Đại Đạo Độc Hành

Chương 1235: Chương 1235: Đạo ta chính là kiên trì! (1)




Đạo kim đức này rót vào trời đất, thế giới này lại trở nên rất rõ ràng, thế giới dần dần ổn định, trên mặt đất xuất hiện núi non sông ngòi, biển lớn sôi trào, núi lửa phun trào, dưới bầu trời, vô số những đám mây, nhật nguyệt xuất hiện!

Nhưng tất cả đều là hắc ám tạo thành!

Lạc Ly lại đánh ra một đạo kim đức!

Nhất thời trong thế giới này, bắt đầu sinh ra sinh linh, trên mặt đất xuất hiện các sinh vật hắc ám quỷ dị, thế giới lại tiến hóa một lần nữa.

Đột nhiên, Lạc Ly nhìn thấy, giữa thế giới này, ở nơi đó, có một nhà giam thật lớn.

Trong nhà giam kia, rõ ràng nhốt một người, đó chính là Lục Chu!

Lúc này Lạc Ly chỉ còn lại một đạo kim đức, lòng hắn hiểu rõ, biết chỉ cần mình rót đạo kim đức này vào cơ thể Lục Chu, Lục Chu sẽ phá giải được sự khống chế của Hắc ám thần chưởng, một lần nữa lấy được tự do!

Lạc Ly đi thẳng đến chỗ Lục Chu, đột nhiên, một tiếng rống to!

Một bóng người rất lớn xuất hiện, bóng người kia quát với Lạc Ly:

“Xen vào việc của người khác, muốn cứu người, ngươi tự cứu mình trước đi đã!”

Nói xong, bóng người kia lập tức vỡ nát, hóa thành ngàn vạn mảnh vỡ!

Cùng lúc này, thân thể kia vỡ nát, nổ tung trong khoảng cách lớn, hình thành làn sóng xung kích đáng sợ, ầm một tiếng, cuốn Lạc Ly vào trong!

Nháy mắt, trước mắt Lạc Ly tối sầm lại.

Khi Lạc Ly mở to mắt ra, lại phát hiện mình đang ngồi trong một phòng đá, ngồi xếp bằng, yên lặng tu luyện!

Mình là ai? Đến từ phương nào? Sao mình lại đến đây?

Lạc Ly hoàn toàn không biết, hoàn toàn quên!

Đủ mọi chuyện trong quá khứ, như nước không chút vết tích, hắn đều đã quên rồi!

Chỉ nhớ rõ, mình phải làm một việc, nhưng mà là chuyện gì, Lạc Ly đã nghĩ không ra nữa rồi!

Nơi này là một thế giới kì dị, Lạc Ly phát giác tạo thành thân thể của mình một tia hắc khí, toàn bộ thiên địa, tất cả sự vật, đều bao phủ làn hắc khí.

Hắc phong âm trầm từ một sơn khẩu không quá xa thổi tới, mang theo hơi lạnh và mùi tanh thoang thoảng.

Dần dần một đoạn ký ức, xuất hiện trong đầu Lạc Ly.

Nơi này chính là hắc tử chi địa Giác vọng sơn Hắc phong khẩu, mình là tu sĩ, trên núi này chỉ có mình và sư đệ, đang đau khổ tu luyện ở đây!

Vốn, còn có sư phụ sư huynh rất nhiều người, nhưng mà từ sau khi sư phụ qua đời, các sư huynh đều đi khắp nơi, ở lại trên núi theo đuổi con đường tu tiên chỉ còn lại có mình và tiểu sư đệ!

Gió rất lạnh, thổi qua đến độ người cũng muốn tan đi!

Lạc Ly không khỏi thở dài một hơi!

Hắn hít sâu một ngụm hắc phong, đem làn hắc phong kia rót vào trong cơ thể của mình!

Đây là cách tuy luyện ở thế giới này, hấp thu hắc phong để làm mạnh thân thể của mình!

Cách luyện khí ngu muội, hoang đường! Quả thực đúng như một trò đùa!

Nhưng ý nghĩ này chợt lóe trong đầu rồi nhất thời biến mất, hắn vô cùng kiên định xác nhận, phương pháp tu tiên này, chính là có thể giúp mình thoát khỏi nơi hắc tử vô thượng này!

Ở bên người Lạc Ly chỉ còn lại duy nhất tiểu sư đệ!

Đủ chuyện quá khứ, hai người bọn họ đều đã quên sạch. Hiện tại bọn họ chính là hai tiểu tu sĩ ở hắc tử chi địa này, là sư huynh đồng môn!

Tiểu sư đệ là hít một ngụm hắc phong, sau đó chậm rãi luyện hóa!

Lạc Ly nói: “Khoan đã, hít mạnh vào, chậm rãi luyện hóa, mới có thể đọng lại chân thân, tấn thăng Trúc Cơ!”

“Sư huynh, chúng ta như vậy thực sự có thể thành tiên sao? Có thể rời khỏi thế giới này sao?”

“Tin tưởng sư huynh, chỉ cần chúng ta tu luyện, chúng ta nhất định có thể thành tiên. Rời khỏi nơi này!”

