nói: “Duệ nhi, nếu ngươi có
việc, nương trở về phòng trước, ngày sau nếu có chút thời gian, mẹ con
chúng ta nói chuyện tiếp.”
“Dạ, nương đi thong thả.” Bùi Cảnh Duệ cung kính tiễn Bùi vương phi. Lát sau, đã thấy Kính Quân An tiến vào đại sảnh.
“Cảnh Duệ, mấy ngày không thấy.” Kính Quân An vừa bước vào đại sảnh, lập tức chắp tay chào hỏi Bùi Cảnh Duệ.
“Đúng a. Không biết thương thế của ngươi đã đỡ chưa? Ta còn chưa đi
thăm ngươi, ngươi đã tự mình tới trước.” Bùi Cảnh Duệ tiếp đón Kính Quân An, cũng nhìn nha hoàn một bên, ý bảo dâng trà.
“Ngày ấy thực cảm tạ ngươi đã tương trợ, trở lại Trường An, gặp lệnh
đệ ở Huyền Vũ môn, vì thế lệnh đệ lập tức chữa thương cho ta, cũng nhờ
tài năng của lệnh đệ hồi xuân, nên vết thương của ta đại khái đã hồi
phục không sai biệt lắm.”
“Vậy được, nhưng mà ngày ấy ngươi sao lại nảy sinh xung đột lớn như
vậy với bọn chúng?” Bùi Cảnh Duệ hỏi nguyên nhân xung đột của Kính Quân
An với đám sơn tặc.
“Nói chuyện này làm ta thật sự cảm thấy xấu hổ, đường đường một đại
tướng quân của đất nước, lại cố tình đo mồm mép anh hùng với đám sơn
tặc, mới chọc bọn hắn tức giận, làm cho mình bị thương khắp người, nếu
không phải ngươi xuất hiện đúng lúc, đại khái ta đã đi gặp Diêm vương.”
Kính Quân An vừa nói vừa lắc đầu.
Hai ngươi nhìn nhau cười, lúc sau mới nói đến chuyện liên quan đến giặc Phù Phong.
“Đại công tử, tiểu thiếu gia đã trở lại.” Một gã gia phó ở ngoài cửa vội vàng hô to.
Từ sau khi Bùi Cảnh Duệ trở lại phủ, tiện muốn hỏi Diệp Hàm chuyện
sơn tặc ở Hoa Sơn trúng độc, nhưng vì hắn bề bộn nhiều việc, vẫn không
có cơ hội gặp Diệp Hàm, vừa may hôm nay hắn có chuyện khác muốn hỏi Diệp Hàm, nên đã phái người đi Huyền Vũ môn tìm Diệp Hàm đến.
Bùi Cảnh Duệ nghe vậy, tiện đứng dậy chờ đợi.
Hắn nhìn Diệp Hàm dần tiến vào đại môn, hai năm không thấy, Diệp Hàm
đã trưởng thành đầy tuấn mĩ. Diệp Hàm chào hỏi gia phó, một chút phong
cách của chủ nhân cũng không có, nhìn hắn cùng người hầu thân thiết tự
nhiê , nói nói cười cười như thế, Bùi Cảnh Duệ vừa kinh ngạc vừa hơi
ghen tỵ.
“Công tử.” Diệp Hàm cung kính gọi Bùi Cảnh Duệ, lại nhìn thấy KÍnh
Quân An, vì thế hắn vội vàng sửa miệng nói: “Hàm nhi trở về muộn, làm
đại ca đợi lâu.”
“Trở về là tốt rồi, nghe Phúc thúc nói ngươi đi ra ngoài tuần tra
Phượng Tường các, đã dùng qua đồ ăn sáng chưa?” Bùi Cảnh Duệ đi cùng hắn vào đại sảnh.
“Dùng qua, cám ơn công… đại ca quan tâm.” Diệp Hàm khó khăn sửa
miệng. Sau đó hắn nhìn về phía Kính Quân An, dò hỏi: “Thương thế của
Kính tướng quân đã tốt hơn?”
