Đại Đạo Độc Hành

Chương 1254: Chương 1254: Người tốt là có báo tốt! (2)




Cứ như vậy, Lạc Ly dẫn theo Mặc Yên Lam, bắt đầu khắp nơi làm việc tốt!

Sửa cầu, bố thí, cứu người, giúp đỡ!

Giết yêu, diệt bá, chặt thuồng luồng, trừ ma!

Từng viêc từng việc hoàn thành, vô số người phàm nhờ vậy mà thay đổi vận mệnh, ác bá bị giết, người tốt được báo đáp, vô số âm thanh tiên sư từ bi vang lên!

Còn Mặc Yên Lam, theo Lạc Ly trên con đường này, làm vô số chuyện tốt, nhìn đến người già được chăm sóc, trẻ con được dạy dỗ, nhìn người phàm từng người từng người vui vẻ, Mặc Yên Lam cũng cười!

Nàng đối với Lạc Ly nói: “Mấy năm nay, ta sai lầm rồi!

Giúp người khác, vui như vậy đấy! Ta thích này cảm giác!”

Lạc Ly mỉm cười, nói: “Đương nhiên rồi, ở hiền gặp lành!”

Mặc Yên Lam không biết, Lạc Ly vừa làm việc tốt, vừa được mang theo mỹ nữ du lịch thiên hạ, vừa là trong quá trình này, từng chút từng chút thiện công, hội tụ vào người Lạc Ly!

Cuối cùng, kim đức cũng đã khôi phục, Lạc Ly từ từ tích cóp, mới đủ mười kim đức, tiếc là chưa tích cóp đủ việc tốt trong thiên hạ, đạo đức không thể xuất hiện, cuối cùng đành mang số thiện công đó trút vào trong kim tháp.

Cứ như vậy, trong vòng một năm, Lạc Ly Mặc và Yên Lam chu du thiên hạ, làm nên vô số việc tốt, Lạc Ly thoáng chốc đã tích đủ ba trăm vạn thiện công!

***

Bạch Kì trại, Hồng Kì trại,nằm trong vùng đất Đông Sơn, ngay cả sơn trại cũng nối với nhau, mỗi sơn trại có tới ba đến năm vạn người dân sinh sống.

Vùng đất Đông Sơn, mỗi khi đến mùa hè, thời tiết nóng nực, nước mưa không đủ, để cho vụ thu hoạch mùa thu, con sông Lâm Hà xuyên qua Đông Sơn, chính là nguồn nước mà hai sơn trại phải tranh giành

Chỉ cần giữ được nước Lâm Hà, cây cối của mình sẽ lớn tốt, có thể cho ra không ít lương thực, có thể nuôi dưỡng người nhà, sinh thêm một đứa con nữa, có thể sống một cách thoải mái!

Vì cuộc sống, mỗi dịp chính hạ, dân ở hai sơn trại lại như ong vỡ tổ, bắt đầu đấu đá, tranh đoạt nguồn nước năm đó.

Lúc nghiêm trọng nhất, đấu đá quyết liệt, một ngày chết cả trăm người, hai bên ngươi chết ta sống, trở thành kẻ thù truyền kiếp.

Lạc Ly cùng Mặc Yên Lam chu du thiên hạ, làm việc tốt khắp nơi!

Việc này, Thiên Đô sư huynh ra sức giúp đỡ, hắn phân thân quét qua, phạm vi mấy vạn dặm, nơi nào cần người giúp đỡ, nơi nào cần hỗ trợ, toàn bộ đều biết.

Tới nơi này, phân thân của Thiên Đô đã tới, chỉ trong chốc lát, Lạc Ly đã biết chuyện này.

Lúc này cũng là chính hạ, hai sơn trại mỗi bên mạng vạn người, đứng bên bờ Lâm Hà chuẩn bị tranh giành nguồn nước.

Hai bên đều tự mời võ lâm hào kiệt để giành lợi thế cho mình, chuẩn bị giành nguồn nước năm nay!

Ngay khi hai bên chuẩn bị lao vào, oành một tiếng, giữa bầu trời một tiếng nổi lớn, rồi trên mây xuất hiện hai người!

Trên thân hai người này hà quang vạn đạo, ngàn vạn pháp lực hội tụ trong đó, bọn họ vốn không thấy rõ khuôn mặt.

Những người dân ở sơn trại ngẩn người, cái gọi là võ lâm cao thủ mà họ mời tới lập tức quỳ xuống, hô to

“Tiên sư tại thượng, tiên sư tại thượng, đệ tử bái kiến tiên sư!”

Lúc này mọi người đã biết đó là tiên sư, cũng lần lượt khấu bái!

Lạc Ly giương giọng nói: “Ta là Siêu Thoát Tiên Tử của Hỗn Nguyên tông, Tuyệt Họa Chân quân, khó khăn của các người bọn ta đã biết!

Thiên địa có đức hiếu sinh, trời cao giao cho ta giúp các người giải quyết khó khăn trăm năm! Nhưng, việc này cần các người ra sức.

