Sau khi từ Đường môn về Trường An, Bùi Cảnh Duệ liền an bài Diệp Hàm ở Lân viên,
cũng đưa Bùi Vương gia cùng Bùi vương phi đến Lân viên đến ở cùng ,
nhưng hắn chính là không mang nàng vào Trường An, lại nói cho nàng qua
một thời gian sẽ ổn thỏa, đừng lo lắng nhiều quá.
Bùi vương
phi vừa thấy Diệp Hàm, lập tức đem nàng ôm vào lòng, nói: “Hàm nhi đáng
thương của ta, nương đã sớm biết nhất định là Duệ nhi bạc đãi con, nhưng mà từ nay về sau, sẽ do cha ngươi cùng nương tác chủ, không để nó làm
thế với con. Nhìn con gầy thế này, về sau nương mỗi ngày làm cho con
chút điểm tâm gì đó, để thân mình con béo lên chút.”
Về phần
Bùi vương gia sau khi biết nàng là nữ nhân, vẫn ấm áp từ ái nói như
trước: “Cuối cùng sau cơn mưa trời lại sáng, như vậy liền tốt rồi, như
vậy liền tốt rồi.”
Tuy Diệp
Hàm không quá hiểu câu “Như vậy liền tốt” kia của Vương gia có ý tứ gì,
nàng vẫn thật cao hứng Vương gia không trách nàng chuyện giấu diếm thân
phận.
“Tiểu thiếu gia, Tiểu Tương mang điểm tâm đến cho ngươi.”
Tiểu Tương bưng lên một mâm khai tâm thúy tô màu vàng kim, đánh gãy nàng trầm tư,
thúy tô này là điểm tâm Long Đằng hiên mang tới.
“Ừm, ngươi ta hai người ở lại ăn, còn lại liền mang cho Trân Nhi các nàng đi.”
Bởi vì
Diệp Hàm luôn không có thói quen ăn điểm tâm, cho nên điểm tâm đưa tới,
nàng cũng ý tứ ăn một ít, còn lại đều cho Tiểu Tương cùng nha hoàn khác.
“Tiểu thiếu gia không ăn thêm một chút?” Ánh mắt Tiểu Tương nhìn chằm chằm…
Diệp Hàm ngẩng đầu liền nhìn thấy vẻ mặt của Tiểu Tương, cười nói: “Ngươi nếu thích liền ở lâu đó.”
Tiểu Tương vui vẻ gật đầu: “Tiểu thiếu gia thích ăn cái gì? Có liên dung, đậu sa…”
Diệp Hàm ngắt lời Tiểu Tương: “Ngươi thích là được rồi.”
Tiểu Tương nghe xong liền để lại mấy món mình thích, còn lại mang ra cho Trân Nhi
đang chờ ngoài cửa. Lúc sau nàng lại trở về phòng thay Diệp Hàm xắt nhỏ
thúy tô, mới nói: “Tiểu thiếu gia, có thể dùng chưa?”
Diệp Hàm gật gật đầu, đi đến cạnh bàn ngồi xuống bên Tiểu Tương, các nàng vừa dùng điểm tâm vừa nói chuyện phiếm.
“Tiểu thiếu gia, ngươi định khi nào mới đem thanh sam đổi thành la quần vậy?”
“Chờ một thời gian nữa đi.”
“Còn muốn
đến bao giờ? Nhưng mà Tiểu Tương chờ không kịp, thật muốn nhìn nha!”
Tiểu Tương làm nũng nói. Nàng thấy Diệp Hàm sở vi bất động, liền lay lay tay Diệp Hàm nói: “Đi mà! Ngươi đổi cho Tiểu Tương nhìn trước được
không? Được rồi, cầu cầu ngươi, mặc trộm cho Tiểu Tương xem thôi!”
“Này… Ta không có xiêm y, làm sao đổi được đâu?” Diệp Hàm khó xử, nhưng nàng vẫn là cố chối từ.
