Đại Đạo Độc Hành

Chương 2013: Chương 2013: Chủ nhân mới của Hỗn Nguyên sơn! (1)




Lạc Ly lập tức trả lời: “Ta muốn vượt sông!”

“Tích tích tích, xin chi tiền Hỗn Nguyên chân khí!”

Lạc Ly lập tức sản xuất Hỗn Nguyên lực, sau đó liền cảm thấy quanh thân trầm xuống, dưới thủy khí mông lung quỳ thủy tinh khí ức vạn quân ngưng tụ thành, cả người như phi kiếm bắn nhanh, bay ở trên sông lớn!

Nước sông cuồn cuộn qua ở dưới chân Lạc Ly, màu như máu.

Lạc Ly ở trên không phi hành, nhanh chóng bay qua sông lớn!

Phi độn vô cùng nhanh chóng, khiến Lạc Ly có loại thoải mái nói không nên lời.

Trong sông lớn, mấy trăm đạo khí tức cường đại xuất hiện, đều là hung thú trong sông, đuổi theo Lạc Ly.

Nhưng Lạc Ly tốc độ vượt sông nhanh chóng, mấy trăm hung thú chi khí kinh người kia tới gần ở phía sau Lạc Ly, tựa như có chút mờ mịt, hơn phân nửa quay người mà về.

Chỉ có mấy đạo hung thú chi khí vẫn còn, ở dưới sự chần chờ, tiếp tục hướng đến Lạc Ly.

Nhưng, bọn nó đuổi theo một hồi, đều không cách nào đuổi kịp Lạc Ly, chỉ có thể biến mất.

Càng tới gần Hỗn Nguyên sơn kia, Lạc Ly càng có thể rõ ràng cảm ứng được lực áp bức khổng lồ nơi chân trời xa xôi.

Cỗ lực lượng đó hùng tuấn như núi sâu rộng như biển rộng lớn như trời, hoàn toàn không cảm ứng được cực hạn của nó. Lạc Ly theo bản năng cảm thấy một sự sợ hãi, một sự sợ hãi phát ra từ tâm.

Bay vượt rất nhanh, nửa canh giờ sau, Lạc Ly vượt qua sông lớn bảy ngàn dặm.

Rời khỏi sông lớn, Lạc Ly mới thở phào.

Đi xuyên qua bên người vô số hung thú, thật sự khảo nghiệm sự kiên nhẫn cùng ý chí con người.

Lên đất liền, dưới chân núi cỏ xanh như tấm đệm, hoa dại lạn mạn, cây biếc khắp nơi, bốn phía tiên khí kỳ ảo, làm người ta càng thêm thoải mái!

Ngọn núi hùng tuấn dựng lên trước mặt, người ta đứng ở dưới chân núi chợt sinh ra cảm giác nhỏ bé tựa hạt bụi.

Lạc Ly ngẩng đầu nhìn Hỗn Nguyên sơn mắt không thấy được điểm cuối, khẽ thở dài một tiếng, liền hướng nơi đó tới gần.

Đột nhiên, Lạc Ly nghe một tiếng quát giận: “Oanh, tiên nhân phương nào, dám đến Hỗn Nguyên tiên sơn ta?”

Không khí trước mắt Lạc Ly dập dờn từng làn sóng mây, một con thú khổng lồ, giống như cự tương, đột nhiên xuất hiện trong hư không!

Nó chỉ Lạc Ly nổi giận quát, con mắt nhỏ trừng to, đôi mắt bắn ra ánh sáng độc ác, thoạt nhìn phi thường tức giận.

Lạc Ly nhìn về phía con voi khổng lồ kia, chần chờ một chút.

“Hỗn Nguyên tiên sơn của nó?”

Trong lòng Lạc Ly khẽ động, có một loại trực giác, gia hỏa này đang dọa người ta, vừa thấy đã là một tiểu biết tam, còn chủ nhân cơ!

Lạc Ly nói: “Vị đạo hữu này, xin thứ lỗi ta không biết gì, vào lầm Hỗn Nguyên tiên sơn, thứ tội thứ tội...”

Lạc Ly chắp lễ cúi đầu áy náy nói.

Sau đó Lạc Ly lại nói: “Thật ra, ta chính là hậu nhân của Hỗn Nguyên Kiếm phái!

Nhận được Cô Bắc Trần truyền thừa, kế thừa sứ mệnh của hắn, hiện tại trở về Hỗn Nguyên Kiếm phái, phát dương quang đại, kế thừa ý chí Hỗn Nguyên Kiếm phái!”

Con voi khổng lồ nghe lời này, nhất thời thật lâu không nói, thân thể không ngừng run rẩy: “Cô Bắc Trần, Đại La Hỗn Nguyên Kim tiên, kiếm chi tử của Hỗn Nguyên Kiếm phái? Chủ nhân Hỗn Nguyên sơn?

Sao có thể, sao có thể?”

Đột nhiên con voi khổng lồ kia giống như trong mắt đều là hung quang, đứng ở nơi đó không nhúc nhích, ước chừng sau thời gian ba mươi nhịp thở, hình như đã làm ra một quyết định!

