Đại Đạo Độc Hành

Chương 2: Chương 2: Tâm ta là màu đen




Vào khoảnh khắc Lạc Ly biến mất. Trên thanh lâu cách đó không xa, sau khung cửa có hai người đang lặng lẽ dõi theo cho đến khi bóng hắn hoàn toàn biến mất.

Trong đó có một người rất cao lớn, cơ bắp rắn chắc, tóc đỏ rực dài qua vai. Dáng vẻ gã ngang tàng như một con dã thú hung mãnh. Người này chính là phu khuân vác đã biến mất dưới chân núi. Lúc này, gã bỗng bóp mạnh bầu rượu trong tay.

Bầu rượu bằng đồng xanh kia chẳng có chút cứng rắn nào, bị gã bóp nát như đậu hủ, thoáng cái đã hóa thành ngàn vạn mảnh vỡ, rơi lả tả ra khắp nơi!

"Lén núi vứt bạc cho đám ăn mày, rõ là thích làm việc thiện mà. Ha hả, trừng phạt kẻ ác, giúp người lương thiện, thay trời hành đạo? Ta nhổ vào!

Sao lần nào thấy thằng đó, ta cũng thấy bực mình, thấy tức thế này!"

Gã phu khuân vác nọ rống to như con mãnh thú đang nổi giận, mùi máu tanh khó diễn tả bằng lời bốc lên từ trong người hắn. Trong phòng treo bảy tám cái lồng chim, cả bầy chim anh vũ trong lồng cùng bị dọa run lẩy bẩy.

"Lần giết Mã Lão Hắc, nếu không phải chúng ta chặn đường trốn của lão, hắn có thể đuổi kịp hay sao? Nếu không phải chúng ta đánh chết tứ đại hộ pháp của Thiên Lực Lão Nhân, hắn có thể lại gần đối phương hay sao? Còn Lạc Thiên Vũ, nếu không phải nhờ chúng ta cản bước bảy tên hộ vệ, cái thằng đó có bản lĩnh gì mà đòi đứng quở trách tội danh của hắn!

Nhưng dựa vào cái gì, dựa vào cái gì mà hắn lại thành thiên hạ đệ nhất sát thủ. Thiên Đạo Sát thay trời hành đạo. Còn chúng ta chỉ là vô danh tiểu tốt, ngay cả danh hào cũng không có, ta nhổ vào!"

Cô gái xinh đẹp đứng bên cạnh vừa cười vừa nhìn gã. Nàng ta có làn da như trẻ sơ sinh, trắng nõn mà non mịn, trong sáng ngọc ngà, tư thái yểu điệu đến mê hồn. Vòng eo thon thả, không phẳng phiu mà rất tròn và mượt mà. Khi nàng di chuyển, vòng eo câu hồn người như một nàng rắn xinh đẹp. Nàng chính là Tiểu Thanh, cô nương đẹp nhất Thúy Hồng lâu.

Đại hán tóc đỏ lại gầm lên:"Dựa vào cái gì, hừ. Chẳng phải là dựa vào sư phụ yêu chiều đó sao. Nếu không có sự giúp đỡ của sư phụ, nào đến lượt hắn náo động khắp nơi, thay trời hành đạo như vậy.

Thiên Đạo Sát? Ta nhổ vào, cũng là sát thủ như chúng ta, tay nhuốm đầy máu, giả vờ tốt đẹp cao quý cái con bà nó!"

Tiểu Thanh đột nhiên lắc đầu, nói:"Mãnh Long, ngươi nói sai rồi. Hắn không dựa vào sự giúp đỡ của sư phụ mà ỷ vào kiếm của hắn!

Ỷ vào một thanh khoái kiếm, hung kiếm, độc kiếm! Ngươi có thể phá giải bảy mươi hai đòn cước pháp của Mã Lão Hắc không? Mã Lão Hắc đã đá ra mười bảy thức cước pháp trong nháy mắt mà vẫn bị khoái kiếm của hắn đâm thủng cổ họng.

Thiên Lực Lão Nhân có Thiết Bố Sam, đao thương bất nhập. Thần thông Bạo Long Biến của ngươi chẳng thể làm hắn bị thương. Thế nhưng cuối cùng vẫn bị hung kiếm của hắn xuyên thủng mệnh môn, chết ngay tại chỗ.

Truy Hồn Thủ của Lạc Thiên Vũ là một trong ba loại võ công hiểm độc nhất thiên hạ. Vậy mà vẫn không độc bằng độc kiếm! Cho nên, ngươi nói sai rồi. Hắn ỷ vào kiếm trong tay, chứ không dựa vào sự che chở của sư phụ!"