“Tốt lắm, đa tạ ngươi cẩn thận chữa trị, hơn nữa cũng nghỉ ngơi nhiều ngày, thân mình đã khôi phục phần lớn.” Kính Quân An cảm tạ Diệp Hàm.
“Vậy được rồi.”
Sau một lúc trầm mặc, Kính Quân An nói: “Nghe Cảnh Duệ nói hắn chưa
gặp ngươi đã hai năm, nói vậy huynh đệ các ngươi cứ nói chuyện, ta ở lại cũng thật ngại. Không bằng như vậy đi, ngày khác ta thiết yến tiệc ở
hàn xá, mời hai vị qua phủ một chuyến tụ họp, gần nhất để thể hiện ý cảm tạ của ta, thứ hai là hai năm trước xá muội từng được thưởng thức tài
nghệ đánh đàn của ngươi, vẫn hy vọng có cơ hội chính mắt thấy phong thái của ngươi.”
Bùi Cảnh Duệ nhìn về phía Diệp Hàm, thấy hắn gật đầu, mới nói với
Kính Quân An: “Kính huynh có thịnh tình như vậy, ba ngày sau ta cùng Hàm nhi vào phủ quấy rầy một chút, như thế nào?”
“Được! Ba ngày sau, Kính mỗ chờ hai huynh đệ các ngươi đại giá quang lâm.” Nói xong, Kính Quân An đứng dậy chặp tay rời đi.
Diệp Hàm chờ Kính Quân An đi hẳn mới nói: “Nghe gia phó nói, công tử có việc hỏi ta, không biết công tử phải hỏi chuyện gì?”
Bùi Cảnh Duệ ý bảo Diệp Hàm ngồi xuống, “Kỳ thực cũng không phải là
chuyện quan trọng gì. Ta muốn hỏi gần đây có thể có vị kiếm sĩ nào đến
Vũ Huyền môn cầu chẩn không?”
“Công tử hỏi về “Thất nhật đoạn hồn tán” trong người vị đại hiệp
kia?” Diệp Hàm nhớ đến kẻ đến Vũ Huyền môn ba ngày trước, nếu hắn đến
cầu chẩn muộn thêm một ngày, cho dù là thần tiên cũng không thể cứu mạng hắn.
“Nói như vậy hắn vẫn đến đây, vậy tốt rồi.” Bùi Cảnh Duệ gật gật đầu, “Đúng rồi, thương thế của hắn có khó giải quyết không?”
“May mắn là hắn đến chữa trong vòng bảy ngày khi trúng độc, bằng
không, cho dù là thần y, chỉ sợ cũng không cứu được.” Công tử đặc biệt
hỏi hắn, hay là cùng hắn có quen biết.
“Không, hai người chúng ta bèo nước gặp nhau. Ngày ấy gặp hắn, phát
hiện người hắn có độc, nhưng lúc ấy ta vội vào cung tham kiến Hoàng
thượng, vì thế bảo hắn đến Vũ Huyền môn.” Nói tới đây,m hắn liếc nhìn
Diệp Hàm một cái, còn nói: “Có lẽ mệnh hắn không dứt, nếu không phải vừa lúc ngươi trở lại Trường An, cho dù hắn đến Vũ Huyền môn, thấy thuốc ở
đó đối Thất nhật đoạn hồn tán chỉ sợ là cũng bó tay.”
Diệp Hàm nghe Bùi Cảnh Duệ khen ngợi chỉ lạnh nhạt nói: ” Tuy thầy
thuốc của Vũ Huyền môn không có cách nào lập tức giải độc cho hắn, nhưng bọn họ cũng có thể dùng thuốc tạm hoãn độc tính phát tác trong cơ thể
hắn. Nhưng mà không biết vì sao hắn lại trúng loại độc này vậy?”