“Tiểu
thiếu gia nói, nếu có xiêm y, tiện phải mặc cho Tiểu Tương ngắm?” Tiểu
Tương vui vẻ nói, “Ta đây có thể lấy quần áo của ta cho ngươi… A! Không
tốt! Tiểu thiếu gia sao có thể mặc quần áo vải bố của Tiểu Tương đâu?”
Nàng bỗng nhiên bĩu môi nói.
Diệp Hàm không đồng ý gõ nhẹ đầu Tiểu Tương, “Ta có từng sai ngươi mặc qua quần áo bằng vải bố?”
Tiểu Tương ngượng ngùng lè lưỡi, nàng biết Diệp Hàm đối xử với nàng vô cùng tốt, không coi nàng là nha hoàn bao giờ.
Diệp Hàm suy nghĩ trong chốc lát, mở miệng nói: “Mượn của ngươi cũng tốt, ta ở trong phòng đổi trộm cho ngươi nhìn.”
“Oa! Cám
ơn tiểu thiếu gia!” Tiểu Tương vui vẻ cười ngoác miệng, một lúc lâu sau, nàng còn nói: “Tiểu thiếu gia, ngươi có từng làm nũng với Đại công tử
bao giờ chưa?”
“Làm nũng?” Diệp Hàm khó hiểu nhìn Tiểu Tương.
“Đúng vậy, hệt như vừa nãy Tiểu Tương làm nũng với tiểu thiếu gia nha!” Tiểu Tương sợ Diệp Hàm không hiểu ý của nàng, nên giải thích rõ ràng.
“Không có việc gì, sao ta phải làm nũng với Đại công tử?”
“Tiểu
thiếu gia, không phải Tiểu Tương thường nói với ngươi, nam nhân đều
thích cô nương làm nũng với hắn, như vậy mới có thể làm hắn cảm thấy
mình vĩ đại nha!”
“Phải không? Ai nói với ngươi như vậy?” Diệp Hàm không biết Tiểu Tương nghe ở đâu mấy chuyện này.
“Là mấy
nha hoàn trong phủ nói chuyện, không cẩn thận để Tiểu Tương nghe thấy.
Hơn nữa ngươi xem đó, mỗi lần Tiểu Tương làm nũng với ngươi, ngươi còn
không phải đều theo Tiểu Tương sao?”
“Giỏi lắm! Nha đầu kia, cư nhiên lấy chuyện của ta mà nói miệng.” Diệp Hàm lại cốc đầu Tiểu Tương một cái, xoay người không để ý tới Tiểu Tương nói: “Được rồi, từ nay về sau, ta sẽ không đồng ý yêu cầu của ngươi, dù sao ta
cũng không là nam tử, không có lí do nhận ngươi làm nũng.”
Tiểu Tương nghe Diệp Hàm nói như vậy, lập tức từ phía sau ôm lấy lấy nàng, nhìn
xem Diệp Hàm bĩu môi không nói gì, liền làm mặt quỷ trước mặt Diệp Hàm
chọc nàng cười, hai người cười đùa thành một đoàn, bình thường Diệp Hàm
chỉ có thể cùng một chỗ với Tiểu Tương mới có thể thoải mái cười to như
thế.
Cảnh tượng đập vào mắt Bùi Cảnh Duệ, làm hắn vô cùng ghen tỵ với Tiểu Tương, tuy
biết rõ Tiểu Tương cùng Diệp Hàm đều là nữ tử, nhưng mà hắn vẫn không
thích Tiểu Tương ôm Diệp Hàm. Trong lòng hắn, Diệp Hàm là của mình hắn,
chỉ hắn mới có thể ôm nàng.
Mới vừa
rồi hắn ở ngoài cửa phòng nghe thấy Diệp Hàm cùng Tiểu Tương nói chuyện, biết Diệp Hàm gần gũi với Tiểu Tương hơn mình, đã làm hắn mất hứng,
hiện tại xem hai người thân mật ôm nhau như thế, hắn càng cảm thấy lửa
giận bùng cháy, vì thế Bùi Cảnh Duệ ho khan vài tiếng, đánh gãy các nàng cười đùa.
