Đại Đạo Triêu Thiên

Chương 355: Chương 355: Chịu không nổi nhàn sầu




Ngoài cửa sổ xuân thâm, thật sự dễ đi vào giấc ngủ.

Quá Đông khi tỉnh lại, lại là mấy ngày sau.

Nàng nhìn phía đối diện, phát hiện Tỉnh Cửu vẫn còn ngồi ở chỗ đó, phảng phất chưa hề nhúc nhích, chỉ là chén trà kia không có bên cạnh.

Tỉnh Cửu thu hồi tầm mắt nhìn phía ngoài cửa sổ, nhìn nàng muốn nói gì đó, cuối cùng không nói ra.

Nàng nói: “Ngươi có phải cảm thấy ta là người điên? Lấy cảnh giới thấp như vậy lại muốn đi giết Tây Lai.”

Tỉnh Cửu nói: “Xác thực không khôn ngoan.”

Quá Đông nói: “Đồng Nhan cũng nói như vậy. Ở bên trong vườn rau của Bảo Thông thiền viện hắn đã lén lút khuyên ta mấy lần.”

Tỉnh Cửu nghĩ thầm ngươi xưa nay không phải một cô nương sẽ nghe người ta khuyên.

“Ta có một đứa chất nhi gọi là Hà Triêm, rất ngốc, sau này nếu có cơ hội, giúp ta chăm sóc hắn chút.”

Quá Đông không chờ hắn trả lời, đã tiếp tục nói: “Ta đi Tây Hải bởi vì ta cảm thấy có khả năng, chỉ cần có khả năng, ta đều muốn thử một chút.”

Tỉnh Cửu nói: “Bất kỳ hành động mạo hiểm nào tiền đề đều phải là không còn sự lựa chọn nào khác.”

Quá Đông nói: “Thời gian của ta không nhiều, như vậy ta nghĩ có thể giống như không có lựa chọn nào khác.”

Tỉnh Cửu nói: “Ta nói rồi ngươi sẽ không chết.”

Quá Đông nói: “Coi như lần này ta có thể sống sót, thời gian cũng không nhiều.”

Tỉnh Cửu hiểu được ý của nàng, quay đầu nhìn về phong cảnh ngoài cửa sổ.

Ý xuân đã thâm sắp sửa mốc meo, không đẹp đẽ bằng mấy ngày trước, càng không như lá đỏ cuối thu.

Xuân tàm đến chết tơ mới hết, nhưng đây cũng không phải thật sự chết, sau đó nó sẽ hóa thành một con bướm mỹ lệ, giương cánh bay về phía xa xôi.

Chỉ là bướm không cách nào sống quá lâu.

Tỉnh Cửu tính rất rõ ràng, Quá Đông dùng phương pháp này, sinh mệnh còn lại sẽ không quá dài.

Nếu như không dùng phương pháp này, với cảnh giới của nàng chí ít còn có thể sống thêm hơn hai trăm năm, nhưng nàng sẽ không có hi vọng đột phá Thông Thiên, nhìn thấy phong cảnh nơi khác nữa.

Hơn nữa cho dù nàng dùng phương pháp này, hi vọng phi thăng vẫn như cũ rất nhỏ, chỉ là hơi hơi tăng thêm một chút, thậm chí có thể nói là không đáng nhắc tới.

Dùng sinh mệnh tĩnh như nước đi đổi một đường khả năng lóe sáng chớp mắt, đây là một trận đánh bạc có thể nói là hùng vĩ.

Nếu như những người khác biết lựa chọn của Quá Đông, có thể sẽ nói làm như vậy đáng giá hay không?

Tỉnh Cửu sẽ không nói như vậy, bởi vì nếu như đổi thành hắn, hắn cũng sẽ lựa chọn như vậy.

Đây chính là lựa chọn số mệnh của người tu đạo, hắn cảm thấy càng nên xưng là ý nghĩa tồn tại của người tu đạo.

“Vì lẽ đó ta có chút nóng nảy.”