“Đại ca cũng không biết, ngày ấy cũng không có cơ hội hỏi hắn, ngày
sau nếu có cơ hội gặp lại, phải hỏi lại hắn.” Bùi Cảnh Duệ nói.
Diệp Hàm nghe Bùi Cảnh Duệ nói vậy, hiển nhiên cố ý nói sang chuyện
khác, vì thế hắn liền báo cáo với Bùi Cảnh Duệ tình hình kinh doanh,
buôn bán của Bùi gia tứ môn trong năm qua.
“Trước mắt mỗi chỗ Hổ Diệu quán chia đều một tháng có bốn lần vận
chuyển đường bộ, hai lần vận chuyển đường thủy, chiêu thu môn đồ từ một
trăm đến ba trăm người. Nếu có ý vào Bùi môn, các môn chủ đều phải tra
xét đối phương, sau đó truyền về tổng quán ở Trường An, để Nguyên thúc
định đoạt.”
“Ừ, tốt.” Tuy chỉ là báo cáo đơn giản, trong lòng Bùi Cảnh Duệ vô
cùng rõ ràng thật ra có rất nhiều chuyện đều do Diệp Hàm lo lắng, chẳng
qua Diệp Hàm nhất định đẩy công lao cho Nguyên Lệnh, chính mình chỉ gánh vác sai sót, cũng yêu cầu phân xử hoặc trách phạt.
Bốn năm qua, hắn thỉnh thoảng nhân lúc nhàn hạ đến Tứ môn nhìn qua,
biết mọi người đối Diệp hàm từ phê bình thành khen ngợi, hơn nữa, Trường An cùng Lạc Dương hai chỗ này, lòng yêu mến cùng ủng hộ với Diệp Hàm
đều phải vượt qua chủ nhân là hắn. Hắn biết tất cả đều do Diệp Hàm cố
gắng, nên hắn cũng rất cao hứng, lúc trước hắn đã quyết định đúng, Diệp
Hàm quả nhiên thông minh hơn người, năng lực hơn người.
Bùi Cảnh Duệ nhìn người ngồi đối diện, đối với một nam hài mười bảy
tuổi mà nói, bộ dạng Diệp Hàm thật sự quá mức gầy yếu, thân thể ăn
không béo cùng luyện không tráng, làm cha mẹ hắn đối hắn nén giận không
thôi, hai năm nay, ngay cả Nguyên Lệnh cũng bắt đầu nói mấy câu oán hận
với hắn. Có lẽ hắn nên giảm bớt trách nhiệm cho Diệp Hàm, để Diệp Hàm có cơ hội đi đến nhiều nơi, mở mang tầm nhìn cùng phát triển trí tuệ mới
đúng.
“Hàm nhi, năm nay ngươi mười bảy đi!” Bùi Cảnh Duệ đột nhiên hỏi.
“Đúng vậy công tử.”
“Ừ, tuổi cũng không nhỏ, có thể có ý trung nhân? Có cần đại ca tác chủ cho ngươi, hoặc là…”
“Công tử,” Diệp Hàm cắt ngang lời Bùi Cảnh Duệ, ngượng ngùng đỏ mặt,
ngập ngừng nói: “Diệp Hàm còn trẻ, hiện tại thành gia còn quá sớm.”
Bùi Cảnh Duệ nhìn Diệp Hàm đỏ mặt, có ý muốn trêu đùa, Diệp Hàm ngày
thường, trừ bỏ cung kính với hắn, biểu cảm khác trên mặt rất ít, không
ngờ đề tài thành thân này lại làm hắn đỏ mặt, thật sự thú vị.
“Sao lại quá sớm đâu? Nghĩ năm đó ta vào tuổi này, nương cũng thúc giục ta phải nhanh chóng kiếm một người vợ, hiện giờ…”
“Hiện giờ công tử vẫn là người chưa lập gia đình, đủ thấy năm đó công tử cũng cho như thế, không phải sao?” Diệp Hàm lại chen ngang. Hắn biết hành vi như vậy là bất kính, nhưng kiếp này hắn không tính đến việc
cưới vợ, hơn nữa hắn cũng không thể lấy.