“Đại ca…”
“Đại công tử…”
Diệp Hàm cùng Tiểu Tương đều đứng dậy đối mặt Bùi Cảnh Duệ.
Bùi Cảnh
Duệ mặt không chút thay đổi nói với Tiểu Tương: “Ngươi đi xuống trước
đi. Ta có chuyện muốn nói với Tiểu… Hàm nhi.” Hắn phát hiện chính mình
không thích người khác gọi Diệp Hàm là “Tiểu thiếu gia”.
“Dạ.” Tiểu Tương theo quy củ lùi về sau, hướng cửa đi đến.
“Còn có…”
Bùi Cảnh Duệ đột nhiên gọi giật Tiểu tương lại: “Ngươi đi nói với Lênh
gia, ta muốn hắn trước đây vài ngày chuẩn bị mấy thứ, liền mang đến
phòng Hàm nhi.”
“Dạ.” Tiểu Tương lập tức vâng mệnh rời đi.
Bùi Cảnh Duệ thấy Tiểu tương đi xa, xoay người ngồi xuống, “Hàm nhi, lại đây.”
Diệp Hàm
nghe lời đi đến trước mặt Bùi Cảnh Duệ, bị hắn dùng sức ôm vào lòng,
nàng kinh ngạc nhìn hắn, mà hắn, ngay trước khi nàng kịp mở miệng đã
nhanh chóng dùng miệng che lại môi nàng.
Mãi đến khi hai người đều khó thở Bùi Cảnh Duệ mới buông nàng ra, hắn hít sâu, ôn nhu hỏi: “Hàm nhi, nàng có thích đại ca?”
Diệp Hàm ngồi trong lòng hắn, nghe hắn hỏi như vậy, khó hiểu hỏi lại: “Đại ca sao lại hỏi như vậy?”
Bùi Cảnh Duệ nhăn lại hai hàng lông mày: “Chẳng lẽ nàng không thích?”
Diệp Hàm lập tức lắc đầu.
“Nàng lắc
đầu, có phải chứng tỏ nàng thích đại ca?” Bùi Cảnh Duệ thấy nàng không
nói, còn nói: “Nói đi! Đại ca muốn nghe nàng nói nàng thích đại ca!”
Diệp Hàm
thấy Bùi Cảnh Duệ thúc giục, cảm thấy ngượng ngùng vùi mặt vào ngực hắn, mà Bùi Cảnh Duệ cũng làm như không thấy Diệp Hàm đỏ bừng mặt, trực tiếp muốn nàng mở miệng.
“Nói nha!”Thấy Diệp Hàm vẫn không nói, Bùi Cảnh Duệ ra vẻ buồn bã, sầu bi nói: “Hoặc là nàng không đành lòng cự tuyệt đại ca?”
“Không phải!” Diệp Hàm vội vàng mở miệng giải thích, sau đó lí nhí nói: “Diệp Hàm thích đại ca.”
“Cái gì?
Nàng không thích đại ca?” Bùi Cảnh Duệ cố ý làm bộ như nghe không rõ,
trong lòng lại nghĩ cô gái nhỏ này thật là không nỡ từ chối người khác
yêu cầu.
“Không
phải. Diệp Hàm là nói, Diệp Hàm thích đại ca.” Nàng ngẩng đầu, ngồi
thẳng lưng, lớn tiếng nói. Đến khi nhìn thấy Bùi Cảnh Duệ vui vẻ, khuôn
mặt tươi cười, nàng liền hiểu ra, thì ra hắn đang trêu đùa nàng. “Đại ca vì sao phải trêu Diệp Hàm?” Nàng khó hiểu hỏi.
Bùi Cảnh
Duệ thấy hàng mi nàng hơi nhíu, một lần nữa kéo nàng vào lòng. “Nói bậy, không phải đại ca trêu đùa nàng, đại ca chính là muốn biết tâm ý của
nàng với đại ca.” Hắn nhẹ vỗ vỗ hai má nàng, “Nói lại lần nữa cho đại ca nghe được không?”