Nói xong câu đó, Quá Đông lần nữa lâm vào ngủ say.

Đúng, nàng rất vội.

Nàng vội vã tìm kiếm người thừa kế của mình, cho nên mới ở ven hồ năm đó đưa ra một bình rượu ngon, còn đích thân tham gia một lần Mai Hội sau đó.

Nàng vội vã bù đắp tiếc nuối năm đó, cho nên mới thỉnh thoảng đi tới Bạch Thành, ở trong gian miếu nói những lời kỳ thực cũng không có quá nhiều ý nghĩa.

Nàng đi Tây Hải, cũng là bởi vì điểm ấy.

Tỉnh Cửu đi tới trước người của nàng, ngồi xổm xuống nhìn mặt nàng, trầm mặc thời gian rất lâu.

Hắn đã chuẩn bị sẵn sàng rời đi.

Tại trong Triều Ca thành, nghe Bạch Tảo nói những lời kia, hắn chỉ muốn tới thấy nàng.

Hiện tại đã nhìn thấy, như vậy là được rồi.

Chỉ cần nàng trở lại Thủy Nguyệt Am, hắn sẽ trở lại Thanh Sơn, chờ chuẩn bị kỹ càng tất cả mọi thứ, trở lại tìm nàng, chữa khỏi thương thế của nàng.

Bây giờ nhìn lại, nàng không muốn trở về Thủy Nguyệt Am, mà muốn ở lại thế gian.

Tựa như những năm trước đây vậy.

Nàng từ Bảo Thông thiền viện đến Bạch Thành, từ Triều Ca đến Tây Hải, giống như trận gió, nhiệt tình cất bước giữa nhân gian.

Nàng là một người bản tính như lửa, vĩnh viễn không chịu ngồi không, vốn không thích dừng lại cùng một nơi quá lâu.

Mấy trăm năm trước, nàng đã từng từng nói với hắn rất nhiều lời, kể rất nhiều chuyện, trong đó cũng có điểm này.

Hắn không để ý nàng đã nói gì đó, thích gì, không thích cái gì.

Hiện tại toàn bộ những câu nói kia nổi lên trong đầu của hắn, vô cùng rõ ràng.

Người tu đạo trí nhớ thật sự rất tốt, nhưng đó kỳ thực cũng không phải chuyện tốt đẹp gì.

Tỉnh Cửu quyết định ở lại.

Từ sau khi ở Trấn Ma Ngục ra ngoài, hắn tại trong Triều Ca thành chỉ dừng lại mấy ngày, đã dẫn Cố Thanh đi tới Tây Hải, một đường mưa gió kiêm trình, cương phong lăng thể, sau đó bị trọng thương.

U Minh Tiên Kiếm hắn vẫn không có chân chính hoàn toàn thể ngộ nắm giữ, cảnh giới mới còn chưa đủ ổn định, cần thời gian để cảm thụ, sau đó tiêu hóa.

Tiêu hóa xong cũng không phải kết thúc, mà là chân chính bắt đầu.

Vào Trấn Ma Ngục, hướng về Minh Hoàng học tập hồn hỏa chi ngự, con đường tu hành của hắn bước lên một lộ trình hoàn toàn không giống với tiền nhân.

Bất kể là các đời tiền bối hay thiên tài kiếm tu của Thanh Sơn hay là Vô Ân Môn, Vụ Đảo, đều không đi qua con đường này. Trong lịch sử Triêu Thiên đại lục có chút tà ma đã từng thử phương pháp tương tự, tỷ như ma thai câu hồn, nhưng đó chỉ là hình thức tương tự, từ trên bản chất mà nói vẫn như cũ là hai loại cấp độ hoàn toàn khác nhau.

Nếu như hắn có thể đi thông con đường này, Thanh Sơn kiếm tông sẽ mở ra một vùng thế giới mới, thậm chí có thể trực tiếp coi là khai tông lập phái.

Đại sự như vậy, tự nhiên cần thời gian suy nghĩ cùng chuẩn bị.

