Đại Đạo Độc Hành

Chương 1952: Chương 1952: Viễn nhân tẫn hữu như quy nhạc!




Lạc Ly lắc đầu, nói: “Sư đệ, ngươi quá tự tin rồi, ta sợ, bọn họ sẽ không thả ngươi đi!”

Lục Chu nói: “Không đâu, không đâu, bọn họ nhất định có thể thả ta đi, năm đó ta có một số bằng hữu ở Cửu Lê tông, tuyệt đối không có vấn đề!”

Lục Chu tự tin ngập tràn nhưng mà Lạc Ly cảm giác hắn quá coi thường sự hiểm ác ở tiên giới này. Cửu Lê bồi dưỡng hắn là vì hắn tiến nhập cảnh giới Đại Thừa, thay đệ tử Cửu Lê tông vượt qua tâm ma kiếp nan.

Hiện tại Lục Chu không tiến vào cảnh giới Đại Thừa, lợn còn chưa béo, còn chưa biết được sự hiểm ác của chủ nhân. Mặt khác chủ nhân cho lợn ăn cũng không để cho lợn của mình trốn thoát đâu!

Nhưng mà nhìn trạng thái hiện tại của Lục Chu, Lạc Ly cũng không tiện nói gì.

Hắn nghĩ nghĩ nói: “Tốt, ngươi có thể trở về rời khỏi Cửu Lê tông, nhưng mà…”

Lạc Ly nhìn ra ngoài hô: “Tiểu Kim, Tiểu Hắc!”

Cùng với tiếng Lạc Ly gọi, nhất thời có hai tu sĩ tiến đến.

Lạc Ly nói: “Hai người các ngươi, theo Lục Chu sư thúc đi, vạn nhất gặp phải nguy hiểm thì cứu hắn rời khỏi hiểm cảnh, nhớ kỹ, lập tức tìm ta cầu cứu, ta sẽ mau chóng đi tới!”

Tiểu Kim nắm trong tay không gian chi đạo, Tiểu Hắc nắm trong tay thời gian chi đạo, hai người bọn họ có tốc độ nhanh nhất mười hai chân linh, cho nên Lạc Ly phái hai người bọn họ, bảo vệ Lục Chu.

Lục Chu nhìn bọn họ, nói: “Ngươi là Tiểu Kim? Năm ấy ta còn từng cho ngươi ăn đó, ngươi là Tiểu Hắc?”

Ở Trung thiên chủ thế giới, Lục Chu chỉ biết mười hai chân linh của Lạc Ly, bọn họ đều rất thân quen.

Nhìn thấy Tiểu Kim Tiểu Hắc đều là cảnh giới Đại Thừa, Lục Chu không khỏi thở dài một tiếng, nói:

“Ai, mười hai chân linh của ngươi đều là Đại Thừa, ta vẫn là Hợp Đạo, ta đúng là sống trong bụng chó rồi, ài dà!”

“Đúng, Lạc Ly ca, ta trở về , có phải sẽ cho ta chức trưởng lão không? Để ta lại một lần nữa tu luyện ở ngoại môn, ta sẽ đuổi theo ngươi!”

“Ha ha ha, tốt, chỉ cần ngươi trở về, chính là trưởng lão của Hỗn Nguyên tông ta!”

Lục Chu năm nay, dù cảnh giới không cao, nhưng mà lại có pháp thuật độc đáo, cũng có tiên vực, tiên vực kia ngoài trữ vật không gian thì cũng có trữ linh thiên địa, có thể thu nhận sinh linh vào đó, không cần ẩn linh túi thu hai người.

Sau đó Lục Chu rời đi, quay về Cửu Lê tông.

Thực ra thứ có giá trị với tiên giới của Linh Thổ Hồng Hoang giới, cũng chẳng phải là tông môn hạ giới, tu sĩ tông môn này, tấn thăng tiên giới cũng chỉ có địa vị Tán tiên mà thôi.

Tiên giới thực sự để ý là để ý đến tiên giới tông môn hạ viện của Linh Thổ Hồng Hoang giới.

Thượng trung hạ tông môn ở tiên giới, đều có hạ viện ở Linh Thổ Hồng Hoang giới, nhưng mà hạ viện của bọn họ đều hình thành nên một tiểu thế giới, cửa vào đều ở Linh Thổ Hồng Hoang giới, có quan hệ mật thiết với Linh Thổ Hồng Hoang giới nhưng lại không bị Linh Thổ Hồng Hoang giới ảnh hưởng.

Hai lần Linh Thổ Hồng Hoang giới trọng tố, hạ viện này, căn bản không sao.

Các tu sĩ hạ viện cũng rất ít khi hành tẩu trong Linh Thổ Hồng Hoang giới, có thể nói hạ viện này tự hình thành một thế giới. Linh Thổ Hồng Hoang giới ở chỗ Lạc Ly, hạ giới tông môn này, tự hình thành một thế giới, chính là hai thế giới.

Cho nên Lạc Ly ghi Hỗn Nguyên tông lên danh đan tiếp dẫn thì Lục Chu mới phát hiện Linh Thổ Hồng Hoang giới có thêm một Hỗn Nguyên tông. Hắn lập tức đến đây, gặp được Lạc Ly.