Diệp Hàm thẹn thùng cúi mặt, sau một lúc mới ngập ngừng mở miệng: “Diệp Hàm… Diệp Hàm thích đại ca.”
Bùi Cảnh
Duệ nhân lúc nàng còn chưa khép lại môi, lại che môi nàng, đến khi thỏa
mãn, hắn mới buông nàng ra nói: “Hàm nhi thích đại ca. Vậy có nguyện ý
làm nương tử của đại ca, cả đời đi theo đại ca không?”
“Đại ca,
Diệp Hàm đương nhiên nguyện ý đi theo đại ca cả đời, nhưng mà lấy thân
phận của Diệp Hàm, cũng không …” Lời còn chưa nói xong, Bùi Cảnh Duệ đã
cắt đứt lời nàng, nàng biết hắn nổi giận.
“Hàm nhi,
đại ca hỏi lại nàng một lần, nàng có nguyện ý làm nương tử của đại ca
không?” Bùi Cảnh Duệ thấy nàng không nói, liền tiếp: “Nếu nàng không
đồng ý, kia đại ca phải đến chùa Đại Từ Ân đi tu.”
“Đại ca, không cần!” Hai tay Diệp Hàm nắm chặt lấy vạt áo Bùi Cảnh Duệ, ảm đạm nhỏ giọng nói.
“Không cần đại ca đi tu, chính là nàng cũng không muốn làm nương tử của đại ca,
chẳng lẽ nàng muốn đại ca đến đạo quán làm đạo sĩ?”
“Không phải thế.” Diệp Hàm tựa vào lòng Bùi Cảnh Duệ, lắc đầu: “Đại ca, đừng làm khó Diệp Hàm được không?”
“Quên đi.” Bùi Cảnh Duệ thở dài một hơi, lôi kéo Diệp Hàm đứng dậy, “Ta đi nói cho Nguyên Lệnh, từ ngày mai mọi chuyện lớn nhỏ trong Bùi gia giao cho nàng quản lí, từ nay về sau…”
“Đại ca!”
Diệp Hàm khó được chủ động vùi đầu vào ngực hắn, “Không cần nói vậy với
Diệp Hàm, đại ca biết rõ tâm ý của Diệp Hàm, vì cái gì bắt Diệp Hàm…”
Nàng nghẹn ngào nói không ra lời.
“Hàm nhi.” Bùi Cảnh Duệ nhẹ nhàng gọi, ôn nhu lau lệ cho nàng, “Chẳng lẽ nàng cũng không hiểu tâm ý của đại ca sao? Hay vì căn bản nàng không có chút cảm
tình nào với đại ca, hay lại vì nàng còn tức giận vài năm này đại ca quá mức sơ sẩy nàng…”
Diệp Hàm vội vàng ngắt lời hắn, “Không phải thế, Diệp Hàm tuyệt đối không có ý đó, đại ca không cần nói như vậy.”
Bùi Cảnh Duệ ôm chặt nàng, “Thế vì cái gì không đồng ý đại ca đâu?”
“Danh gia
vọng tộc trong Trường An nhiều như vậy, cô nương thích hợp đại ca,
nguyện ý đến làm dâu Bùi gia, nhiều như sao trên trời, đại ca sao cứ
phải khăng khăng cần Diệp Hàm đâu?” Nàng thấp giọng hỏi.
“Hàm nhi,
nàng còn nhớ rõ mỹ nhân đồ đại ca lấy cho nàng xem?” Thấy Diệp Hàm gật
gật đầu, Bùi Cảnh Duệ nâng cằm nàng, làm cho nàng nhìn thẳng vào mắt
mình, “Kia nàng còn nhớ rõ những lời đại ca nói với nàng lúc ấy?”