Lúc ban đầu hắn cũng không cố ý giấu diếm mọi người chuyện này, nhưng thời gian ngày một dài, làm hắn không biết phải mở miệng như thế nào.
Ai! Việc lấy vợ có thể hoãn lại lúc nào hay lúc ấy đi! Đến lúc ấy hẵng hay.
Bùi Cảnh Duệ có chút khó hiểu, Diệp Hàm lại cắt ngang lời mình, vì
Diệp Hàm đối hắn luôn luôn là duy mệnh là theo, cung kính có thêm, hiện
giờ hắn lại làm ngược lại quy tắc nhiều năm, có thể thấy mấy câu kia đã
đánh sâu vào lòng hắn.
Diệp Hàm thấy Bùi Cảnh Duệ nhìn thẳng vào mình, biết là hắn vô lễ, vì thế cúi đầu, áy náy nói :”Công tử, mong tha thứ lời vô lễ của Diệp
Hàm.”
Bùi Cảnh Duệ phát hiện Diệp Hàm thực sợ hắn, không! Phải nói Diệp Hàm kính sợ hắn, nhưng hắn không biết chính mình đã làm chuyện gì để Diệp
Hàm kính sợ hắn như thế?
Thấy Diệp Hàm tự trách mình, Bùi Cảnh Duệ không đành lòng, “Hàm nhi,
kỳ thực đại ca năm đó cũng nghĩ như thế, cho nên mới dời đến ngày nay
vẫn chưa cươí vợ. Nhưng mà, đại ca hoãn nhiều năm như vậy, cũng không
thể hoãn tiếp thêm mấy năm nữa, nhưng thật ra ngươi, cần phải thừa dịp
tuổi còn trẻ mới đúng.”
” Chuyện này chúng ta bàn sau, được không?” Diệp Hàm hy vọng có thể
chuyển sự chú ý của Bùi Cảnh Duệ sang việc khác, “Nghe Nguyên thúc nói,
gần đây công tử sai thầy thuốc của Vũ Huyền môn việc có liên quan đến
‘Vô tâm cổ’, không biết việc này thế nào?”
“Ngươi không nói ta thật quên.” Bùi Cảnh Duệ vỗ vỗ trán, sau đó quay
sang cười nói với Diệp Hàm: “Việc này điều tra thế nào? Lát nữa ta phải
vào hoàng cung bẩm tấu với Hoàng thượng, nên vội vã bảo ngươi trở về, là định cùng bàn chuyện này với ngươi.”
“Công tử, trước mắt, chuyện này cũng không tra được gì, thầy thuốc
không gặp qua loại cổ độc này, nên không thể nào tra ra. Diệp Hàm muốn
bàn với công tử, hay nhờ các huynh đệ Hổ Diệu quán tra hỏi người trên
giang hồ, hoặc trực tiếp phái thám tử đến vùng xuất hiện đầu tiên, có lẽ có thể phát hiện gì đó.
Bùi Cảnh Duệ đồng ý gật đầu, “Hàm nhi, ngươi nói rất đúng. Gần đây
đại ca phải truy tìm giặc Phù Phong, đem chính mình thành mê mang, không chú ý đến chi tiết. Khó trách Nguyên Lệnh khen ngươi không dứt, thậm
chí hắn còn nói với đại ca, nếu ngươi là con của hắn, hiện tại hắn có
thể hưởng phúc.”
“Đây là vì Nguyên thúc yêu mến Diệp Hàm, công tử đừng tin quá. Nói
thật, tuổi của Nguyên thúc cũng đã cao, thật không nên cùng Diệp Hàm
chạy đông chạy tây.” Diệp Hàm nói.
“Hàm nhi, ngươi nói lời này vì oán hận đại ca?” Bùi Cảnh Duệ bỗng nhiên nhẹ nói, nhìn chằm chằm Diệp Hàm.