Am ni cô này phong cảnh vô cùng tốt, tĩnh hồ thanh nhu, không người quấy rối, chính là địa phương rất tốt để suy nghĩ.

Như vậy, ở ngay đây dừng lại một quãng thời gian được rồi.

Tỉnh Cửu nghĩ như vậy.

......

......

Ý xuân cực sâu, hơi nóng sắp tới, Thanh Sơn chư phong vị trí thiên nam, cảm thụ càng thêm rõ ràng.

Có đại trận ngăn cách, sẽ không oi bức đến mức khiến người ta khó chịu, nhưng màu sắc rừng rậm rõ ràng biến thâm, vẫn để cho người cảm thấy có chút không thoải mái.

Triệu Tịch Nguyệt đứng bên vách đá, nhìn chư phong có chút xanh mướt, hơi nhíu mày, có chút không thích.

Trên núi truyền đến tiếng kêu của hầu tử, âm thanh rất vui vẻ, trở về tất nhiên là Cố Thanh.

Hắn đứng ở phía sau Triệu Tịch Nguyệt, cúi đầu nói: “Hà Triêm đã chạy.”

Hà Triêm cảnh giới thực lực vốn bất phàm, ở bên trong người tu hành thế hệ tuổi trẻ từ trước đến giờ có danh xưng thiên hạ đệ nhị, khi hắn quyết ý muốn chạy, Cố Thanh thực sự không có cách nào ngăn cản nổi.

Nguyên Khúc đứng ở một bên, cảm thấy có chút kỳ quái, nghĩ thầm vì sao sư huynh lại không trực tiếp quỳ như lần trước vậy, chỉ cúi đầu thôi?

“Ta ở chỗ của Quyển Liêm Nhân tra được một chuyện, hoặc là nói là bọn họ cố ý để ta biết.”

Cố Thanh ngẩng đầu lên, vẻ mặt có chút quái dị, đem tin tức nhận được tỉ mỉ nói một lần.

Quyển Liêm Nhân đưa ra rất nhiều tin tức tỉ mỉ, thậm chí không bỏ qua chuyện Tỉnh Cửu dùng một tấm vàng lá đổi đi một chiếc xe đẩy.

Triệu Tịch Nguyệt trầm mặc nghe, nói: “Còn sống sót là tốt rồi.”

Cố Thanh thở phào nhẹ nhõm.

Triệu Tịch Nguyệt nghĩ thầm, xem ra Quá Đông cũng còn sống, chỉ là thương thế khá nặng, nói: “Ngươi đi thả tới kim tiên khê đoạn nhai.”

Cố Thanh ngây ra, tiếp nhận một tảng đá màu đen nàng đưa tới, nhìn về phía Nguyên Khúc.

Nguyên Khúc lắc lắc đầu, biểu thị chính mình cũng không biết đây là ý gì.

Triệu Tịch Nguyệt nói: “Ta muốn dùng để luyện kiếm.”

Cố Thanh ngự kiếm mà đi.

Triệu Tịch Nguyệt khoanh chân ngồi xuống, nhắm mắt lại bắt đầu điều tức.

Phất Tư Kiếm lẳng lặng treo ở trên đầu nàng, hơi chấn động, lúc nào cũng có thể bay ra.

Đỉnh núi bị hồng quang diễm lệ bao phủ.

Nguyên Khúc hiểu rõ sư phụ muốn làm cái gì, rất khâm phục.

Kiếm tu mạnh mẽ, có thể cách mấy chục dặm, thậm chí khoảng cách càng xa hơn giết người.

Nhưng muốn làm được chuyện kinh người như vậy, đầu tiên ngươi nhất định phải xác định vị trí của mục tiêu.

Nếu như có thể nhìn thấy đối phương, đó đương nhiên không đáng kể.

Triệu Tịch Nguyệt ở Quế Hoa thành giết Lạc Hoài Nam, chính là làm như vậy.

Nhưng rất nhiều thời điểm, kiếm tu căn bản không có cách nhìn thấy mục tiêu của chính mình ở nơi nào.