Diệp Hàm
đương nhiên nhớ rõ, nhưng mà nàng không xứng với hắn nha! Vì cái gì hắn
không rõ? Vì cái gì hắn nhất quyết không thể không cưới nàng?
“Hàm nhi,
vô luận là tiểu thư con nhà danh gia vọng tộc nào, các nàng đều không
phải mỹ nhân trong lòng đại ca. Hàm nhi, đại ca nói như vậy, nàng đã
hiểu chưa?” Bùi Cảnh Duệ thâm tình biểu đạt tình cảm của hắn với nàng.
Diệp Hàm
nhìn vẻ mặt thâm tình của hắn, cố gắng lấy dũng khí nói ra nghi vấn
trong lòng: “Vì sao đại ca lại thích Diệp Hàm? Vì sao không thể không
cưới Diệp Hàm? Chẳng lẽ vì muốn phụ trách trong sạch của Diệp Hàm sao?”
Bùi Cảnh Duệ nghe thế, cảm thấy buồn cười, nghĩ thầm rằng, chẳng lẽ nàng thật sự không nhìn thấy thâm tình của hắn sao?
Hắn cúi
đầu hôn lên đôi môi như cánh hoa của nàng, không ngừng nhấm nuốt, cắn
nhẹ, mãi đến khi Diệp Hàm thở dốc, mới nói: “Hàm nhi, đại ca thích nàng, yêu nàng, muốn cùng nàng nắm tay nhau cả đời, liền chỉ vì yêu nàng,
không liên quan gì đến trong sạch của nàng hay trách nhiệm của đại ca,
chẳng lẽ nàng cho rằng đại ca yêu nàng là cần phải có điều kiện sao?”
Thấy Diệp Hàm nhẹ nhàng lắc đầu, “Hàm nhi, nếu nàng cho rằng đại ca yêu
nàng cần phải có điều kiện, vậy điều kiện của đại ca chính là, nàng cũng phải yêu đại ca, được không?” Hắn đặt trán tựa lên trán nàng, vừa hỏi
vừa hôn nàng.
Diệp Hàm
nhìn thấy ánh mắt chân thành của hắn, trầm mặc nghĩ ngợi: Nếu nàng đồng ý với hắn, sau này trừ bỏ nàng yêu hắn, thích hắn ra, lại nên báo đáp hắn thế nào đâu?
“Hàm nhi,
nói cho đại ca câu trả lời của nàng, được không?” Bùi Cảnh Duệ chờ trong chốc lát, mới nầng cằm nàng lên, nhìn thấy khuôn mặt nhu nộn, kiều diễm kia, lại nhịn không được hôn lên làn môi mềm mại: “Nói cho, nói cho đại ca.”
Diệp Hàm than nhẹ một hơi: “Tùy đại ca an bài.”
Hắn hiểu
được hiện tại muốn Diệp Hàm nói yêu hắn, là có chút vội vàng, tuy nhiên
hắn cứ hy vọng nàng nói yêu hắn, nhưng cần đợi ít ngày nữa, ít nhất nàng đã đồng ý chuyện cưới hỏi.
“Đúng rồi, Hàm nhi, đại ca, còn có một chuyện nghĩ muốn nói với nàng.”
“Dạ?” Nàng đáp nhẹ một tiếng, đem trán tựa vai hắn.
“Hàm nhi.” Hắn gọi khẽ bên tai nàng, hơi thở của hắn làm cho Diệp Hàm không tự
giác đem thân mình càng thêm gần sát hắn, “Đại ca cũng muốn nhìn nàng
mặc bộ đồ kia một chút.”
Diệp Hàm
hơi cứng người lại, lập tức thẳng lưng nhìn lên hắn nói: “Đại ca nghe
xong ta cùng Tiểu Tương nói chuyện?” Biết rõ là hắn nghe lén, nhưng nàng không đem từ “lén” nói ra.
Bùi Cảnh Duệ ôn nhu nói: “Hàm nhi, nghe lời đại ca được không?”
“Diệp Hàm còn chưa chuẩn bị quần áo.” Vì sao ai cũng yêu cầu nàng như vậy đâu?
