Lạc Ly trong lòng cao hứng, Tuyết Mi lại nói: “Lạc Ly ca, muội không muốn gặp người khác, huynh để muội ở trong Thứ nguyên động thiên của huynh được không?”
Lạc Ly thu hồi tinh hoa thế giới nhưng cũng không tiến hoá Thái sơ động thiên, cho nên hoàn toàn có thể giấu người vào đó, nếu Tuyết Mi không muốn gặp người khác, Lạc Ly liền nói:
“Được, muội vào đi!”
Tuyết Mi đối với Lạc Ly mà nói chính là thân nhân, chính là một người thân, Lạc Ly rất tín nhiệm nàng, nhất thời để cho Tuyết Mi tiến nhật vào trong Thái sơ động của Lạc Ly để ẩn nấp.
Lạc Ly lại tiếp tục đi về hướng Hỗn Nguyên tông.
Trở lại tông môn, Lạc Ly trực tiếp tới đại điện của Hỗn Nguyên, liền thấy Vương Ngũ sư huynh đang ngồi ở đó.
Lạc Ly hỏi: “Sư huynh, trong mấy năm đệ đi, Hỗn Nguyên tông có xảy ra chuyện gì lớn không?”
Vương Ngũ sư huynh lắc đầu nói: “Thạch Xuyên sư bá tấn thăng Phản Hư cảnh giới !”
Lạc Ly nhất thời mừng rỡ, nói: “Thật tốt quá, chúc mừng Thạch Xuyên sư bá!”
Ngày trước Thạch Xuyên sư bá vô cùng tín nhiệm Lạc Ly, nói thế nào cũng không sử dụng tinh hoa thần ma, hôm nay rút cuộc cũng được báo đáp, dựa vào năng lực bản thân, tấn thăng thành Phảu Hư.
Vương Ngũ sư huynh lại nói: “Có điều sư đệ Tạ Nguyên tấn thăng Phản Hư cảnh thất bại, đã quy trần.”
Lạc Ly không khỏi thở dài một tiếng, lúc trước Tạ Nguyên cũng không sử dụng tinh hoa ma thần để tấn thăng Phản Hư, kết quả cuối cùng lại bị chết.
Lạc Ly duỗi tay ra xuất ra mười hai viên tinh hoa ma thần nói: “Mấy cái này đệ trình lên tông môn, để lưu lại cho người nào có duyên đi.”
Vương Ngũ nhìn thấy tinh hoa ma thần liền không khỏi gật đầu nói: “Đồ tốt, đồ tốt.”
Hắn thu hồi chỗ tinh hoa ma thần này vào, sau đó nói: “Đúng rồi, hình như thiên hạ thứ tám Lạc Bạch Tận bị sát hại, hắn vừa chết, Hoả Thần tông mất đi chỗ dựa, triệt để suy bại, hai kể Phản Hư còn lị kẻ chạy đông người chạy tây, một môn phái cứ thế mà huỷ diệt.”
Lạc Bạch Tận chết, Lạc Ly biết, cho tới nay, sau khi Hoả Thần tông không có người kế nghiệm, đã bắt đầu có những dấu hiệu suy bại, cho đến khi hắn vừa chết, liền triệt để sụp đổ.
Lạc Ly lắc đầu!
Vương Ngũ tiếp tục nói: “Ngoài ra, ba năm trước, người đứng thứ tư thiên hạ chưởng giáo Thái Bạch, Thạch Trung Tiên, cũng đã phi thăng lên tiên giới.”
Lạc Ly nghe xong nhất thời sửng sốt hỏi: “Thạch Trung Tiên?”
Thạch Trung Tiên tật ra chính là cha của Kiếm thần, Kiếm thần có ngày hôm nay đều là nhờ vào có người đứng ở sau ủng hộ.
Thật không ngờ rằng hắn lại có thể phi thăng. Mặc dù đây là tin tốt, nhưng sợ rằng Kiếm thần sẽ vì thế mà thương tâm.
Nghĩ đến đây, đột nhiên ánh mắt của Lạc Ly bỗng trợn ngược lên.
Tiếng gọi đó, hắn biết là ai gọi rồi, chính là Kiếm thần.
Lúc ở Thuyên uyên hải, nơi đó hợp thành một giới, cách tuyệt với vạn vật, cho nên không thể nghe được tiếng Kiếm thần đang gọi, đến khi rời khỏi đó rồi thì tiếng gọi của Kiếm thần cũng tắt ngấm.
Nàng gọi mình làm gì? Lẽ nào có chuyện gì?
Bất luận nàng làm sao, nhưng nàng đã gọi mình như thế thì nhất định là có việc.
Lạc Ly lập tức đứng ngồi không yên, đứng phắt dậy, chạy về hướng Côn Luân.
Tuyết Mi đột nhiên hỏi: “Lạc Ly ca, làm sao vậy?”
Lạc Ly nói: “Ta có một bằng hữu, hình như đang có chuyện, ta qua đó xem sao.”
Lạc Ly khởi động, đi thẳng về địa vực Trung Nguyên, bay ra ba vạn dặm, lập tức lại loé trở về.
Như vậy quá chậm, sử dụng truyền tống trận tông môn minh hữu!