Lúc trước Bùi Bạch Phát có thể ở trong Vạn Thọ Sơn, cách ngàn dặm một kiếm trọng thương Tây Vương Tôn, chính là bởi vì Tây Vương Tôn cầm Sơ Tử Kiếm trong tay.

Mà Thần Hoàng từ lâu đã để lại dấu ấn thần hồn trên Sơ Tử Kiếm.

Triệu Tịch Nguyệt để Cố Thanh đem hắc thạch đưa tới kim tiên khê đoạn nhai, chính là muốn luyện tập thuật dùng phi kiếm giết người này.

Kim tiên khê đoạn nhai cách đỉnh núi mười bảy dặm, đã đến khoảng cách sát thương xa nhất của Du Dã sơ cảnh, vì lẽ đó Nguyên Khúc mới khâm phục tột đỉnh.

Không biết Cố Thanh có đem khối hắc thạch này sắp xếp xong hay không.

Triệu Tịch Nguyệt bỗng nhiên mở mắt ra.

Trắng đen rõ ràng.

Phất Tư Kiếm phá không mà đi.

Đỉnh núi vang lên một tiếng kiếm rít.

Trong thiên không cao mấy trăm trượng cao xuất hiện một đoàn nước chảy xiết màu trắng, sau đó vang lên một tiếng nổ cực kỳ điếc tai.

Phất Tư Kiếm biến mất không còn tăm tích.

Một lát sau.

Phương xa sơn ẩn có động tĩnh.

Gió nhẹ nhẹ phẩy tay áo, kiếm ý thật lâu không tiêu tan.

Nguyên Khúc cảm thụ sát ý chất chứa bên trong chiêu kiếm này, sắc mặt tái nhợt.

Không biết bên kim tiên khê Cố Thanh sẽ có cảm thụ thế nào.

......

......

Ngoại trừ Thanh Sơn, tự nhiên còn có người khác sẽ hỏi thăm Quyển Liêm Nhân về tung tích của Tỉnh Cửu.

Quyển Liêm Nhân không cung cấp quá nhiều chi tiết, tỷ như chiếc xe đẩy kia cùng với địa điểm Tỉnh Cửu xuất hiện cuối cùng, nhưng không quên đề cập thiết kiếm phía sau Tỉnh Cửu.

Rất rõ ràng, đây là tin tức sau khi đã cố tình chọn lọc.

Mọi người chỉ biết là Tỉnh Cửu biến mất mấy năm qua là đang chuẩn bị phá cảnh, rất ít người biết hắn đi qua Triều Ca thành, càng không ai biết hắn đi qua Tây Hải.

Thiết kiếm vẫn còn...... Vậy đã nói rõ cảnh giới của hắn vẫn như cũ trì trệ không tiến, thậm chí ngay cả Vô Chương cảnh cũng không đáng xưng là hoàn thiện.

Điều này làm cho những người tu hành sinh ra rất nhiều cảm khái.

Chẳng lẽ lại một thiên tài sẽ dừng bước như vậy, sau đó bị năm tháng chôn vùi trở thành cái tên thỉnh thoảng mới được nhắc tới?

......

......

Xuân đi hạ tới.

Đại Nguyên thành là thịnh địa nghỉ hè nổi danh của Triêu Thiên đại lục, nhưng vẫn hơi có chút oi bức.

Ở trong thiện phòng, Quá Đông tỉnh lại lần thứ chín.

Trên người nàng thiên tàm ti đã biến trắng hết mức, bị ngoài cửa sổ lọt vào gió hồ vừa thổi, như tro tàn đứt thành từng khúc, sau đó tán trong vô hình.

Tỉnh Cửu hỏi: “Ổn định rồi?”

Quá Đông ừ một tiếng, cảm nhận được nhiệt phong ngoài cửa sổ rơi vào trên mặt, cảm thấy không thích.

Người tu đạo nóng lạnh bất xâm, không có nghĩa là bọn họ không thích thế giới mát mẻ, đặc biệt là người như nàng vậy.