“Kiên trì đi. Sư đệ, tiếp tục tu luyện, lại hít thêm một ngụm, phải nhỏ, dài, mềm mại. Chậm rãi luyện hóa ngụm hắc khí này!”

Hai sư huynh sư đệ. Sống nương tựa lẫn nhau. Ở đây chịu khổ hít hắc phong, tế luyện thân thể!

Lạc Ly ở đây tu luyện, mơ hồ trong hắn biết. Muốn cứu người khác, phải cứu mình trước!

Phải kiên trì với tín niệm của mình, tin tưởng vững chắc vào con đường của mình, trong thế giới hắc ám này, quyết không được buông tha thì mới đến lượt hắn đi cứu người khác!

Trên đời này, đều là nói ai cũng dễ, đến bản thân lại rất khó.

Mình giống như một tấm gương, như một lá cờ xí, chỉ cần mình buông tha, ruồng bỏ lý tưởng của chính mình thì mình sẽ thua, vĩnh viễn không rời khỏi nơi hắc ám này được!

Cho nên thần Hắc ám, cho mình một khảo nghiệm, muốn cứu Lục Chu, đầu tiên phải kiên trì với chính mình!

Đảo mắt ba năm sau!

“Sư huynh, ta luyện khí ba lần rồi! Sư huynh, ta tấn thăng cảnh giới!”

“Thật tốt quá, thật tốt quá, ngươi xem, chỉ cần chúng ta cố gắng, chúng ta sẽ thành công!”

Hai sư huynh sư đệ cổ vũ lẫn nhau, trong mắt đều là ánh mắt kích động!

Lại chớp mắt đã ba năm!

“Sư huynh, mệt mỏi quá, quá vất vả, ta nhịn không được nữa rồi, chúng ta xuống núi đi, dưới núi không bao giờ cần chịu khổ như vậy!”

“Kiên trì, kiên trì, kiên trì thêm nữa! Sớm hay muộn chúng ta sẽ thành công! Đến lúc đó thành tiên, sẽ không phải chịu khổ này nữa!”

“Ta thực sự không nhịn nổi nữa, chúng ta đi thôi, sư huynh!”

“Kiên trì, kiên trì!”

Tiểu sư đệ đã mệt mỏi khó nhịn, nhìn Lạc Ly, gắt gao cắn răng, tiếp tục kiên trì!

Lại là mười năm!

“Sư huynh, ta lần này xuống núi, ta nhìn thấy tam sư huynh, bọn họ thành nhà giàu dưới núi, tam sư huynh cưới tiểu thiếp tứ phòng, sống vô cùng tự tại.

Sư huynh, chúng ta cũng xuống núi đi, dựa vào thực lực của chúng ta, chúng ta sẽ sống tốt hơn cả bọn tam sư huynh nhiều!”

Tiểu sư đệ xuống núi trở về, khát khao nói!

“Đó chỉ là phong hoa nhất thời, từ từ rồi xem, sau trăm tuổi, chúng ta ai mới là người phong hoa!”

“Sư huynh, nhưng mà tam sư huynh nói, chúng ta chỉ ở đây tu luyện, trăm năm sau chúng ta cũng chỉ là một đống tro bụi, không không thể kháng cự hắc tử chi địa xâm nhập!”

“Không đâu, tin tưởng ta, chỉ cần chúng ta tu luyện, chúng ta nhất định sẽ thành công!”

“Thực sao? Sư huynh, chúng ta có thể sống hơn trăm năm, còn sống lâu hơn bọn tam sư huynh?”

“Có thể, có thể!”

Lạc Ly kiên định nói!

Lại là mười năm, mười năm, mười năm...

Đảo mắt một trăm năm sau!

“Sư huynh, ngươi gạt ta, ngươi gạt ta, sau trăm tuổi, ta cũng vẫn giống bọn tam sư huynh, cũng phải hóa thành tro bụi!”

“Tam sư huynh bọn họ hưởng thụ đủ vinh hoa phú quý, chết cũng được rồi! Ta chưa hưởng thụ gì cả, chỉ chịu khổ hít hắc phong cả đời, cứ thế mà chết!”

“Thực xin lỗi, sư đệ, nhưng mà ta không lừa ngươi!”

“Đường lớn ở phía trước, có lẽ chúng ta chưa đi đến cuối cùng, có lẽ chúng ta chỉ có thể một người độc hành, nhưng mà ta tin tưởng chắc chắn, chỉ cần kiên trì, ta nhất định sẽ đi đến đích!”

Nhìn tiểu sư đệ chậm rãi hóa thành tro mà đi, Lạc Ly hai mắt rưng rưng, nhưng mà hắn vẫn kiên trì đi theo con đường của mình!

Tiểu sư đệ tiêu tán, chỉ còn lại một mình mình, thân hình cũng dần dần không còn!

Một người cơ khổ, hắc phong vẫn thổi, nhưng mà Lạc Ly lại ngồi ở đầu gió, tiếp tục hấp thu hắc phong, quản chi thời khắc cuối cùng, vẫn là như thế.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.