Trong lúc Tiểu Thanh nói, hai mắt Mãnh Long híp lại thành một khe hẹp, lộ vẻ âm trầm. Hắn trầm giọng nói:"Tiểu Thanh, ngươi nói như vậy, rốt cuộc là ngươi ở phe nào?

Ngươi đừng quên, thăng tiên đại hội năm năm một lần, chỉ còn ba tháng nữa là tới. Ngươi muốn rời khỏi vùng đất này, muốn giải được Trường Sinh Độc thì phải nắm lấy cơ hội. Sau đó mới có thể rời khỏi cái lồng giam Ngân Châu, gia nhập tổng đường Thất Sát Tông, tiến vào thế giới tươi đẹp thật sự.

Thế nhưng hai lần trước, sát thủ của Thiên Tuyệt Sát Đường ra ngoài mà không chứng tỏ được bản lĩnh. Cho nên bây giờ chỉ còn hai danh ngạch mà thôi. Sư phụ thích hắn như vậy, nhất định sẽ cho hắn một danh ngạch.

Danh ngạch còn lại, ta và ngươi đều có cơ hội giành được. Nếu hắn không chết thì một trong hai ta phải chết! Nhưng ta không muốn hại ngươi, ta thật lòng không muốn!"

Nói đến đó, hắn lộ vẻ nhu tình, rồi âm thầm quyết đoán: "Nhưng ta cũng không muốn chết! Cho nên, chúng ta phải giết hắn! Giết hắn thì hai ta sẽ cùng được ra ngoài!"

Tiểu Thanh nhìn Mãnh Long, khẽ nâng chén trà, uống một chút. Ánh mắt nàng vẫn ôn nhu như cũ, tựa như đang nói chuyện với tình nhân.

"Vậy thì giết hắn!"

Giọng của nàng, nhẹ nhàng như giết một con kiến.

Mãnh Long thở dài, lại ngắm Tiểu Thanh. Nàng kiên quyết như vậy, bao lời khuyên giải hắn định nói ra đều thành vô nghĩa cả. Hắn bỗng thấy lưỡng lự, chậm rãi nói:

"Ngươi có thể hạ thủ được không. Ngươi là sư muội của hắn, thân thiết với nhau từ thở ấu thơ đến giờ. Nghe nói khi thí luyện, hắn đã cứu mạng ngươi ba lần."

Tiểu Thanh mỉm cười, đáp:"Chúng ta đều đã trưởng thành. Chuyện gì đã qua, hãy để cho nó qua đi. Nếu ta và ngươi muốn sống thì hắn phải chết!"

Mãnh Long nhìn nàng, hỏi"Vì sao? Ta không hiểu được? Sao ngươi lại chọn kẻ thô lỗ như ta mà không chọn người bạn thân từ thuở ấu thơ Thiên Đạo Sát, khó hiểu lắm!"

Tuy vẻ ngoài Mãnh Long rất lỗ mãng nhưng đó chỉ là giả vờ. Nếu hắn thật sự ngu ngốc thì không thể sống đến bây giờ.

Tiểu Thanh chậm rãi đáp:"Vì sao ư? Bởi vì ta quá hiểu hắn, quá hiểu Lạc Ly sư huynh của ta! Kiếm của hắn, nguốn gốc của hắn, tính tình của hắn, ta đều đã hiểu rõ rồi!"

Có đôi khi người đáng sợ nhất không phải là kẻ thù mà lại là thân nhân bằng hữu! Quá hiểu nhau, đôi khi không phải là chuyện tốt.

Sở dĩ ta buông tha hắn, chủ yếu là vì hắn không có thần thông. Ta có thể khẳng định, hắn không có một loại thần thông nào! Không có tiềm lực!

Mặc khác, hắn làm việc thiện nhiều quá, gần như ngày nào cũng đi làm việc thiện. Hắn tốt từ trong đáy lòng, không phải giả vờ! Nhưng chúng ta là sát thủ. Đàn bà, trẻ em, già trẻ, có ai ta chưa giết qua. Ta là người xấu, không cùng đường với hắn! Đạo bất đồng bất tương vi mưu!

Không có thần thông, không có tiềm lực, lại thích làm người tốt. Nếu được đi tới thế giới ngoài kia, gia nhập Thất Sát Tông thì hắn cũng chết thôi. Vì vậy ta đã chọn ngươi! Chỉ có ta và ngươi mới có thể sống được trong Thất Sát Tông."

Mãnh Long cười ha hả, nói:"Hay, hay, hay! Thế giới này tàn khốc, người tốt chỉ thua thiệt thôi! Tâm chúng ta phải đen thì mới sống tốt được! Đúng rồi, ngươi chắc chắn mình hiểu rõ hắn chứ?"