Diệp Hàm nghe vậy lập tức đứng dậy, áy náy cúi đầu nói: “Diệp Hàm
không dám, cũng không có ý này, công tử không cần tức giận, chỉ là…”
Bùi Cảnh Duệ ngắt lời hắn, “Tốt lắm, có chuyện ngươi ngồi xuống rồi
nói, ngươi ta hai người là huynh đệ, không phải cha con, lại càng không
phải chủ tớ, đừng có áy náy bất an với đại ca.”
Hắn phi thường không duyệt việc Diệp Hàm hơi chút đã kinh hách, hắn
tự nhận mình là người không câu nệ tiểu tiết, nhưng không biết vì sao,
những người bên cạnh, đều là mấy kẻ cá tính nghiêm khắc, cẩn thận.
Lúc trước cứu được Nguyên Lệnh, Nghuyên Lệnh luôn câu nệ, trầm mặc,
tuy hắn cảm thấy có chút buồn, nhưng Nguyên Lệnh hơn hắn nhiều tuổi, xem như trưởng bối, hắn cũng không biết nói sao để Nguyên Lệnh thay đổi,
huống chi mỗi người đều có quyền riêng của mình, hắn không thể bắt buộc
người khác thay đổi. Nhưng mấy năm nay, hắn để Nguyên Lệnh dạy dỗ Diệp
Hàm, mà hình như Nguyên Lệnh cũng đem Diệp Hàm dạy thành cùng một bộ
dáng. Có lẽ sau khi chuyện giặc ở Phù Phong chấm dứt, hắn nên trở lại
vương phủ, một mặt chuyên tâm kinh doanh Bùi gia tứ môn, một mặt dạy
Diệp Hàm lần nữa, cũng để Diệp Hàm nghỉ ngơi.
Suy nghĩ hồi lâu, Bùi Cảnh Duệ mới phát hiện Diệp Hàm vẫn đứng trước
mặt hắn, hắn thật không biết nên tức Diệp Hàm quá thành thật hay là
chính mình sơ ý.
“Hàm nhi, tạm thời nói tới đây đi, đại ca cũng phải tiến cung gặp
Hoàng thưnợng. Về chuyện ngươi nói, đại ca cũng lo lắng. Đúng rồi, ta
nghe nương nói, từ khi ngươi trở lại Trường An, mỗi ngày đều bận bịu
không rảnh cùng nương, ngày mai không ngại nghỉ ngơi đi, ở lại phủ giúp
đại ca ở cùng với nương.”
“Dạ, Diệp hàm sẽ xử lý mọi việc ngay, ngày mai ở lại phủ cùng Vương phi.” Diệp Hàm cung kính nói.
“Còn có, chuyện vừa đáp ứng Kính tướng quân ngươi cũng đừng quên, nhớ đến đúng giờ.”
“Dạ, Diệp Hàm sẽ nhớ kĩ.”
Bùi Cảnh Duệ nhìn Diệp Hàm cung kính với mình, cảm thấy vô cùng bất
đắc dĩ,cũng làm hắn hạ quyết tâm, xử lý xong chuyện giặc cỏ ở Phù Phong, không giữ chức mật sử (2) nữa, quan tâm tới cha mẹ cùng Diệp Hàm hơn.
“Tốt lắm, ngươi đi làm chuyện của ngươi đi, đại ca cũng phải tiến cung.” Bùi Cảnh Duệ vừa nói vừa đứng lên.
Diệp Hàm tiễn Bùi Cảnh Duệ ra cửa xong, mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, lại bị Bùi Cảnh Duệ nhìn thấy một màn.
Bùi Cảnh Duệ vốn định trở về công đạo chuyện khác với Diệp Hàm, nhưng hắn lại bắt gặp Diệp Hàm, nhân lúc không người chú ý, lộ ra vẻ thoải
mái cùng tự tại, làm hắn không thể dời tầm mắt, đây là chuyện hắn trước
kia tới bây giờ chưa từng phát hiện.