Con voi khổng lồ đó nhìn Lạc Ly, đột nhiên nói: “Cái gì Cô Bắc Trần sao ta không biết, bát đạo, xông vào Hỗn Nguyên sơn ta, chết đi!”

Con voi khổng lồ khỏe vô cùng, hóa thành một đạo cuồng phong hướng Lạc Ly chộp tới.

Lạc Ly cười lạnh, Hỗn Nguyên lực lập tức bộc phát, theo Hỗn Nguyên lực khởi động, Thái thượng lực liền hóa thành một biển ánh sáng lưu li, hướng con voi khổng lồ đánh tới!

Oành, một tiếng vang lớn!

Ở dưới lực lượng to lớn của con voi khổng lồ, Lạc Ly lập tức bay lên, ước chừng bị đánh bay xa trăm trượng, nhưng ở dưới thái thượng lực của Lạc Ly, trên khuôn mặt cự tượng kia đều là biểu cảm không thể tin.

Máu thịt cự tượng bắt đầu sụp đổ, đang muốn há mồm kêu đau, mi tâm nó chợt ngưng, đem toàn bộ động tác của nó đều kết thúc ở trong nháy mắt.

“Phành”, thân thể cự tượng kia dừng lại, đầu bị thái thượng lực nổ tung vỡ thành ngàn vạn mảnh.

Thân thể không đầu từ chỗ cổ điên cuồng phun ra một suối máu tận trời, suối máu đó bắn nhanh, thi thể ngã xuống.

Lạc Ly bò dậy, há mồm thở dốc, lực lượng gia hỏa này thật lớn!

Lạc Ly bị thương, nhưng kì dị là, chỉ cần phóng ra Hỗn Nguyên lực, ở đây, giống như trong thiên địa có vô tận pháp thuật liệu thương rót vào trong cơ thể, nháy mắt thương thế kia đã khỏi.

Lạc Ly mỉm cười, thu hồi thi thể cự tượng, thi thể này có vô tận linh nhục, trở về ăn, sẽ là đại bổ.

Về phần cự tượng biết nói chuyện, thuộc về sinh linh, bị Lạc Ly không đếm xỉa.

Lạc Ly tiếp tục tiến lên, đi lên ngọn núi lớn.

Đi chừng một khắc đồng hồ, không khí lại bắt đầu dao động như gợn sóng trên nước, một hung thú mặt người thân trâu chân ngựa đột nhiên phá không mà ra.

Hung thú này một đôi mắt lớn, vành mắt rộng, trên đầu mọc một đám lông tóc dài màu đen tím rối bù.

Hung thú mắt vòng trừng lên nhìn Lạc Ly, miệng nói tiếng người: “Oanh, tiên nhân phương nào, dám đến Hỗn Nguyên tiên sơn ta?”

Giọng hung thú này cực kỳ vang dội, nói ra vẻn vẹn mấy chữ, ở bên tai Lạc Ly lại giống như một chuỗi kinh lôi.

Tâm niệm chuyển động, Lạc Ly khách khí giữ lễ sau đó nói: “Vị đạo hữu này, xin thứ lỗi ta không biết gì, vào lầm Hỗn Nguyên tiên sơn. Thứ tội thứ tội...”

“Thật ra, ta chính là hậu nhân của Hỗn Nguyên Kiếm phái!

Đạt được Cô Bắc Trần truyền thừa, kế thừa sứ mệnh của hắn, hiện tại trở về Hỗn Nguyên Kiếm phái, phát dương quang đại, kế thừa ý chí Hỗn Nguyên Kiếm phái!”

Hung thú đó nghe lời này, nhìn về phía Lạc Ly, cũng thật lâu không nhúc nhích, sau đó ánh mắt nổi hung!

Lạc Ly thở dài một tiếng, những gia hỏa này, thì ra đều là hộ vệ của Hỗn Nguyên sơn.

Chỉ là thời gian dài không người quản giáo, bọn nó muốn thoát li Hỗn Nguyên Kiếm phái quản chế, tự do.

Lạc Ly cũng không cần chờ nó trở mặt, lập tức vượt trước ra tay.

Nhất thời thái thượng lực phát ra, hung thú kia còn đang do dự, chưa triệt để trở mặt, một khắc này thân thể không nhúc nhích, cứng ngắc ở đó, nhất thời bị Lạc Ly đánh trúng!

Rắc một tiếng, cũng là đầu lâu vỡ nát! Cả thân từ đầu đến cuối, chia làm hai mảnh chỉnh tề.

Lạc Ly lắc đầu, nói: “Cái này không nên trách ta!”

Đánh giết hung thú này, Lạc Ly đem thi thể thu hồi, máu thịt kia ẩn chứa vô tận tiên khí, đại bổ vật!

Lạc Ly tiếp tục tiến lên, lại đi ra một khắc đồng hồ, oành, không khí lại như gợn sóng trong nước bắt đầu dao động, một mãnh hổ mọc cánh bay ra.

Lạc Ly nhìn thấy mãnh hổ, trong lòng nói: “Oanh, tiên nhân phương nào, dám đến Hỗn Nguyên tiên sơn ta?”

Quả nhiên mãnh hổ đó quát như thế!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.