Tỉnh Cửu chú ý tới uể oải trên vẻ mặt cùng lông mày của nàng, suy nghĩ một chút, đứng dậy đi tới đối diện đem nàng ôm lấy.

Quá Đông nhìn hắn, không lộ vẻ gì.

Tỉnh Cửu không giải thích, trực tiếp đem nàng ôm ra khỏi thiện thất, đặt ở xe đẩy.

Thanh âm xe đẩy lăn trên đường đá vang lên.

Mặt sau tiếng ve vẫn vang.

Tỉnh Cửu đẩy xe đẩy dạo bước ven hồ, ở bên trong gió mát ngắm cảnh.

Hiện tại nàng không ngủ say thời gian dài nữa, có thể nói chuyện với hắn, nhưng nói không nhiều giống hắn tưởng tượng, phần nhiều vẫn là trầm mặc.

Thời điểm trời nắng ấm, hắn sẽ đẩy nàng đi sưởi nắng, nhưng không được nhiều thời gian, sẽ nghe được âm thanh buồn bực của nàng.

Qua mấy ngày, nóng bức càng sâu, am ni cô nằm ở thâm cốc, gió khá là nhỏ, khí bốc hồ hơi, càng thêm oi bức.

Quá Đông tâm tình càng lúc càng không được, không ngừng mà oán giận.

Tỉnh Cửu biết nàng chỉ là rảnh rỗi không chịu nổi, muốn đi bên ngoài một chút, liền đi hỏi vị lão ni cô kia, phụ cận có thể có phong cảnh nào để xem không.

Lão ni cô nói bọn họ khi đến nhìn thấy nơi hai con suối tụ hợp có một mảnh hồ, trong hồ có rất nhiều hoa sen, phong cảnh rất tốt, cũng khá mát mẻ.

Đại Nguyên thành là thịnh địa nghỉ hè trên Triêu Thiên đại lục, Tỉnh Cửu nghĩ thầm nếu thật sự có nơi tốt như vậy, chỉ sợ từ lâu người đông như mắc cửi, lo lắng sẽ không tiện.

Lão ni cô nói không sao, Đại Nguyên thành rất ít người biết mảnh hồ kia, đặc biệt là lúc sáng sớm càng không có người, mang cô nương đi giải sầu là chủ ý vô cùng tốt.

Sáng sớm hôm sau, Tỉnh Cửu đẩy xe đẩy rời am ni cô, lão ni cô ở phía sau nhìn theo rời đi, khắp khuôn mặt là biểu hiện vui mừng.

Nơi hai dòng suối tụ hợp kỳ thực không có hồ, chỉ là cái đầm nước.

Trong đầm dày đặc cành sen, hoàn toàn che kín mặt nước, thanh phong nhẹ thổi, hoa sen hồng nhạt ở bên trong nắng sớm tươi mới ướt át, xác thực rất ưa nhìn.

Tỉnh Cửu nhớ tới cái đầm nước bên trong Trấn Ma Ngục, cảm thấy có chút ý tứ.

Xe đẩy đứng ở một bên lá sen cực dầy.

Nắng sớm dần thịnh.

Hai người đều không nói gì.

Trong đầm bỗng nhiên vang lên tiếng nước, lá sen đổ rạp, lộ ra một người.

Người kia quay về bên bờ vung hai tay, ở trong nước chìm nổi, nước đầm liên tục tràn vào trong miệng, đã gọi không ra thành tiếng, chỉ có thể phát sinh âm thanh ô ô.

Tỉnh Cửu cùng Quá Đông lẳng lặng nhìn hắn, không nói gì, cũng không có ý tứ ra tay cứu viện.

Người kia trong mắt tràn đầy biểu hiện tuyệt vọng cùng hoang đường.

Nếu như lúc này hắn vẫn kịp suy nghĩ, tất nhiên sẽ nghĩ, các ngươi cách gần như vậy, vì sao không cứu ta?

Coi như không cứu ta, vì sao các ngươi phải lẳng lặng mà nhìn ta chết như vậy?