Đến lúc Diệp Hàm rời đi, hắn mới đột nhiên nhớ tới việc tiến cung
diện kiến thánh thượng, lập tức thi triển khinh công hướng hoàng cung mà đi.
~~~oOo~~~
Bốn ngày trước Diệp Hàm theo lời mời của Kính Quân An, cùng Bùi Cảnh
Duệ đến phủ tướng quân làm khách; hôm nay hắn lại tới lần nữa, cũng
không phải được tướng quân mời mà do Kính Quân Văn mời đến.
Sáng nay hắn đang cùng Bùi vương phi dùng bữa, Kính phủ phái người
đưa tới một phong thư, hắn mở ra, phát hiện không phải thư của Kính Quân An, mà là Kính Quân Văn mời hắn đến phủ dùng cơm trưa, Diệp Hàm vốn
định từ chối, nhưng Bùi vương phi nghe thấy tiểu thư của phủ tướng quân
mời, tiện miệng thay hắn đồng ý rồi.
Vì Bùi vương phi đã đồng ý, Diệp Hàm cũng không tiện mở miệng từ
chối, đành phải gật đầu đáp ứng. Trước khi xuất môn hắn định mời Nguyên
thúc cùng đi, sau mới biết Nguyên đã sớm xuất môn cùng Bùi Cảnh Duệ, hắn đành phải đi một mình.
“Bùi thiếu gia.” Một nha hoàn xinh xắn cúi mình bái kiến Diệp Hàm.
Dân chúng ở Trường An cùng Lạc Dương, không ai không biết “Bùi công
tử” ở Bùi gia gọi là Bùi Cảnh, mà “Bùi thiếu gia” còn lại gọi là Bùi
Hàm, về phần vì sao lại có cách xưng hô khác biệt như vậy, nếu đi hỏi
bọn gia phó ở Bùi gia, nghe được đáp án cũng đều giống nhau – vì như thế mới dễ phân biệt a!
Diệp Hàm mỉm cười hơi gật đầu.
“Tiểu thư nhà chúng ta đã ở Hinh Lan đình thiết yến, vẫn chờ ngươi đến.”
“Vậy phiền toái ngươi dẫn đường.” Diệp Hàm khách khí đề nghị nha hoàn dẫn đường.
Tiểu San hiếm khi nhìn thấy vị công tử nào có lễ như vậy, càng thêm
hy vọng kế hoạch hôm nay của tiểu thư có thể thành công, như thế nàng sẽ có một vị cô gia ôn văn có lễ, phong nghĩa phiên phiên lại thần thái
tuấn dật.
Nàng dẫn Diệp Hàm tới Hinh Lan đính, dọc đường đi không ngừng liếc
mắt nhìn hắn mà cười trộm, làm Diệp Hàm đi sau có cảm giác điềm xấu.
Lát sau, Diệp Hàm đi vào Hinh Lan đình, thấy Kính Quân Văn thịnh
trang thiết yến, hắn mới bỏ qua ưu lự vừa rồi, vui vẻ cùng nàng dùng ngọ thiện[ăn trưa]
Ngọ thiện qua đi, Kính Quân Văn nhắc tới việc hai năm trước từng ở
tiệc ngắm trăng nghe hắn đạn cầm, liền vẫn nhớ mong tiếng đàn kia, hy
vọng hôm nay hắn có thể đàn tấu một khúc tặng nàng. Vì đáp ứng lời mời
của Kính Quân Văn, Diệp Hàm không tiện cự tuyệt, vì thế hai người bọn họ một bên gảy đàn một bên thưởng thức khúc nhạc.
Diệp Hàm nghe Kính Quân Văn luôn miệng thỉnh cầu, đạn tấu ba khúc nhạc, đồng thời cũng uống trà người khác mang lên.