“Đại ca đã bảo Nguyên Lệnh chuẩn bị rồi, chốc lát hắn sẽ mang đến. Nhưng mà mọi
chuyện đã sẵn sàng, lại thiếu gió đông đến hoàn thành kế hoạch.”
Diệp Hàm
hiểu “gió đông” của Bùi Cảnh Duệ chính là nàng. Quên đi, nếu đã đồng ý
gả cho hắn, làm sao cứ phải kiên trì không mặc về nữ trang đâu? Nàng bất đắc dĩ nói: “Đại ca nói đúng.”
Bùi Cảnh
Duệ nghe ra vẻ bất đắc dĩ trong lời nàng, hiểu được cảm giác của nàng
lúc này, vì thế lại đem nàng ôm vào ngực, dán sát bên tai nàng, nhẹ
giọng nói: “Hàm nhi không thích đại ca an bài?”
“Đại ca, Tiểu Tương nói có đúng không?” Diệp Hàm không đáp hỏi lại.
“Chuyện
gì?” Bùi Cảnh Duệ vẫn đứng ở bên ngoài nghe từ lúc nàng cùng Tiểu Tương
mới bắt đầu nói chuyện, đương nhiên biết chuyện nàng muốn nói, nhưng hắn ra vẻ khó hiểu.
“Là…
Chuyện làm nũng đó.” Diệp Hàm hơi nhíu mày nói. Nàng biết chính mình cá
tính trầm mặc, không thích nói chuyện, từ gặp Tiểu Tương, hơn nữa gần
đây cùng Bùi Cảnh Duệ ở chung, tuy đã dần thay đổi tính cách không thích gần gũi người khác, nhưng mà bình thường nàng đều là bị động, luôn là
mọi người nói, bởi vậy nàng không biết Bùi Cảnh Duệ có thích có người
làm nũng với hắn như lời Tiểu Tương hay không.
Bùi Cảnh
Duệ yêu chiều vỗ về vành tai của nàng, sủng ái nói: “Hàm nhi, đại ca
không cần nữ tử làm nũng cũng có thể hùng vĩ ngạo nghễ, nhưng đại ca
thích cảm giác khi nàng vùi vào ngực đại ca, bởi vì kia chứng tỏ nàng
thuộc về đại ca, cũng chứng tỏ nàng thích đại ca, mới có thể nghĩ muốn
cùng đại ca một chỗ, biết không?” Thấy nàng vẫn còn nhíu mày, liền nói: “Việc này đại ca không vội, nàng có thể chậm rãi điều chỉnh, đừng nhíu mày nữa, cười một cái với đại ca nào!”
Diệp Hàm nghe lời mỉm cười với hắn.
Bùi Cảnh
Duệ lại ra vẻ không vui, ăm dấm chua nói: “Không công bằng, vì sao nàng
có thể cười to trước mặt Tiểu Tương, với đại ca lại khác, còn cười nhỏ
như vậy.” Hắn nhớ tới Diệp Hàm sợ bị người khác cù, vì thế giơ tay cù
bên hông nàng.
“Đại ca, đừng…” Diệp hàm còn chưa nói xong, người đã ngồi phịch vào lòng hắn.
Việc Diệp
Hàm sợ cù không ai biết, ngay cả Tiểu Tương cũng không, bởi vì nàng
thường giữ một khoảng cách nhất định với người khác. Sở dĩ Bùi Cảnh Duệ
lại biết, chính là hồi ở huyện Quán Khẩu giúp nàng xoa bóp mới biết. Hơn nữa hắn còn biết, Diệp Hàm chỉ cần bị cù một phát, sẽ toàn thân vô lực, ngay cả cười cũng chỉ có thể xem như vô lực thở hổn hển.