Không bao lâu sau, người kia thể lực tiêu hao hết, chìm xuống đáy đầm, duỗi thẳng hai tay bất lực ở trên lá sen vỗ hai cái.

Tỉnh Cửu cùng Quá Đông vẫn không hề động.

Lại một lát sau.

Tỉnh Cửu nói: “Là thật sự.”

Quá Đông có chút bất ngờ, nói: “Ta cũng không hoài nghi là giả.”

Tỉnh Cửu trầm mặc một chút, nói: “Ta cho rằng ngươi muốn xác định tình hình rồi mới định đoạt.”

Quá Đông nhìn hắn nói: “Ta hiện tại đã tàn phế, cứu cũng chỉ có thể là ngươi cứu.”

......

......

Người kia nằm trên đất, lồng ngực hơi chập trùng, thỉnh thoảng nôn ra chút nước, nhìn tựa như một con cá vàng sắp chết.

Người kia rất trẻ trung, nhìn cách ăn mặc hẳn là vị công tử nhà có tiền, chẳng biết vì sao sáng sớm xuất hiện ở trong đầm nước hẻo lánh này, còn suýt nữa bị chết đuối.

Qua một đoạn thời gian, vị công tử trẻ tuổi kia rốt cục lấy lại sức, gian nan đứng dậy, quay về Tỉnh Cửu khom mình hành lễ, cảm ơn ân cứu mạng.

Sau đó hắn chuyển hướng Quá Đông trong xe đẩy, muốn nói cám ơn, nhưng thân thể cứng lại rồi.

Trong xe đẩy, thiếu nữ nhìn có chút suy yếu, biểu hiện lại rất bình tĩnh, phảng phất đã coi nhẹ sinh tử.

Công tử trẻ tuổi hai mắt trở nên sáng ngời, tựa như hai ngôi sao.

Hắn rốt cuộc tìm được ánh sáng của đời mình.

Quá Đông không thích loại ánh mắt nhiệt liệt này, nói: “Đi thôi.”

Tỉnh Cửu đẩy xe rời đi.

Công tử trẻ tuổi ngơ ngác nhìn bọn họ rời đi, một hồi lâu sau mới tỉnh hồn, mau đuổi tới, luôn mồm nói cảm ơn, hỏi thăm lai lịch của bọn họ.

Tỉnh Cửu không để ý đến hắn.

Quá Đông không nhìn hắn.

Công tử trẻ tuổi nghĩ đến một khả năng, cảm giác hành vi của mình xác thực rất lỗ mãng, có chút nói lắp nói: “Hai vị, hai vị là......”

Tỉnh Cửu không định trả lời vấn đề này.

Trên thực tế, hắn cũng không biết mình cùng nàng đến tột cùng nên tính là loại quan hệ nào.

Qua lại mấy trăm năm, bọn họ đã từng đối chiến mấy lần, thắng bại cũng không trọng yếu.

Cùng tham khảo đại đạo, nhưng đi trên con đường hoàn toàn khác.

Không phải địch, nhưng lập lời thề không gặp lại nữa.

Đây là quan hệ gì?

Triệu Tịch Nguyệt nghe qua những chuyện cũ của Cảnh Dương chân nhân cùng Liên Tam Nguyệt, đã từng có phán đoán của chính mình.

Loại quan hệ này rất phức tạp.

Cho nên thời điểm nàng đối mặt với Thủy Nguyệt Am, mới cảnh giác như vậy.

Bây giờ nhìn lại, phán đoán của Triệu Tịch Nguyệt phi thường chuẩn xác.

Xe đẩy bỗng nhiên dừng lại.

Bởi vì tay của Quá Đông rơi vào hai bên.

“Chúng ta là huynh muội.”

Nàng bình tĩnh nói.

Nghe được đáp án này, vị công tử trẻ tuổi kia cực kỳ kinh hỉ, cảm thấy thiên địa đều muốn say rồi.

Tỉnh Cửu mi mắt hơi rủ xuống, lông mi bất động.

Tựa như hoa sen trong nước.

Chợt có gió thổi đến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.