Tiểu Thanh đáp: "Không có, tuyệt đối không có. Ta với hắn thân nhau từ nhỏ, ta chắc chắn là hắn không hề có thần thông!

Ta hiểu rõ tất cả về hắn, cho nên ta không đánh giá cao hắn. Ta buông tha hắn, nên hắn chết chắc rồi!"

Mãnh Long thở phào một hơi dài, nói: "Chậc, hắn không có thần thông thì tốt quá, ta cũng an tâm! Thật ra hắn là người tốt, không đáng bị như vậy. Nhưng trong cái thế giới tàn khốc này, người tốt đâu được hảo báo chứ. Cho nên, Lạc Ly sư huynh, vẫn là ngươi đi chết đi!

Nhẹ cả người, Tiểu Thanh à, tâm của hai ta đều xấu xa cả. Đi thôi, làm kẻ xấu đến cùng vậy. Đi đến đại điện, nhận nhiệm vụ rồi tiễn sư huynh xuống suối vàng làm người tốt!"

Hai người đứng dậy, mở cửa vào địa đạo, đi xuống lòng đất!

Lúc này Lạc Ly đã ở trong lòng đất. Thiên Tuyệt Sát Đường đã kinh doanh ở Long Thủ Sơn này được mấy trăm năm. Cả lòng núi đã bị đào rỗng, địa đạo nhiều vô kể. Trên vách ngầm khảm nạm nhiều loại đá quý kỳ lạ, phát ra ánh sáng nhu hòa, đẹp đẽ vô bì.

Lạc Ly xuôi theo địa đạo, đi thẳng về phía trước. Các đệ tử của Thiên Tuyệt Sát Đường khi nhìn thấy hắn đều cung kính hành lễ:

"Bái kiến sư huynh!"

"Lạc Ly sư huynh khỏe!"

Hắn mỉm cười gật đầu, đi vào trong đại điện. Đại điện nằm ở dưới đất này chính là hạch tâm của Thiên Tuyệt Sát Đường.

Chợt thấy trong đại điện đã ngồi kín người, độ chừng ba mươi người. Đám sát thủ này chính là những người vừa biến mất khỏi trấn nhỏ trên mặt đất. Tất cả đều mặc áo đen kín người, chỉ để lộ đôi mắt.

Bọn họ nhìn thấy Lạc Ly đến, cùng đứng dậy hành lễ: "Bái kiến sư huynh!"

Có thể nói, Thiên Tuyệt Sát Đường chính là trại huấn luyện sát thủ cho Ngân Châu đại lục. Cứ cách năm năm, lại có một vài đệ tử thông qua thăng tiên đại hội, trở thành đệ tử ngoại môn của Thất Sát Tông.

Ngân Châu đại lục không có linh khí. Mỗi khi tu sĩ thi triển đạo pháp thì linh khí trong cơ thể lại tiêu hao một ít. Nhưng ở nơi không linh khí này, tu tiên giả không thể hấp thu linh khí, không cách nào tu luyện, hoàn toàn là phần mộ của kẻ muốn tu tiên.

Thất Sát Tông có khoảng một ngàn phân đà như nơi này ở khắp các tiểu thế giới, không ngừng thu nạp nhân tài.

Hiện tại, Thiên Tuyệt Sát Đường chia làm bốn hạng. Hạng một là chim ưng non. Vố số thiếu niên bị Thiên Tuyệt Sát Đường bắt về đây, sau khi trải qua nhiều lần thí luyện gian khổ, đã chết gần hết. Những kẻ cuối cùng sẽ bị bắt phải tàn sát lẫn nhau, trong mười người chỉ lấy một người sống sót.

Hạng hai là Ảnh Tử Sát Thủ, chim ưng non sau khi thông qua được thí luyện, uống Trường Sinh Độc mà không chết, lại lĩnh ngộ một trong Thất Sát Thập Bát Pháp thì sẽ được trở thành sát thủ của Thiên Tuyệt Sát Đường. Các sư đệ hành lễ với Lạc Ly, đám người áo đen trong đại điện, sát thủ trong tiểu trấn, đều là hạng hai.

Ảnh Tử Sát Thủ là tầng dưới chót của Thiên Tuyệt Sát Đường. Bọn hắn không có tên họ, thường phải liều mạng, ám sát, tích lũy công huân mới có thể lên hạng.

Hạng ba là Thiết Bài Sát Thủ. Lạc Ly, Mãnh Long, Tiểu Thanh đều là sát thủ hạng ba. Thiên Tuyệt Sát Đường có độ chừng mười hai người như vậy. Bọn họ đều có danh xưng của mình, thống lĩnh các lộ Ảnh Tử Sát Thủ.