Đối với
loại hấp dẫn ma lực thế này, Bùi Cảnh Duệ tự nhận không phải Liễu Hạ
Huệ, đương nhiên chỉ có thể nhận bị nàng hấp dẫn. (hic, phúc hắc quá ^^)
Diệp Hàm vốn định nói với hắn bây giờ là ban ngày, nhưng nhìn thấy hắn buông rèm trướng xuống, cũng liền chiều theo ý hắn.
Hiện giờ mặc kệ là ban ngày hay đêm tối, trong rèm trướng đều xuân quang vô hạn.
—-~~~—-
Trường An, An Bình vương phủ
“Tiểu
thiếu gia, sớm.” Nha hoàn Cửu nhi thỉnh an Diệp hàm mới bước ra khỏi
phòng, nhưng Linh nhi đi cùng lại chỉnh nàng, phải gọi “Tiểu thư” hoặc
“Thiếu phu nhân”.
“A! Ta quên, mong tiểu thiếu gia, …. không không không! Là… là…” Cửu nhi do dự rốt cuộc không biết phải xưng hô là gì mới đúng.
“Linh nhi, ngươi cũng đừng làm khó Cửu nhi.” Diệp Hàm bước nhẹ nhàng tới phía mấy nàng.
“Đúng nha. Linh nhi tỷ tỷ thích nhất là bắt nạt Cửu nhi, nàng còn không phải là già thì quên.”
“Ta nào có?” Linh nhi chu môi kháng nghị.
Diệp Hàm lập tức hòa giải trước khi các nàng sắp cãi nhau, “Tốt lắm, không phải ta nói không cần sao?”
“Dạ, tiểu thiếu gia đừng tức giận.” Hai người đồng thời cúi người, lại phát hiện chính mình lại nói sai nữa.
“Các ngươi đều nói sai rồi.” Tiểu Tương ở một bên chen vào, làm cho hai người kia không khỏi đỏ bừng mặt.
“Tiểu Tương, đừng trêu các nàng.” Diệp Hàm nhéo nhẹ tay Tiểu Tương.
“Vâng.”
Tiểu Tương cung kính trả lời, xoay người nhìn Linh nhi hai người, “Hai
vị tỷ tỷ đến tiểu thư nơi này, có phải có chuyện gì hay không?”
“Đúng rồi, công tử bảo nô tỳ đến mời tiểu thư đến Duệ Hàm lâu dùng đồ ăn sáng.” Linh nhi nói.
“Vì sao?
Vương gia cùng vương phi không ở trong phủ sao?” Diệp Hàm khó hiểu hỏi.
Bình thường bữa sáng luôn luôn phải dùng ở thiện đường, chỉ có khi nào
Vương gia cùng vương phi không ở, Bùi Cảnh Duệ mới có thể sai người mang đến Duệ Hàm lâu.
Duệ Hàm
lâu là khi Diệp Hàm mười tuổi vào Bùi gia, vương gia sai người xây thêm
một tiểu lâu, vốn định để Diệp Hàm ở đó, nhưng vì Diệp Hàm không ở Lạc
Dương chính là đi khắp nơi tuần tra, cho dù nàng trở lại Vương phủ, cũng là cùng Bùi Cảnh Duệ ở Ly viện, bởi vậy vẫn để trống, mãi đến lần này
hai người trở về từ Thành Đô, mới đổi thành nơi để hai người đánh đàn,
ngâm thơ, nói chuyện phiếm.
“Dạ vâng, sáng sớm Vương gia liền cùng vương phi đến chùa thắp hương, cho nên công tử sai người đem đồ ăn sáng đến Duệ Hàm lâu.”
“Là như vậy, tốt lắm, Tiểu tương, chúng ta liền đi Duệ Hàm lâu.”
“Dạ.” Tiểu Tương đáp, cũng theo Diệp Hàm đi đến Duệ Hàm lâu.
Linh nhi cùng Cửu nhi nhìn thấy các nàng rời đi rồi mới nhẹ nhàng thở dài.
Cửu nhi nói: “Ta chưa thấy người nào đẹp như tiểu thư.”
“Ừ.” Linh nhi cũng đồng cảm.