Mặc dù hao tổn rất nhiều sức, nhưng lại có thể lập tức đến địa vực Trung Nguyên.
Ngay lúc hắn định sử dụng tống trận của tông môn thì đột nhiên phía xa xa lại truyền đến một loại cảm giác vô cùng kỳ quái.
Hình như là một loại linh khí chấn động, một loại thiên địa cộng minh, ngoài ra, còn có một loại cảm giác lưu luyến không rời, một loại cảm giác li biệt!
Trong lòng Lạc Ly nhất thời hiểu rõ tất cả đã quá muộn, mọi chuyện đã định.
Nhìn tống trận tông môn đang vận chuyển, Lạc Ly lắc đầu, xoay người quay về đại điện của Hỗn Nguyên tông.
Vương Ngũ đang chạy đến, kích động nói:
“Lạc Ly sư đệ, có tin tức, tin tức lớn, Kiếm thần, thiên hạ đệ nhất Côn Luân Kiếm thần, phi thăng rồi!”
Nghe được tin này, trong lòng Lạc Ly trở nên tê tái, nàng phi thăng rồi, có lẽ không bao giờ có thể gặp lại nữa.
Cảm giác đau đớn đến khắc cốt ghi tâm, cảm giác như tim bị cắt làm đôi, trong một khắc này Lặc Ly mới biết trong lòng mình có ai.
Vương Ngũ nói: “Rất khó có thể tin, không thể tưởng được Kiếm thần thế mà phi thăng , quá đột ngột!
Nàng vừa đi, thế cục Côn Luân liền đại biến, chính xác hơn là hình thế thiên hạ đều đại biến.”
Kiếm thần, có thể nói chính là trụ cột vững vàng trong thế giới, bất luận là dị tộc Tử nan đà, hay là truy sát tiên nhân vượt giới, hay những đại sự trên thế giới đều do nàng chủ trì. Nay nàng đột nhiên phi thăng, thế giới như rắn mất đầy, thiên địa liền biến đổi.
Lạc Ly không nhịn được nói: “Tại sao lại như vậy? Tại sao lại như vậy?”
Hắn khó có thể tin được!
Đột nhiên, ở nơi xa xăm kia, một đạo kiếm khí, xuyên qua thì không, bắn thẳng đến chỗ Lạc Ly.
Kiếm khí này xuất phát từ trong thiên địa xa xôi, nhất thời dẫn phát đến Hỗn Nguyên tông vô số kết giới, hệ thống phòng ngưh địa hoả long cũng đại chấn, nhưng một kiếm này lập tức xuyên thấu qua bọn họ, tiếp tục đi đến trước mặt Lạc Ly.
Nhìn sang liền thấy trước mắt Lạc Ly xuất hiện một cây thần kiếm, chính là Lục tiên kiếm!
Lục tiên kiếm bay tới trước mặt Lạc Ly, sau đó dừng lại, không nhúc nhích, tiếp đó liền hóa thành huyễn ảnh của Kiếm thần.
Nhưng lúc này Kiếm thần không hề mặc trang phục nam nhân nữa mà là một nữ tử, nàng mỉm cười nhìn Lạc Ly nói:
“Lạc Ly, ta đi rồi!”
Lạc Ly nhìn nàng thật lâu cũng không nói gì, và cũng không biết nên nói gì.
Đây là hình ảnh lưu âm của Kiếm thần.
“Lạc Ly, thật ra ta không muốn đi, nhưng mà Tiếu Ngư bị bọn họ bày mưu tính kế, vạn năm công lực đạt đến đỉnh, cảnh giới cứ thế một đường tiêu thăng, đến bây giờ đã đạt tới cực hạn của phi thăng rồi.
Thật ra có lẽ ngươi đã cảm nhận được Tiếu Ngư chính là ta, năm ấy Tây Vương Mẫu đau khổ quấn lấy ta, yêu mến không thôi, mà ta khi ấy đang mắc ở cửa ải khó khăn, không cách nào tấn thăng Phản Hư.
Cuối cùng, ta sử dụng phương pháp Thương khung bảo giám, đem cắt bỏ toàn bộ những yếu đuối, thơ ngây, sự yêu mến của mình, hoá thành Tiếu Ngư, trong lòng ta chỉ lưu lại Thần kiếm.
Đến bây giờ ta mới có thể trở thành kiếm đạo vô song, tung hoành thiên hạ, không có chiến bại.
Tiếu Ngư phi thăng, nếu chỉ dựa vào tu vi tâm cảnh của nàng, căn bản không thể thông qua thiên kiếp, nàng bị diệt vong thì ta cũng sẽ chết, ta chỉ có thể một lần nữa triệu hồi bản ngã, trọng tố nhục thân, hợp nhất hai thân thể, giải khai tình thế nguy hiểm.
Nhưng mà, linh khí trùng thiên, ta đã không thể khống chế được, cho nên ta chỉ có thể phi thăng!
Lạc Ly, tạm biệt, ta đi rồi ngươi nhớ bảo trọng, ngươi phải cẩn thận với bọn họ, sau khi bọn họ tiễn bước ta đi rồi, bọn họ muốn làm gì giữa trời biển này đều không có ai cản được, bọn họ nhất định sẽ dung toàn lực đối phó với Hỗn Nguyên tông, ngươi phải cẩn thận!”