Ngay lập tức đầu óc trở nên mê mang, Diệp Hàm biết nước trà có điều
khác thường, nhưng hắn không lên tiếng, sau lại nhìn thấy chủ tớ Kính
Quân Văn hai người trao đổi ánh mắt mới biết. Nhưng mục đích là gì? Hắn
khó hiểu.
Diệp Hàm vận công đem áp chế khí nóng trong cơ thể, đáng chết! Các
nàng dám hạ loại mê dược “Đãng hồn” này, đều tự trách mình quá sơ ý.
Lần thứ ba Diệp Hàm áp chế khí nóng từ bụng bốc lên, hắn biết chính mình còn không đi, hậu quả chỉ sợ không dám tưởng tượng.
Vì thế hắn giả đứng dậy, cố ý đem tách trà đánh nghiêng. “A! Thực xin lỗi, tại hạ thất lễ, thất lễ!” Hắn trả lời mang theo kích động.
“Bùi thiếu gia, ngươi có bị bỏng không? Có cảm thấy khó chịu sao?” Kính Quân Văn thử thăm dò.
Diệp Hàm cố nặn ra tươi cười nói: “Không sao, không sao, chỉ là quần áo bị ướt, tại hạ về phủ đổi lại là được.”
“Bùi thiếu gia không bằng ta bảo người chuẩn bị cho ngươi một bộ quần áo khác cho ngươi đổi mới.”
“Không cần, Kính cô nương. Tại hạ còn có hẹn với khách ở Phượng Tường các, vậy cáo từ.” Nói xong, Diệp Hàm hướng nàng chắp tay, không đợi
người hầu dẫn đi liền xoay người rời đi.
“Tiểu San, ngươi nói vì sao hắn không có chút cảm giác nào?” Kính Quân Văn nhíu mày nhìn Diệp Hàm dời đi, hỏi nha hoàn bên cạnh.
“Có lẽ vì dược hiệu không đủ đi.”
“Không có khả năng, ta đã sai người đem toàn bộ thuốc bỏ vào trà, hơn nữa hắn còn uống liên tiếp ba chén, sao lại có thể không có việc gì?”
Kính Quân Văn khó hiểu nói.
Đồng thời nghĩ thầm trong lòng: Chỉ tiếc tách trà còn lại bị Diệp Hàm đánh đổ, nếu không, nàng thật có thể uống một ngụm thử xem, như vậy
nàng có thể biết, nguyên nhân, vì sao Diệp Hàm đã uống ba chén, một chút phản ứng cũng không có.
“Tiểu thư, có thể hay không hắn là thầy thuốc, bình thường tiếp xúc
với thảo dược nhiều, nên loại mê dược này mới không có hiệu quả với
hắn?” Tiểu San nhìn tiểu thư không cam lòng, lập tức mở miệng an ủi.
“Hẳn là không có khả năng mới đúng. Năm đó ta từng nghe lén một tên
lính nói với ca ca, loại mê dược này không giống các loại mê dược bình
thường, một khi bị hạ dược, nếu không làm chuyện kia, dược tính sẽ không được giải, nhưng nếu người bị hạ dược vẫn cố nén, cuối cùng chỉ có
đường chết.”
“Tiểu thư, nếu đúng như lời ngươi nói, vậy Bùi thiếu gia không phải…”
“Cho nên ta mới kì quái a! Loại dược tính này chậm nhất cũng nhất
định phát tác trong vòng uống một chén trà nhỏ, nhưng rõ ràng hắn đàn
cho ta ba khúc, vì sao vẫn như cũ?” Kính Quân Văn nghi hoặc nói.
“Tiểu thư, ta nghĩ nhất định vì ngày thường Bùi thiếu gia dùng một
ít linh chi dị thảo, nên loại dược này không hề có tác dụng với hắn.”
“Tiểu San, nếu đúng như vậy, không phải ta không có chút hy vọng nào sao?” Kính Quân Văn ảo não mở miệng.
“Tiểu thư, trước đừng bận tâm, chúng ta còn biện pháp khác.” Tiểu San an ủi nói.