Đại Đạo Độc Hành

Chương 833: Chương 833: Phiên thiên phúc địa thu nguyên kim! (2)




Những Phản Hư khác cũng hành động ngay, bắt đầu liều mạng nhét mọi người vào trong Thứ nguyên động thiên của mình.

Thần Độn tông phát ra vô tận cảnh cáo, sơn môn đại trận điên cuồng trồi lên.

Ngay lúc này, một tiếng nổ vang lên!

Tiếng nổ này giống như nổ vang từ dưới lòng đất, giống như thiên địa đang gào thét. Sau đó chỉ cảm thấy bầu trời lật đổ, mặt đất biến mất!

Địa ngưu xoay mình! Trên mặt đất, lấy Linh Điện cốc trên Xích Phong sơn làm trung tâm, bùng nổ động đất mạnh mẽ. Sơn mạch ngàn dặm Xích Phong sơn ngay lập tức sụp đổ ầm ầm, đất lún đáng sợ, phạm vi khoảng ngàn dặm chìm xuống lòng đất.

Cho dù ngươi có khả năng ngự không thì giữa lúc thiên địa hỗn loạn như thế này cũng không thể bay lên được. Đến cả Nguyên Anh chân quân cũng rớt xuống mặt đất.

May mà các Phản Hư đã ra tay trước một khắc, bằng không thì mấy chục vạn tu sĩ ở nơi này sẽ chết sạch chín phần mười.

Sau đó lấy Xích Phong sơn làm trung tâm, mặt đất xuất hiện từng lớp sóng xung kích, bùn đất cuộn lên, khuếch tán bốn phía.

Sóng xung kích qua đi, mặt đất nổ vang, vô số khe hở xuất hiện. Khe hở lớn khoảng mười dặm, hơn nữa còn đang khuếch tán không ngừng. Vốn dĩ Kim Châu là một đại lục nguyên vẹn thế nhưng lại bị những khe hở đó cắt bốn chia năm.

Hạo kiếp như thế này, trên đại địa, vạn vật không còn. Sơn xuyên cây cối, cao phong hà lưu, thôn trại hộ người, yêu ma quỷ quái; dưới trận thiên tai này, tất cả đều là kiến hôi.

Động đất đáng sợ duy trì khoảng một khắc chung. Sau đó bốn phương tám hướng bị động đất ảnh hưởng mà xuất hiện sóng thần!

Biển gào dâng cao ba mươi trượng thổi quét tới, hơn nữa bốn phương tám hướng cùng thổi quét tới, muốn nhấn chìm hoàn toàn Kim Châu đại lục.

Sóng to qua đi, lại nhìn tiếp, Kim Châu đại lục có diện tích hai mươi vạn dặm hoàn toàn hủy diệt, phía nam chỉ còn năm ba vạn đất còn sót lại, tự hình thành một đại lục, nơi đó chính là Xích Phong sơn trước đây. Những nơi còn lại hoàn toàn hóa thành mấy trăm đảo nhỏ, bị nước biển ngăn cách.

Tàn hồn Tử Nan Đà còn dư trong lòng đất phát ra tiếng hoan hô vô tận. Thế nhưng lúc này chúng nó chỉ còn lại chưa đầy bốn trăm vạn. Để phá vỡ địa phế, chúng nó tử vong hơn hai ngàn một trăm vạn đồng bào.

Đại chiến bắt đầu. Bạch Khởi vẫn còn tám ngàn vạn, sau khi bị Lục Tiên kiếm giết hại, luân phiên đại chiến, tự thiêu dẫn nổ địa phế, hiện tại chỉ còn lại bốn trăm vạn hồn chúng!

Vô số tàn hồn lập tức phóng vào bầu trời, không còn trở ngại gì cả, Ỷ Thiên Quang Mạc Lục Đạo Thiên Chướng tự động sụp vỡ, đã không còn bất cứ chướng ngại gì khác.

Nháy mắt có vô số tàn hồn lao ra khỏi mặt đất. Nhìn xung quanh, bọn họ lập tức tìm được mục tiêu.

Nhất thời, khói đen vô tận bắt đầu xuất hiện từ những khe nứt, khói đen này chính là tàn hồn của Tử Nan Đà kết thành.

Mộc Thần Chân nhất lại quay trở lại. Hắn thả tất cả tu sĩ Hỗn Nguyên tông ra ngoài, hét lớn:

“Tử Nan Đà trở về, nhân tộc hạo kiếp, không phải ngươi chết thì ta chết! Chiến thôi, giết!”

Tu sĩ Hỗn Nguyên tông lập tức tổ hợp Đạo Ma đại trận, phóng ra vô tận công kích pháp thuật.

Tô Tần Chân nhất cũng trở lại, quát: “Giết một cái bớt một cái, mọi người chiến thôi!”

Nói xong, hắn lập tức sử dụng pháp thuật, lời ra tức pháp. Đánh giết mấy ngàn tàn hồn của Tử Nan Đà.

Hồi Huyền Chân nhất hét lớn: “Nơi này là quê hương của chúng ta, chúng nó phá hủy quê hương của chúng ta. Mọi người xông lên, liều mạng với chúng nó!”