Lục Chu rời khỏi, cửa vào Cửu Lê hạ viện ở Linh Thổ Hồng Hoang giới kia ở ngay trong địa vực Đôn Hoàng, cách nơi đây không xa, toàn lực phi độn, một ngày là có thể tới.

Thực ra thống trì Đôn Hoàng địa vực Nhị đẳng tông môn Phong Vân tông, chính là một trong những chi nhánh của Cửu Lê tông.

Loại quan hệ này, ở Linh Thổ Hồng Hoang giới rất là bình thường, tựa như Thiên Long cung chính là chi nhánh của Thần Long giáo vậy.

Lục Chu đi rồi, Lạc Ly thực sự rất lo lắng cho hắn, nhưng mà nhanh chóng nhận được phi yến truyền thư của Lục Chu.

Đây là một loại biện pháp truyền tín, chỉ có tiên giới tông môn hạ viện mới có phi phù bán ra, Lục Chu biết Lạc Ly lo lắng cho mình, vừa về đến Cửu Lê tông đã lập tức truyền tin.

“Lạc Ly ca, rất thuận lợi, viện chủ dù tức giận nhưng mà ta nói ra quan hệ với Kiếm thần, cuối cùng hắn vẫn đáp ứng!

Ta bồi thường tiên thạch, tiêu trừ toàn bộ Cửu Lê tông.

Chỉ có điều, đám sư huynh sư đệ ta không nỡ để ta đi, bọn họ muốn uống rượu, đêm nay ta muốn uống một trận say sưa, ngày mai quay về!”

Nhìn thấy tin tức này, Lạc Ly gật đầu, nhưng mà canh hai ban đêm, Lạc Ly lập tức cảm nhận được một sự nguy hiểm.

Tiểu Hắc, Tiểu Kim truyền tới cảm giác nguy hiểm, bọn họ gặp phải nguy cơ

Lạc Ly thở dài một tiếng, Lục Chu, quả nhiên vẫn rất ngây thơ!

Ngươi tưởng Cửu Lê tông kia ngươi muốn đi là đi?

Lạc Ly cảm thấy bọn họ gặp nguy hiểm, lập tức độn không dựng lên, thuận theo cảm giác, đi qua tiếp ứng.

Vừa mới tiến vào đại lục, Lạc Ly liền cảm nhận được Tiểu Kim cùng Tiểu Hắc ngừng di động, bọn họ bị nhốt ở một nơi.

Lạc Ly lập tức tăng tốc, ước chừng bay ra ngoài ba ngàn dặm, trong một Khâu Lăng Đại Sơn, Lạc Ly cảm nhận được khí tức của Tiểu Kim và Tiểu Hắc. Nhưng mà nơi đây bình thản vô cùng, không nhìn ra chút dấu vết tranh đấu nào.

Có người thi pháp hoặc là bố trận, khó lấy thiên địa, bên ngoài căn bản không nhìn ra được thế chiến đấu bên trong.

Lạc Ly cười lạnh, hắn hạ xuống vân đoan, đi về phía trước, tầm lộ thuật khởi động, thiên tiệm biến thông đồ, một đường hoành hành.

Nhất thời, đại trận kia phá tan, chỉ thấy trong một sơn cốc, hào quang trùng thiên!

Đại trận kia phá tan, Lạc Ly nhìn lại, chỉ thấy trong một sơn cốc trong đó, có người đang chiến đấu.

Tiểu Hắc, Tiểu Kim đều bị vây ở nơi đó, nhưng mà vật đáng sợ nhất nơi đó lại là một linh vật hư huyễn!

Chỉ thấy dưới một gốc cây hư huyễn, sừng sững nơi đó, dưới gốc cây này, cả sơn cốc đều bị ảnh hưởng, hóa sinh thành một thế giới kì dị.

Đại thụ kia, nhìn qua như một cột lớn đỉnh thiên lập dịa, trong đại thụ kia, có một tu sĩ đứng thẳng trên đỉnh.

Ở dưới thân hắn, trong đại thụ, tự động xảy ra vũ trụ tứ cực tứ tượng, che kín thiên cơ, khiến cho sấm đánh ầm vang, chớp giật ngang trời, rõ ràng là ban đêm nhưng nơi này lại như trời sáng vậy, một vùng sáng rực.

Nhìn thấy đại thụ này, Lạc Ly nhất thời ngây ngốc, hắn nhớ tới một truyền thuyết, miệng nhịn không được nói:

“Kiến mộc, đây là huyền thánh già thiên kiến mộc trận!”

“Hữu mộc danh viết kiến mộc, bách nhận vô kĩ, hữu cửu lâu, hạ hữu cửu cẩu. Dẫn chi hữu bì, nhược anh hoàng xà.” Thượng cổ tiên giới “Sơn Hải kinh, hải nội kinh” có ghi lại như vậy.

Kiến mộc giả, thần mộc dã, lập thiên địa gian, chư thần duyên chi thượng thiên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.