Hạng tư là Đồng Bài Sát Thủ. Đại sư Từ Vân, đường chủ của Thiên Tuyệt Sát Đường, sư phụ của Lạc Ly. Tam đại trưởng lão, lão đạo sĩ trong đạo quán, lão què huấn luyện đệ tử, chưởng quỹ béo của khách sạn Vân Lai. Bọn họ chính là người như vậy.

Bọn họ là người quản lý Thiên Tuyệt Sát Đường, những người đã đào tạo ra rất nhiều thế hệ đệ tử.

Trên Đồng Bài là Ngân Bài và Kim Bài. Nhưng đó là thứ hạng của ngoại môn Thất Sát Tông. Ở nơi này, Đồng Bài sát thủ đã là cực hạn.

Lạc Ly ngồi ở phía trước đám Ảnh Sát áo đen, yên lặng chờ đợt. Một lát sau, Mãnh Long và Tiểu Thanh lần lượt đi tới.

Mãnh Long nhìn Lạc Ly, hừ lạnh một tiếng. Từ trước đến giờ, hắn vẫn đối đãi với Lạc Ly như vậy.

Tiểu Thanh thì đi tới, dịu dàng ngồi bên Lạc Ly, ôm tay hắn như con chim non nép vào người, thân thiết vô cùng, nói:

"Mấy ngày không được gặp huynh rồi! Người ta nhớ huynh...."

Đôi mắt đưa tình, dịu dàng biết mấy, đâu còn cái dáng vẻ lúc nãy. Quả nhiên độc nhất là lòng dạ đàn bà!

Lạc Ly mỉm cười:"Hì hì, gần đây ta bận tu luyện kiếm thuật mà..."

Sau bọn họ, lại có một trung niên lôi thôi đi đến. Vẻ ngoài người này lôi thôi lếch thếch, tay cầm hồ lô rượu, thỉnh thoảng lại kề lên miệng nhấp một ngụm. Hắn gọi là Lãng Tử, giống như bọn Lạc Ly, Mãnh Long, cũng là một trong mười hai Thiết Bài Sát Thủ của Thiên Tuyệt Sát Đường.

Đúng vào lúc này, có tiếng chuông ngân lên. Chợt có bốn người tiến vào, người đi đầu là đại sư Từ Vân, phương trượng của chùa Từ Thanh. Đi sau là chưởng quỹ béo của khách sạn Vân Lai, lão đạo sĩ của đọa quán và lão què huấn luyện đệ tử..

Bốn người này vừa vào đại điện. Đám người Lạc Ly liền đứng dậy hành lễ:

"Bái kiến đường chủ! Bái kiến ba vị trưởng lão!"

Trăm miệng một lời, âm thanh vang dội!

Đại sư Từ Vân, dáng người không cao nhưng lại có cái uy của pháp tướng. Trong tay luôn luôn có một chuỗi tràng hạt trong sáng như ngọc, tụng kinh không ngừng. Trong lúc tụng kinh, bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy vô số hào quang không ngừng tuần hoàn giữa thân lão và chuỗi tràng hạt

Vẻ mặt lão không cười mà như cười. Lão nhìn mọi người, khi ánh mắt của lão lướt qua, bất luận là ai cũng phải cúi đầu!

Đây là một loại uy nghiêm vô hình. Rất nhiều đệ tử ở đây chỉ mới đại tới cảnh giới hậu thiên. Chỉ mình đại sư Từ Vân đạt tới cảnh giới tiên thiên, Luyện Khí kỳ đệ cửu trọng. Uy nghiêm vô thượng chợt xuất hiện trong lòng mọi người. Hết thảy đều im lặng, chờ đợi mệnh lện của lão!

Đại sư Từ Vân chậm rãi chắp tay trước ngực, mí mắt cụp xuống, bất động như pho tượng. Biểu lộ như cười mà không cười trên mặt dần nhạt đi. Đến cuối cùng, khi lão ngẩng đầu lên, phảng phất như đã hạ quyết tâm nào đó. Trên khuôn mặt vô bi vô hỉ phảng phất hiện ra một tầng sương lạnh như băng, cơ hồ dã khiến cho nhiệt độ trong không khí xung quanh giảm xuống.

Lão chậm rãi nói:

"Tín Lăng Hầu, mùng một tháng mười. Cửa khẩu Hắc Phong, tiểu Hà Tây. Giết!"

Một lời vang lên, âm thanh không lớn nhưng sát khí đã thốc vào mặt. Ba trưởng lão đứng sau, đồng thời hô:

"Giết!"

Sau đó, đám đệ tử đứng dưới đài cũng hô theo:

"Giết!"

"Giết!"

"Giết, giết, giết!"

Tiếng giết rung trời, vọng tới mây xanh!

Sau bảy tiếng Giết, người này, phải chết!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.