Huyết chiến nháy mắt bắt đầu, vô số tu sĩ bắt đầu đại chiến với tàn hồn của Tử Đan Nà trong hư không.

Cơn địa chấn ban nãy vô cùng đáng sợ. Mặc dù Phản Hư Chân nhất liều mạng cứu vớt thế nhưng vẫn không thể cứu rất nhiều phàm nhân. Mặt đất rung mạnh, dưới tai họa, vạn người sống một. Thế nhưng những người sống sót lại gặp phải hạo kiếp khác.

Tàn hồn Tử Nan Đà xông tới, nháy mắt đoạt xá. Tàn hồn Tử Nan Đà có thân thể thì khác hẳn, hoàn toàn khác với trước kia, thực lực trở nên mạnh mẽ hơn.

Lạc Ly vẫn còn ở dưới lòng đất. Lúc tàn hồn Tử Nan Đà tách địa phế thì Lạc Ly không có ở gần đó, hắn còn chưa kịp phản ứng thì mọi chuyện đã xảy ra.

Chờ khi đại địa bình tĩnh trở lại, tất cả tàn hồn Tử Nan Đà rời khỏi thì thế giới dưới lòng đất trống trơn, chỉ còn lại mỗi một mình Lạc Ly.

Thế nhưng Lạc Ly lại không sốt ruột rời khỏi. Hắn bay nhanh tới chỗ địa phế bị tách nứt. Ở nơi đó tạo thành một lối đi thật lớn, bên trong đó dung nham cuồn cuộn, một trận nổ khác càng mạnh hơn sắp sửa xảy ra.

Lạc Ly lập tức nhảy vào trong đó, nhảy vào bên trong dung nham, bắt đầu sử dụng Địa Hỏa tiên thân trấn an đại địa.

“Không sao đâu, không sao đâu, không có chuyện gì đâu!”

“Bình thường lại đi, bình thường lại đi!”

Lạc Ly thi pháp, tất cả địa hỏa đều nằm dưới sự khống chế của hắn. Nháy mắt địa hỏa không sôi trào nữa, dung nham bắt đầu bình tĩnh trở lại, chỗ địa phế bị phá hủy bắt đầu khôi phục lại. Dưới sự khống chế của Lạc Ly, lối đi bị dung nham phá hủy từ từ.

Một ý niệm mơ hồ xuất hiện ở bên tai Lạc Ly:

“Đau, đau quá, báo thù, báo thù…”

Cảm giác mơ hồ này khiến Lạc Ly sởn gai ốc. Hắn biết đại địa đang nói chuyện với hắn, muốn hắn báo thù, diệt sạch toàn bộ tàn hồn của Tử Nan Đà, không muốn xảy ra chuyện này lần thứ hai.

Lạc Ly dùng sức lắc đầu, có thể đây chỉ là ảo giác mà thôi. Mặc dù thiên địa có ý chí của chính mình thế nhưng đó chỉ là thiên đạo pháp tắc, giống như mùa đông thì lạnh mùa hè thì nóng, khi trời mưa thì nước đổ, khi gió lên thì thổi quét bốn phương. Còn chuyện có ý niệm như con người như thế này, thiên địa không thể nào có được!

Đạo lý là như thế, thế nhưng Lạc Ly vẫn hô lớn: “Được, được, ta nhất định làm được, nhất định làm được!”

Thế nhưng Lạc Ly cười khổ, tàn hồn Tử Nan Đà nhiều như thế, mình làm sao giết sạch bọn họ được chứ. Đột nhiên bên tai Lạc Ly nghe thấy tiếng tụng kinh:

“Trần quy trần, thổ quy thổ…”

Lạc Ly sửng sốt, nghiêng tai, thế nhưng lại không nghe thấy âm thanh nào nữa!

Ngay khi lối đi bị phá hủy hoàn toàn thì một ánh sáng thu hút sự chú ý của Lạc Ly. Ở cách đó không xa, ánh sáng đó không ngừng chớp lóe.

Lạc Ly bay qua đó, chỉ thấy ở đó có một nham thạch màu vàng lớn khoảng một trượng.

Thấy nham thạch này, Lạc Ly chợt hiểu, chợt biết lai lịch của nham thạch này. Nham thạch này vốn là đồ vật dưới địa phế, sau khi địa phế bị tàn hồn Tử Nan Đà phá hủy, địa thế phun trào, vật này bị phun ra ngoài.

Lạc Ly chạm vào nham thạch, chợt nhận ra thứ này không phải là nham thạch mà là một loại nguyên kim.

Mặc dù Lạc Ly không nhận ra đây là loại nguyên kim gì thế nhưng hắn biết thứ này tuyệt đối có giá trị liên thành, thậm chí có thể là tiên thiên linh bảo!

Lạc Ly chạm nhẹ, cảm xúc rất thoải mái. Quan sát thì thấy nguyên kim rất trong suốt. Lạc Ly khẽ cắn môi, hiện tại không phải là lúc xem xét thu hoạch. Hắn lập tức thu nguyên kim vào không gian trữ vật của mình, sau đó bay lên, bay vọt ra ngoài đại địa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.