Các nàng
chăm chú nhìn thân ảnh Diệp Hàm rời đi, phát hiện tuy Diệp Hàm mới đổi
sang nữ sam, nhưng nàng không hề không thích ứng được mà liêng ngả lảo
đảo, nàng vẫn tuyệt đẹp như trước kia, đoan trang, thậm chí sau khi mặc
la quần, cử chỉ động tác còn tăng thêm nhu mĩ cùng tinh tế, khiến nàng
càng xinh đẹp động lòng người.
Nhưng các
nàng chỉ nhìn thấy một phần sự thật, sự thật, khi Diệp Hàm chuyển sang
mặc nữ trang, từng ba ngày không bước nửa bước ra khỏi phòng, nàng không ngừng luyện tập trong phòng, mãi đến khi mình không bị vấp vào làn váy, mới bước ra cửa phòng gặp mọi người.
Ngày ấy
nàng đồng ý Bùi Cảnh Duệ yêu cầu, cầm lấy quần áo Nguyên Lệnh mang về từ Phượng Tường các, thay nữ trang dưới sự hiệp trợ của Tiểu Tương. Nhưng
bởi vì nàng không quen nữ trang, thường khiến nàng mới nhấc chân lên
liền dẫm phải làn váy mà ngã thật. Đi bốn năm bước trong phòng thì ngã
đến bốn, năm lần, làm nàng không dám ra khỏi phòng.
Vì thế từ
ngày ấy, nàng liền cùng Tiểu Tương hai người tránh trong phòng luyện tập đi đứng. Cả một ngày, hai người không ra ngoài gặp ai, Bùi Cảnh Duệ
nghĩ nàng sinh bệnh, dùng xong bữa tối liền vội vàng đi tìm nàng, đợi
hắn phát hiện ra nguyên nhân, còn biết giễu cợt nàng.
Nhưng đến khi phát hiện vì Diệp Hàm không quen mà ngã đầy người đều là vết thương, hắn đau lòng đến mặt nhăn mày nhó.
Không muốn để Bùi Cảnh Duệ tiếp tục lo lắng, Diệp Hàm không ngừng luyện tập, mà
Tiểu Tương đứng một bên nói cho nàng khuyết thiếu, rốt cục sau ba ngày,
nàng có thể đi đứng tự nhiên mà không hề vấp ngã. Sau đó nàng lại tiếp
tục học một ít hành vi cử chỉ các cô nương nên có, lúc này Diệp Hàm mới
hiểu được, vì sao từ khi trở về, Bùi Cảnh Duệ vẫn không muốn để nàng vào Trường An, thì ra hắn đợi nàng đổi về nữ sam.
“Đại ca, sớm.” Diệp Hàm khom người thỉnh an Bùi Cảnh Duệ.
“Hàm nhi,
đến, mau đến dùng đồ ăn sáng, ăn sáng sau, đại ca muốn dẫn nàng đi ra
ngoài.” Bùi Cảnh Duệ bước nhanh ra đón Diệp Hàm, đỡ nàng ngồi xuống bàn
ăn. Hắn phát hiện từ khi Diệp Hàm đổi về nữ trang, chỉ cần nơi nào có
nàng, ánh mắt của hắn cơ hồ chỉ dán bên người nàng.
“Đại ca tính toán mang Diệp Hàm đi đâu?”
“Phủ Kính tướng quân.” Bùi Cảnh Duệ vừa nói vừa gắp đồ ăn vào bát nàng.
“Vì sao lại muốn đi phủ Kính tướng quân?” Nàng khó hiểu hỏi.
“Vừa rồi
đại ca còn đợi nàng, gác cửa đến thông báo, Quân An phái người đến mời
nàng đến phủ xem bệnh cho muội muội hắn, mà đại ca thấy nàng chưa tối,
liền phải nói, chờ nàng dùng đồ ăn sáng xong sẽ đi.”
Diệp Hàm nghe xong chính là hơi vuốt cằm, không có tỏ ý kiến gì.