Các người trở về, đưa tất cả dân chúng trên mười sáu tuổi tới đây khấu bái một ngày một đêm, thành tâm sẽ linh nghiệm, ta giúp các ngươi giải khó khăn trăm năm này!”

Vừa nói dứt lời, người dân hai sơn trại vừa nghe, lập tức vui mừng khôn xiết, họ trở vào trong sơn trại, người dân trên mười sau tuổi đều tập trung tại nơi đó, chỉ nhìn lướt qua, cũng phải bảy tám vạn người đi lại dưới đất!

Họ quỳ xuống đó, đau khổ cầu xin!

Lạc Ly nói: “Phải thành tâm, tâm thành sẽ linh, một ngày một đêm, không được ăn cơm, chịu khổ cầu nguyện, trời cao cảm nhận được, mới có thể chúc phúc cho các ngươi!”

Cứ như vậy, một ngày một đêm sau, tất cả mọi người đều đói cồn cào ruột gan, Lạc Ly nhìn xem không sai biệt lắm, nói với Mặc Yên Lam:

“Sư tỷ, ra tay đi!”

Mặc Yên Lam mỉm cười, nàng đưa tay ra, pháp lực lập tức xuất ra, một tiếng nổ lớn vang lên!

Oành, trong chốc lát con sông được mở rộng, mạch nước ngầm phá đá mà ra, oành một tiếng, rót vào Lâm Hà, Lâm Hà lập tức trở nên mênh mông, từ nay về sau cái này Bạch Kì trại, Hồng Kì trại không bao giờ phải buồn vì nước sông nữa!

Ngay lúc đó, bảy tám vạn người dân này, thấy cảnh tượng như vậy, lập tức vui mừng khôn xiết, ra sức khấu bái Lạc Ly cùng Mặc Yên Lam!

“Tiên sư từ bi, tiên sư từ bi!”

“Cảm ơn tiên sư, cảm ơn tiên sư!”

Vừa mệt vừa đói ở đây một ngày một đêm, đột nhiên gặp được việc thay đổi vận mệnh, kích động vô cùng, cảm xúc thay đổi nhiều, giờ khắc này, mỗi người truyền lại thiện công, đều là vô cùng tinh thuần,bảy tám vạn người, một hơi ước chừng truyền lại cho Lạc Ly hai mươi ba vạn thiện công!

Lạc Ly mỉm cười, thu hoạch này thật sự là đáng giá!

Mặc Yên Lam đã ở mỉm cười, nàng cũng không ngốc, đã sớm nhìn ra, Lạc Ly làm việc tốt khắp nơi, là có mưu đồ khác, nhưng mà nàng nguyện ý như vậy mà ở bên Lạc Ly!

Dẫu bị Lạc Ly lừa, lợi dụng, nàng cũng cam tâm tình nguyện!

Nhìn thấy Mặc Yên Lam mỉm cười, sắc mặt Lạc Ly đỏ lên, có chút ngượng ngùng, nói: “Này, này, chúng ta tiếp tục đi!”

Mặc Yên Lam gật đầu, nhẹ giọng nói: “Tốt, ngươi đi đâu, ta theo ngươi tới đó!”

Hai người tiếp tục chu du!

Cứ như vậy, một năm thời gian, Lạc Ly tích lũy ba trăm vạn thiện công, mười kim đức toàn bộ ngưng kết, phần thiện công còn lại thu vào kim tháp, sau đó hai người trở về Hỗn Nguyên tông!

Hai người trở về Hỗn Nguyên tông, bay đến khu vực Thánh Châu, thêm mấy vạn dặm nữa, chính là Tuyên Châu!

Đột nhiên, phía trên Hư Không, truyền đến một âm thanh!

“Thần hoàng quá cảnh, vạn lí thanh không!”

Theo âm thanh này, một sức mạnh khổng lồ, vượt qua ngang trời!

Sức mạnh này chính là lực của Phản Hư, vô cùng to lớn!

Bên dưới sức mạnh này, độ cao ba ngàn trượng, tất cả tu sĩ trên không trung, bống chốc cảm thấy áp lực vô tận đang tới trước mặt, lập tức hạ xuống tầng mây, tránh xa không trung!

Lạc Ly sửng sốt, là ai, hoành hành như vậy, người đó muốn đến đâu, mà không cho tu sĩ khác phi hành!

Bên dưới sức mạnh này, Lạc Ly nhất thời cảm giác được bị áp chế, trong nháy mắt, sức mạnh đó biến mất, Mặc Yên Lam ở Lạc Ly phía sau nhìn hắn, sức mạnh đó bị nàng giải trừ.

Lạc Ly nhíu mày nói: “Ai vậy, đây là khu vực Hỗn Nguyên tông, đây là Phản Hư của phái nào mà mạnh như thế, lại khiến cho đệ tử Hỗn Nguyên tông của ta, vạn dặm thanh không?

Ta lại muốn nhìn, Chân nhất phái nào, lại ngông cuồng như vậy!”

Mặc Yên Lam chậm rãi nói: “Cái này, không phải tu sĩ của môn phái, là tu sĩ của ta Hỗn Nguyên tông chúng ta!”

Lạc Ly nhất thời cứng họng, nói: “Tông đồ của chúng ta?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.